Chương 71: Đua Đòi

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Kỷ An Ninh và Văn Dụ hòa hảo lại, nhưng lại cảm thấy giữa Trần Hạo và Bạch Lộ có gì là lạ.

Lúc ăn cơm, Bạch Lộ bỗng nhiên nói: “An Ninh, cho tớ mượn điện thoại cậu nhìn một cái.”

Trần Hạo lại quay mặt sang hướng khác.

Kỷ An Ninh không hiểu lắm, lấy điện thoại ra cho cô nàng.

Bạch Lộ nhận lấy nhìn một chút, thấy thất vọng, không nhịn được mà lầm bầm một câu: “Sao cậu lại dùng kiểu điện thoại như này.”

nói xong còn bất mãn nhìn Văn Dụ một cái.

Văn Dụ nhấc mí mắt, ánh mắt lạnh lẽo.

Bạch Lộ thân quen với bọn anh, ban đầu ỷ vào mình là bạn gái của Trần Hạo nên nói chuyện với Văn Dụ rất tùy ý. Lúc này bị Văn Dụ nhìn tới, bỗng thấy cổ mát lạnh, không tự chủ mà rụt lại.

Bọn họ ngồi chung một cái bàn dài, Mạnh Hân Vũ cũng ngồi ở đây, hung hăng trừng cô nàng một cái.

Trần Hạo vẫn luôn quay mặt đi, làm bộ như cái gì cũng không thấy.

Kỷ An Ninh nhận lại điện thoại, cảm thấy không hiểu nổi, từ lúc Văn Dụ ném hỏng cái điện thoại nhái kia đi, cô bán cái iphone thì vẫn luôn dùng cái điện thoại này. Nhưng trước giờ cô không mở 3G, không giống người khác, hận không thể lúc học cũng cắm mặt vào điện thoại. Điện thoại cô thường để trong túi, không lấy ra.

Cũng có thể là Bạch Lộ vẫn luôn không để ý tới điện thoại cô dùng là gì.

Văn Dụ liếc mắt với cô một cái, ra hiệu cô đừng để ý tới. Kỷ An Ninh cũng không phải người thích tò mò chuyện người khác nên cũng không đặt câu hỏi, chỉ yên tĩnh ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Văn Dụ đưa cô về phòng, nói cho cô: “Bạch Lộ là thấy người khác thay điện thoại nên cũng muốn đổi điện thoại.”

“Điện thoại bây giờ của cậu ấy cũng đã cũ đâu.” Kỷ An Ninh nói. Điện thoại đấy còn là iphone.

“Cái đó thì liên quan gì đến cũ hay mới? cô nàng là muốn kiểu mới nhất.” Văn Dụ nói.

Kỷ An Ninh liền hiểu ra: “Cậu ấy muốn để Trần Hạo mua cho mình?”

“Trần Hạo làm gì có tiền? cô nàng muốn để Trần Hạo bỏ nửa tiền.” Văn Dụ nói, “cô nàng muốn mua iphone phiên bản mới nhất.”

Đối với iphone phiên bản mới nhất, một nửa tiền cũng...

“Em nhớ là, Trần Hạo từng nói, tiền sinh hoạt một tháng của anh ấy chỉ có hai ngàn mà?” Kỷ An Ninh hỏi.

“Đúng vậy.” Văn Dụ xác nhận, “Lúc trước nó có tìm chỗ làm thêm, trên mạng tìm được chỗ làm người phiên dịch, làm không cho người ta mấy ngày, không lấy được tiền, gọi điện thì bị người ta kéo vào danh sách đen. Sau đó không biết tìm gì, người ta yêu cầu phải có một ngàn để thế chấp. Tốt xấu gì thì nó cũng không ngốc, không bị mắc lừa. Bây giờ lại muốn đi phát tờ rơi, bảo với anh là một ngày được tám mươi đồng.”

“Như vậy còn không bằng tiền dạy thêm nữa, sao anh ấy không đi dạy kèm?” Kỷ An Ninh hỏi.

“Bảo nó yên tĩnh ngồi một tiếng nó còn ngồi không yên, còn trông cậy vào nó đi trông trẻ con? Đừng đùa.” Văn Dụ nói, “Nó vừa thấy con nít thì đầu đã muốn nổ tung rồi.

Kỷ An Ninh im lặng.

“anh đang định tìm một công ty gần trường, sắp xếp cho nó thực tập ở đó, để nó tới đó làm thêm. một tháng được ngàn rưỡi.” Văn Dụ nói.

Trần Hạo còn phải đi học, còn là môn chuyên ngành, cái gọi là thực tập này chính là làm việc vặt trong văn phòng. Mà thời gian đi làm cũng có hạn. Công ty căn bản không cần một nhân viên partime như thế, cái này là do Văn Dụ muốn giúp hắn.

Tốt xấu gì cũng coi như đứa bạn có quan hệ tốt nhất trong đại học.

Kỷ An Ninh thấy ngoài ý muốn liền bật cười: “anh cũng rất có nhân tình đấy.”

“Chậc.” Văn Dụ liếc cô, “Có phải trong lòng em, anh là nhà tư bản lòng dạ hiểm độc phải không?”

“Em đi nói với Bạch Lộ một chút, cậu ấy cũng phải đi làm thêm nữa.” Kỷ An Ninh nói, “Chịu khó một chút, tích dần cũng ra được một khoản thôi.”

Kỷ An Ninh đối với việc làm thêm có nhiều kinh nghiệm, chỉ do cô phải gánh vác cuộc sống của hai người cộng thêm tiền thuốc men của bà. Bà không chỉ mắc bệnh mãn tính lâu ngày, còn thêm ba bữa nửa tháng chỗ này có vấn đề, chỗ kia cũng có chút vấn đề, cho nên cô khó mà tích được tiền.

Bạch Lộ thì không như vậy, cô nàng vốn có thể coi là tiền sinh hoạt rất dư dả. Nếu như không phải mua mấy cái gì đặc biệt thì tích lũy tiền lại rất dễ, tối thiểu với Kỷ An Ninh suy bụng ta ra bụng người thì là như vậy.

Kết quả bị Văn Dụ cười nhạo.

“Ngốc.” anh nói, “Nếu cô ta muốn để vui lòng mình mà vất vả kiếm tiền mua đồ thì Trần Hạo đã không phải khổ não như vậy rồi.”

Kỷ An Ninh im lặng một lúc, lắc đầu.

“Lắc cái gì, trống lúc lắc.” Văn Dụ vò đầu cô, “anh cũng muốn em học theo cô ta một chút, trẻ con phải biết khóc thì mới có đường ăn, em có biết hay không.”

Kỷ An Ninh bật cười một tiếng: “anh đối với em như bây giờ đã rất tốt rồi.”

Mặt mày tươi đẹp, bên trong sự dịu dàng mang theo thỏa mãn.

Gió Tây Bắc thồi qua.

Văn Dụ cảm thấy lòng mình như bị cái gì va một cái.

Cảm giác này không nói rõ được cũng chẳng thể tả rõ, cứ là lạ, làm anh thấy chân tay như rụng rời, đầu óc cũng hoảng hốt không thanh tỉnh.

Chỉ muốn kéo cô lại, chỉ muốn ôm chặt lấy, cái gì cũng không muốn làm.

Kỷ An Ninh nắm cổ áo: “đi nhanh lên, gió lớn quá.”

Mới đi được hai bước, đằng sau vươn tới một cánh tay, ôm lấy bả vai cô.

Văn Dụ từ phía sau ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đẩu cô.

Cái ôm này làm cho lòng người thấy thỏa mãn, không muốn buông ra.

Kỷ An Ninh: “...?”

không, không phải giữa trưa bên lề đường phát tình đấy chứ?

cô xấu hổ đỏ mặt, quay đầu nhỏ giọng hỏi một câu.

Văn Dụ: “...”

Móa!

Buổi chiều quay lại trường học, Mạnh Hân Vũ lôi kéo Kỷ An Ninh, nhỏ giọng buôn dưa.

“Chỉ trách tớ miệng tiện.” cô nàng nói, “Đồng hương của tớ, Vu Hà ấy, mới đổi điện thoại kiểu mới. Tớ thấy cậu ấy quá phí của, thế là ở ký túc xá mới nhỏ giọng thì thầm hai câu. Ai ngờ Bạch Lộ cũng muốn đổi.”

Mạnh Hân Vũ nhẫn nhịn cả một bụng tức giận.

“Cậu ấy thấy điều kiện gia đình cô bạn đồng hương kia không bằng mình, vậy mà dùng điện thoại còn tốt hơn. Cậu ấy sao không nghĩ cô bạn kia phải làm mấy việc làm thêm, tốt xấu gì thì điện thoại người ta mua cũng là do người ta tự mua bằng tiền mình kiếm được.”

Mạnh Hân Vũ thích điểm tay làm hàm nhai này ở Vu Hà.

Nhưng Kỷ An Ninh lại hiểu rõ trình độ kinh tế của Vu Hà hơn. Coi như trước khi làm người mẫu quảng cáo, Vu Hà cũng không kiếm được nhiều bằng cô.

Nhưng tiền cô ta tiêu còn nhiều hơn so với số tiền cô chi cho bà. Trong nhà cô ta còn cho tiền sinh hoạt, mức độ tích lũy cũng không lệch với Kỷ An Ninh bao nhiêu.

Nhưng để mua một cái iphone bản mới nhất thì đối với Vu Hà, Kỷ An Ninh cảm thấy có chút khó khăn.

Ai biết được, nhỡ đâu người ta thắt lưng buộc bụng thì sao, cái đó chẳng liên quan gì đến cô.

cô bỏ qua Vu Hà, muốn để nghị Bạch Lộ suy xét việc đi làm thêm.

Mạnh Hân Vũ đã nhanh hơn cô một bước, nói: “Tớ nói chia một phần việc dạy kèm cho cậu ấy, có thể kiểm tra ngay, nghỉ thì về nhà, làm nhiều lắm là hai tuần, cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Kỷ An Ninh nói: “Cái này đợi kì sau rồi nói.”

Người hợp tính nhau ngồi cùng chỗ nói chuyện vô cùng dễ chịu. Cả Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh đều có cảm giác này.

Giờ có thể nói, hai người là bạn thân nhất từ lúc lên đại học.

Nhưng bây giờ đã là năm 2014. một tuần nữa phải thi cuối kỳ, sau đó liền kết thúc kỳ I.

Kỷ An Ninh không vì tình huống trước mắt chuyển biến tốt mà quên đi chuyện của Văn Dụ.

cô không nhịn được mà hỏi Văn Dụ: “Dương Bác kia sau đó ra sao rồi?”

Văn Dụ không muốn nghe thấy tên người này, lông mày nhướn lên: “Sao lại nhắc đến hắn ta?”

sự ghen tuông này của anh cũng do Kỷ An Ninh dẫn dắt, cô cố ý nói: “anh ta đẹp trai, không quên được chứ sao.”

Văn Dụ tức giận đến bóp mặt cô, nhe răng cười: “Em thử nghĩ tới hắn một cái xem!”

Mặc dù cuối cùng bị hôn đến sưng môi, vò đến đau ngực nhưng lại thành công nâng lên địch ý của Văn Dụ đối với Dương Bác.

một người có địch ý đối với người khác thì sẽ vô ý dâng lên phòng bị.

cô nghe ngóng tình huống trong nhà anh, bị anh cười nhạo: “Sao? Sốt ruột muốn gặp mẹ chồng à?”

Kỷ An Ninh im lặng.

Văn Dụ ngược lại rất nhiệt tình: “Em không nói thì anh không nghĩ tới, chờ thi xong, anh dẫn em đi gặp bố mẹ anh một chút!”

Nếu muốn thám thính tình huống trong nhà anh, việc tự mình đi gặp người nhà anh một chút cũng rất tốt. Nhưng mà ý tưởng đi “Gặp gia trưởng” vừa đưa ra lập tức làm Kỷ An Ninh thấy áp lực.

Văn Dụ lại trực tiếp đánh nhịp: “Quyết định như vậy đi!”

Kỷ An Ninh nghẹn họng trân trối.

một chuyện đại sự cứ như vậy bị Văn Dụ đưa ra quyết định, Kỷ An Ninh choáng luôn.

Nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của Văn Dụ, cô hình như cũng không có ý định thay đổi chủ ý của anh. Vậy thì... đi gặp một chút đi.

Trước khi sống lại, cô từ trong vòng xoáy thời gian không chỉ thấy mỗi Dương Bác, còn có một người đàn ông trung niên cũng tới ngục giam thăm Văn Dụ.

hắn nói với Văn Dụ: “Có lẽ cả đời này không có duyên phận rồi.”

Lời nói này rất kì quái.

Thứ như duyên phận, bình thường đều dùng giữa nam nữ. Trừ cái đó ra, chỗ có thể dùng là chỉ thân duyên. Ví dụ như anh chị em, mẹ con hay bố con.

Bạn bè Văn Dụ không có ai là người trung niên. Ngẫu nhiên anh có nhắc tới mấy người bên ngoài với chuyện bên trong cũng không có người nào đặc biệt như thế.

Hạng người gì mới có thể dùng từ “duyên phận” với anh?

Suy nghĩ lung tung cũng chẳng đoán ra được, dù sao cũng đã hẹn rõ thời gian gặp mặt, đến lúc đó quan sát kĩ thêm là được.

hiện tại, cái đầu tiên cần là chuyên tâm học tập.

Kỷ An Ninh vẫn giữ thói quen kiếp trước, trước khi thi thì đột kích. Kiếp trước quá bận rộn mệt phờ người, đều phải dựa vào việc đột kích trước khi thi mới không bị rớt môn.

Nhưng bây giờ cô bắt đầu đột kích, chợt nhận ra cũng không khó lắm... Bình thường đều học tập nghiêm túc, học kĩ nắm chắc thì có đột kích hay không cũng không quan trọng.

Lòng tin Kỷ An Ninh tăng mạnh, tâm trạng bình tĩnh tham gia thi cuối kỳ.

Thi xong môn cuối cùng, Văn Dụ liền gọi điện cho cô: “Buổi trựa tụ họp cùng đi ăn.”

Trần Hạo cũng gọi cho Bạch Lộ: “Văn ca mời khách, mọi người cùng đi ăn.”

Văn Dụ còn nói với Kỷ An Ninh: “Em cũng gọi Mạnh Hân Vũ đi.”

Kỷ An Ninh quan hệ tốt với Mạnh Hân Vũ, Văn Dụ thấy rõ ràng. Cái này đơn thuần là yêu ai yêu cả đường đi.

anh thích cô cười nói vui vẻ với Mạnh Hân Vũ, mặt mày giãn ra, so sánh với dáng vẻ lúc mới vào tiết chỉ biết mở mắt làm mặt lạnh thì bộ dạng này khiến người ra thư thái hơn nhiều.

So với người trong mộng, bị bạn học cùng lớp cô lập bài xích thì cô càng không giống.

Ba cô gái kết bạn đi về phía cổng trường, trên đường gặp Vu Hà, liền chào hỏi với Mạnh Hân Vũ.

Vu Hà đeo một cái túi COACH.

“Ấy, cái túi này đẹp thế! Mới mua à?” Mạnh Hân Vũ hỏi, “Mua ở đâu vậy? Vạn Vân à?”

Vạn Vân là shop lớn chuyên về túi xách giày da, rất nổi tiếng. Đương nhiên đều là đồ fake.

Mạnh Hân Vũ đối với mấy nhãn hiệu gì đó vốn không hiểu rõ cũng chẳng có hứng thú. cô nàng thuần túy là thấy nó đẹp, vô thức đưa tay ra.

Vu Hà cười hì hì đẩy tay cô nàng nói: “Cái gì chứ, đây là hàng chính hãng đấy.”

Mạnh Hân Vũ đối với chênh lệch giữa Vạn Vân và hàng chính hãng là bao nhiêu cũng không rõ lắm, chỉ “À” một tiếng. Lên tiếng chào rồi đi riêng phần mình.

Bạch Lộ hỏi: “Kia chính là người đồng hương mới mua điện thoại à?”

Mạnh Hân Vũ nói: “Đúng.”

Bạch Lộ “Ôi” một tiếng nói: “Vừa mua điện thoại vừa mua túi xách, đúng là có tiền mà.”

Mạnh Hân Vũ ngây thơ: “Cậu ấy nói chính hãng gì đó? Rất đắt à?”

Bạch Lộ nói: “không thể so với mấy cái túi của Tôn Nhã Nhàn, nhưng nếu là mấy cửa hàng chuyên bán hàng thật thì cũng phải mấy ngàn.

Mạnh Hân Vũ trước kinh ngạc rồi lại thở dài: “Cậu ấy đúng là tốn tiền.” cô nàng cảm thấy đây chính là khuyết điểm lớn nhất của Vu Hà.

Bạch Lộ lại nói: “Làm thêm có thể kiếm được nhiều như vậy à? Để kỳ sau tớ cũng muốn thử một chút, mấy cậu phải giúp tớ!”

“Được được được.” Mạnh Hân Vũ nói, “Vậy cuối tuần cậu phải dậy sớm, cứ ngủ một giấc đến mười hai giờ thì chắc chắn không làm được.”

Hai người cười nói đi ra ngoài.

Kỷ An Ninh lại quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Vu Hà, hơi thấy hoang mang. Vu Hà có nhiều tiền như vậy sao?

Nhưng cô ta làm cái gì chứ? Kỷ An Ninh vội chạy mấy bước: “Chờ tớ với!” Đuổi theo Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ.