Chương 87: Đấu Trí

Editor: tiểu mao

Nước mắt Dương Viễn tuôn như mưa: “Ta biết con có cảm tình với bố nuôi của mình. Ta cũng không muốn phá hoại tình cảm giữa hai người, ta chỉ không ngờ tới, ông ra sẽ hung ác như thế, giết chết mẹ con.”

“Đúng là ta với mẹ con đã làm sai, nhưng tội không đáng chết. Văn Quốc An, thật sự quá độc ác!” hắn vô cùng nhập diễn mà nói.

Văn Dụ mặt không đổi sắc nhìn hắn biểu diễn. Bên trong nội tâm chỉ thấy chán ngấy cực độ với cuộc gặp mặt lá mặt lá trái này, nhưng vẫn phải phối hợp. May mà anh không cần thể hiện quá thân thiết với Dương Viễn, cái này chỉ cần hơi lạnh lùng, không quá nhiệt tình, vừa hay.

Dương Viễn đứng trên cơ sở có huyết thống cha ruột lên án bố nuôi giết mẹ đẻ của anh. Con bài lớn nhất của hắn đơn giản chính là huyết thống.

Vì sao quốc gia này có một số người lại mê tín huyết thống đến vậy?

Trong lòng Văn Dụ cười lạnh.

Văn Dụ chả buồn cho Dương Viễn sắc mặt gì tốt. Nhưng lần gặp mặt này, theo Dương Viễn đã là một bước tiến lớn.

Chí ít là Văn Dụ đã chịu ngồi xuống nghe hắn nói chuyện. Thái độ của hắn hiện rõ vẻ buông lỏng.

Dù sao cũng là huyết mạch tương liên.

Cuối cùng lúc muốn rời đi, Văn Dụ ‘quật cường’ nói: “không thể cứ vậy mà kết luận bố tôi giết mẹ tôi, cũng có thể là mẹ tôi tự sát.” Rất có mấy phần thẹn quá hóa giận, kiểu hung hăng càn quấy.

Trong mắt Dương Viễn có ý cười chợt lóe qua, không chút khẽ hở mà biến đổi thành đau xót, dùng ánh mắt vừa không biết làm gì vừa đau lòng nhìn chăm chú vào anh, còn thở dài một cái.

Văn Dụ quay mặt đi.

Sau khi anh rời đi, có xe tới đón Dương Viễn, Dương Bác xuống xe, mở cửa xe cho Dương Viễn.

Dương Viễn trông thấy đứa con trai này, biểu cảm lạnh xuống. Dương Bác từ đầu tới cuối vẫn luôn cung kính, chờ Dương Viễn lên xe, chính mình cũng từ một bên khác lên xe.

“Em trai con, có khỏe không?” hắn hỏi.

“Mặc dù người toàn cơ bắp, đầu óc ngu si y như mẹ nó, nhưng ít ra không cắn người.” Dương Viễn lạnh lùng nói.

Dương Bác cười nhạt một tiếng, cũng không cãi lại, giống như người đối mặt không phải bố mình mà chỉ là đứa trẻ ba tuổi quấy phá vô lý.

hắn đổi đề tài.

“đã tiếp xúc sơ qua với người Văn thị, chắc hắn hôm nay sẽ nhận được báo cáo. Chỉ là không biết hắn có thâu tóm được Văn Quốc An hay không.” Dương Bác nói.

Dương Viễn “Hừ” một tiếng nói: “Mắt xích tài chính của Văn Quốc An đã sập. Cho dù ông ta có biện pháp điều chình tài chính thì cũng chẳng chống được bao lâu.”

Dương Bác mỉm cười: “Lần này nếu có thể thu mua thành công, sau này bố có thể yên tâm lên bờ rồi.”

Dương Viễn nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không có chút yêu thích nào của ông bố dành cho đứa con trai trưởng.

Bên trong sự chán ghét lại mang theo một tia kiêng kị.

Tôn Nhã Nhàn ăn cơm tối ở căn tin trường, cô ta vẫy tay tạm biệt bạn học, chuẩn bị về nhà. Đúng như lời đồn, cô ta đích thực đang ở chung với Tiền Hạo Nhiên.

Chỉ là Tiền Hạo Nhiên bận quá, bình thường đều không ăn cơm cùng cô ta, đa phần cô ta tự thân giải quyết cơm tối.

Lúc đi ra cổng trường chuẩn bị bắt xe, liếc mắt liền thấy Kỷ An Ninh.

Lần này sau khi nhà Kỷ An Ninh xảy ra chuyện, về lại trường học có sự thay đổi lớn, quần áo giày dép đều là đồ cao cấp.

nói cái gì mà xây dựng tính tự lập tự cường không dùng tiền đàn ông chứ, đây không phải gánh không nổi tiền nên bắt đầu tiêu tiền đàn ông à?

Tôn Nhã Nhàn đã trộm đánh giá trước, trong lòng khinh bỉ.

cô ta đang muốn qua chỗ Kỷ An Ninh chào hỏi, bỗng nhiên thấy một cái xe dừng trước mặt Kỷ An Ninh. Người con trai trẻ tuổi lái xe bước xuống xe, vòng qua mở cửa xe cho Kỷ An Ninh. Cửa hắn mở là cửa ghế sau, chứng tỏ hắn chỉ vẻn vẹn mang thân phận tài xế.

Chân Tôn Nhã Nhàn vừa thò ra liền dừng lại.

cô ta nhìn Kỷ An Ninh ngồi lên xe rời đi, đoán xe này là Văn Dụ chuẩn bị cho cô, trong lòng không nhịn được hâm mộ.

Tiền Hạo Nhiên cũng không cho cô ta đãi ngộ tốt như vậy.

Tôn Nhã Nhàn đứng ven đường vẫy xe taxi. Đến lúc thanh toán tiền xe, Tôn Nhã Nhàn vuốt vuốt cái túi hàng hiệu, có chút sầu.

Cảm giác không đủ tiền tiêu.

Trước kia cô ta ngây thơ, coi là tìm người bạn trai có tiền, liền không lo phải bỏ tiền ra. Sau khi ở cùng Tiền Hạo Nhiên mới phát hiện, Tiền Hạo Nhiên người này, quần áo túi xách giày dép hàng hiệu, mỹ phẩm đồ trang điểm tùy cô ta mua, hắn đều tính tiền cho.

Nhưng cô ta không được sờ tới tiền mặt.

Mặc dù mua đồ không cần tiêu tiền mình, nhưng ăn uống ngủ nghỉ thường ngày vẫn phải tiêu tiền của mình. Bởi vì chuyển khỏi trường học, mỗi ngày sớm tối bắt xe hai chuyến. Bây giờ cô ta đã không muốn đi xe buýt nữa.

không có ai mặc một thân hàng hiệu, đeo túi xách đắt đỏ lại đi chen xe buýt!

Từ trường học đến nơi ở Tiền Hạo Nhiên, một chuyến mất hơn ba mươi tệ. Tôn Nhã Nhàn đi về hai lượt, phí sinh hoạt hơn nửa là tiêu vào việc đón xe.

Tôn Nhã Nhàn đã nhiều lần ám chỉ với Tiền Hạo Nhiên, nhưng Tiền Hạo Nhiên chỉ giống như cười mà không phải cười, cứ thế ngó lơ. Tôn Nhã Nhàn sau cũng dần dần hiểu ra, không phải Tiền Hạo Nhiên không chu đáo mà đây chính là hình thức cố định của Tiền Hạo Nhiên.

Hoặc nên nói là thủ đoạn.

Tôn Nhã Nhàn cũng phải nói, yêu đương với Tiền Hạo Nhiên mấy tháng nay, cô ta trưởng thành lên rất nhiều. Cái này chủ yếu cũng vì đã thấy nhiều. Trước kia đương nhiên cũng suy nghĩ cũng rất nhiều, bây giờ quay đầu nhìn lại chỉ thấy thật nực cười.

Kẻ có tiền cho tới giờ đều không phải kẻ ngốc.

cô ta không nhịn được mà thở dài một hơi, bỗng nhiên nghĩ tới, tình huống Kỷ An Ninh thì sao? Có phải Văn Dụ cũng giống Tiền Hạo Nhiên, dùng thủ đoạn này để khống chế cô?

Nghĩ đến chuyện Kỷ An Ninh bắt đầu mặc đồ hiệu, chẳng mấy chốc sẽ xa vào tình trạng nghiện mấy đồ xa xỉ không thể thoát ra như cô ta thôi, trong lòng Tôn Nhã Nhàn lại thấy cân bằng.

Kỷ An Ninh hỏi trợ lý Cao, Văn Dụ để hắn sớm tối đưa cô đi học.

“anh ấy có nói tới khi nào không?” cô hỏi.

“không nói.” Trợ lý Cao nói, “Tiểu Văn luôn nói, gần đây cậu ấy bận việc, bảo tôi nhất định phải chăm sóc ngài thật tốt.”

Kỷ An Ninh nhẹ gật đầu.

đã liên tục mấy ngày, Văn Dụ đều đi sớm về khuya, vô cùng bận rộn.

Mặc dù anh không nói, nhưng Kỷ An Ninh đoán được, chắc chắn anh đang đấu trí đấu dũng với bố con Dương Viễn – Dương Bác.

Mọi chuyện đều xảy ra trước thời hạn kiếp trước, như vậy mấy tháng này hẳn là khoảng thời gian rất quan trọng với Văn Dụ? Dù sao bố anh vẫn còn đang bị giam giữ.

cô nghĩ tới những việc này, cố gắng lục trong trí nhớ lúc ấy ở vòng xoáy đã thấy cái gì, sợ sót mất đầu mối gì quên nói với Văn Dụ.

Vừa quay đầu, một chiếc xe thể thao nhỏ ở làn đường bên cạnh cũng dừng song song. Người lái xe hạ cửa xe, vươn tay ra gảy tàn thuốc xuống, mặt bên hết sức quen thuộc, chính là tên Triệu Thần đã không gặp cả kỳ nghỉ.

Kỷ An Ninh nhìn thấy hắn, lập tức nhớ tới Hạ Mạn trong tấm ảnh.

một cô gái xinh đẹp ngọt ngào như thế, vậy mà phải chết. Hung phạm lại cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Đúng là làm trong lòng nghẹn đến bực mình. Tức nghẹn mà vẫn phải nén lại.

Vu Hà kiếp này không gây nên bất kỳ hành vi phạm tội nào, Kỷ An Ninh có thể từ từ buông bỏ cô ta, chia cắt Vu Hà ở kiếp này và kiếp trước.

Nhưng Triệu Thần kiếp này, đã sớm gây ra tội ác đáng bầm thây vạn đoạn. Dù không có Kỷ An Ninh thì cũng đã có Hạ Mạn phải chết oan. Trong lòng Kỷ An Ninh, Triệu Thần này chính là Triệu Thần kia.

hắn đáng chết.

Thế nhưng từ lúc Kỷ An Ninh sống lại cũng biết mình đáng bao cân bao lượng. Mặc dù hận Triệu Thần tận xương tủy, nhưng cũng biết bản thân không làm được gì hắn, bởi vậy cô vẫn sợ hãi hắn như trước, sáng suốt lựa chọn tránh né hắn.

Mặc dù Văn Dụ có năng lực đối phó với Triệu Thần, Kỷ An Ninh lại không muốn anh có chút dính líu quan hệ gì với người này.

Giờ anh đang vội vàng đấu với bố con Dương gia, Kỷ An Ninh nhìn thấy Triệu Thần, mặc dù trong lòng rõ ràng, cũng sẽ không vào thời điểm này gây thêm phiền toái cho Văn Dụ.

Thực chất lần này khi Văn Dụ kiên trì để cô ở lại chỗ anh, cũng sắp xếp trợ lý Cao đưa đón cô, Kỷ An Ninh sở dĩ nhìn vô cùng ngoan ngoãn tiếp nhận, chính là suy nghĩ khoảng thời gian này Văn Dụ tạm nghỉ học, vô cùng bận rộn giải quyết mọi chuyện, sợ là Triệu Thần không chừng giống với kiếp trước tới làm phiền cô.

Mặc dù kiếp này đã thay đổi rất nhiều, nhưng phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, dù sao vẫn tốt hơn là không làm gì.

cô mang theo sự chán ghét đối với Triệu Thần mà quay mặt đi.

Buổi tối Triệu Thần tìm bạn bè đi chơi. Ở trong đó có người bạn hắn quen ở thành phố Du, người bạn này chính là em họ của Lý Hách.

Lúc uống rượu tán nhảm, em họ Lý Hách hỏi: “Tên Văn Dụ kia, có phải học cùng trường với mày không?”

“Sao lại hỏi về hắn?” Triệu Thần nói.

Cậu em họ kia nói: “Hình như nhà nó xảy ra chuyện thì phải? Bố nó bị bắt đi, không biết do đâu. Có vẻ mắt xích tài chính cũng bị chặt đứt, trong nhà sắp phá sản không chừng?”

Triệu Thần lần đầu nghe nói, kinh ngạc hỏi: “Mày nghe được tin này từ đâu?”

Cậu em họ kia nói: “Nghe ông anh họ tao nói.”

Cậu em họ này giờ đang làm việc cho nhà Lý Hách, thường xuyên đi theo bên cạnh Lý Hách. Ngẫu nhiên nghe được ít tin tức ngầm, như Triệu Thần không nói chuyện được với Văn Dụ Lý Hách, liền rất thích nói chuyện với hắn.

thật ra nghe câu nói “Nghe ông anh họ tao nói”, chỉ đơn thuần là khoác lác. Nhưng đúng là lúc Lý Hách điện thoại, hắn thò một tai nghe, cắt câu lấy nghĩa, lại thêm hai phần suy đoán, liền chế ra loại tin tức hư hư thực thực này.

Cái gọi là tin tức ngầm, phần lớn đều như vậy. không đáng tin cậy.

Người nói tùy tiện nói xong, người nghe phần lớn cũng tùy tiện nghe xong. Nhóm Văn Dụ Lý Hách, so với nhóm Triệu Thần thì còn cao hơn mấy bậc thang, những người này cũng không chạm tới được, chỉ đơn thuần là chủ đề nói chuyện lúc trà dư tửu hậu mà thôi.

Chỉ có Triệu Thần thoáng nghe vào trong lỗ tai.

Lại đến lúc đi học, lúc ăn cơm chú ý quan sát một chút, mấy ngày liên tiếp đều thấy Kỷ An Ninh ở căn tin ăn cơm với mấy bạn học nữ. Triệu Thần nhớ rõ trước kia cô thường ăn cơm chung với Văn Dụ.

không nhịn được đi hỏi thăm một chút, thế là biết được Văn Dụ vậy mà lại nghỉ học. Giống như chứng tỏ tin tức em họ Lý Hách nói là thật.

Tâm tư Triệu Thần trở nên linh động hẳn.

thật ra vào học kỳ trước, lần đầu nhìn thấy Kỷ An Ninh ở căn tin, Triệu Thần liền nhớ tới Hạ Mạn.

Kỷ An Ninh lẫn Hạ Mạn đều cùng là một kiểu con gái, chỉ là Hạ Mạn ngây thơ ngọt ngào, Kỷ An Ninh lạnh lùng kiêu ngạo, so sánh thì Kỷ An Ninh hấp dẫn hơn một chút.

Chỉ là hắn ta phát hiện quá muộn, loại vưu vật như Kỷ An Ninh, quả nhiên vừa vào trường đã bị người khác phát hiện. Văn Dụ nhanh chân đến trước, Triệu Thần sợ hãi không dám động.

Triệu Thần cũng không phải lúc cấp ba bị ông bà chiều đến chuyện gì cũng không hiểu, sau khi hắn ta bị bố bắt về bên cạnh, lại bị hung hăng quản giáo mất mấy năm đã tiến triển không ít. Tỉnh lị này lại càng là nơi ngọa hổ tàng long, không thể so với thành phố nhỏ như Du thị, hắn đâu thể bò ngang được.

Gặp được người như Văn Dụ, hắn ta cũng biết nhượng bộ, không dám lỗ mãng.

Lúc này Triệu Thần quyết định cứ quan sát trước.

Văn Dụ tới thăm Văn Quốc An, cũng báo cáo cho ông tình hình mới nhất.

“Có người đang tham gia vào dư luận, trên mạng có người vạch trần chuyện bố bị bắt giữ, cũng có lời đồn nói nguồn vốn lưu động của chúng ta đã hoàn toàn khô cạn, mắt xích tài chính đứt gãy, mấy ngày gần đây nhất, có mấy công ty cung ứng tin vào lời đồn tới cửa yêu cầu trả tiền mặt trước, cũng có cơ quan tài chính khẩn cấp thu lại tiền vay, trong nội bộ tập đoàn cũng có chút dao dộng long người.” Văn Dụ báo cáo chi tiết.

Văn Quốc An hỏi: “Đối phương nói thế nào?”

Văn Dụ cười lạnh: “Muốn thu mua chúng ta thứ quan trọng nhất phải đảm bảo giá trị công nghệ và tài sản, này mẹ nó còn quen với toàn bộ bố cục tập đoàn còn hơn cả nhân viên nội bộ chúng ta. Còn mẹ nó tưởng ép giá, cho rằng trong tay bọn họ có tiền, đối với chúng ta chính là cọng cỏ cứu mạng. Hờ.”

Văn Quốc An hỏi: “Là hắn sao?”

Văn Dụ vênh mặt lên: “Chỉ là một tên tiểu tốt đứng danh nghĩa, người phía sau vẫn đang tra. Tám chín phần mười là hắn. Người lấy được tin tức nhanh như vậy, duỗi móng chó ra đầu tiên ngoài hắn thì còn ai.

Văn Quốc An nói: “Bất cứ chuyện gì cũng đừng nghĩ là đương nhiên, nhất định phải nắm thật nhiều tin tức, mới có thể tiếp cận suy luận chính xác nhất.”

Nội tâm Văn Dụ đã sớm nhận định người ra tay với Văn gia là Dương Viễn, anh không vui khi nghe, quay đầu hỏi luật sư Trịnh: “Bản án bên này có tiến triển gì không?”

Luật sư Trịnh nói: “Lão Trương đầu bếp chủ động liên hệ với cảnh sát cung cấp một tin tức mới.”

Lúc đó đầu bếp bị mang vào cục cảnh sát phối hợp điều tra, ngoại trừ làm chứng nghe được Văn Quốc An và Trình Liên cãi nhau, thì không cung cấp thêm tin tức gì hữu dụng.

Giờ nhà lớn không có ai, hiện trường cũng bị phong tỏa. Văn Dụ cho mấy nhân viên nghỉ phép. hắn về nhà mình nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi một hồi, có hôm cùng vợ đi dạo siêu thị, mua một bộ dao mới, chợt nhớ tới chút chuyện nhỏ, tranh thủ thời gian liền chạy tới cục cảnh sát, tìm đội trưởng Hồ cung cấp manh mối mới.

“Có vài ngày như này, tôi cắt hoa quả, cảm thấy không đúng lắm.” hắn nói, “Dao ở Văn gia, toàn bộ đều là nhãn hiệu đắt tiền của nước ngoài, nhưng dễ dùng. Tôi ở nhà bọn họ dùng đã quen.”

Đội trưởng Hồ hỏi: “không đúng chỗ nào?”

Đầu bếp nói: “Cứ mấy ngày như thế, tôi cảm thấy con dao cắt trái cây hình như được thay mới. Lúc đó tôi đã thấy có phần kỳ lạ. Nhưng đúng là vẫn nhãn hiệu kia, giống nhau như đúc, tôi liền không nghĩ nhiều.”

Đầu bếp yêu cầu nhìn lại con dao gọt trái cây làm vật chứng kia.

Đội trưởng Hồ mang con dao kia từ phòng lưu trữ ra. Đầu bếp cách túi vật chứng quan sát cẩn thận hồi lâu, xác nhận nói: “Là con dao này, chính là con dao tôi dùng mấy năm kia! không sai! Con này mới đúng! Con mấy ngày trước tôi dùng chắc chắn là một con hoàn toàn mới!”

Đây là một đầu mối có lợi với Văn Quốc An, nhưng đội trưởng Hồ cũng không tin hoàn toàn, hoài nghi Văn gia cố tình bày ra.

Nhưng Văn Dụ và Văn Quốc An nghe xong liền hiểu ra, Trình Liên đây là đã dự mưu từ sớm. Tám chín phần mười là đã chuẩn bị một con dao mới giống y đúc, xong khi xong việc dính vân tay Văn Quốc An lên dao, bà ta liên đổi con dao cũ, giấu trời qua biển.

Suy nghĩ trăm phương ngàn kế, muốn sau khi rời đi tiện hãm hại chồng mình luôn.

Văn Dụ nhìn thấy khóe miệng Văn Quốc An giật giật, tràn đầy ý cười trào phúng. không biết là đang cười Trình Liên hay là đang cười chính mình.