Chương 4: Lưu Tử Ký

Khoảnh khắc đi xuyên qua vách ngăn, trước mắt Chu Tổ sáng ngời.

Đây là đâu?

Kế đó, hắn quay đầu nhìn lại, cảnh tượng kinh hãi vừa rồi đã không còn nữa.

Cảm giác đau đớn trên lưng cũng biến mất tăm, cứ như chưa từng có việc gì xảy ra.

Giờ phút này, Chu Tổ có cảm giác mình đang ở trong một khu rừng đào.

Hắn ngắm nhìn bốn phía, bên trái là một con suối rộng khoảng bốn mét, nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy.

Dòng suối rì rào chảy, trong tầm mắt không thấy được điểm cuối.

Cảnh tượng này…

Đâu còn một vùng hoang vu tĩnh mịch, đâu còn biển khói đen điên cuồng truy đuổi hắn.

Trong chớp mắt, dường như hắn đã đến nhân gian tiên cảnh.

Trong phạm vi 100 mét hai bên bờ suối không có cây cối, chỉ có hoa cỏ tươi non mơn mởn, trên mặt đất toàn hoa là hoa, đan xen nhau, từng khóm hoa tươi đẹp như những cánh hồ điệp đang từ từ giang cánh, lơ lửng giữa không trung.

Chu Tổ đi dọc theo con suối tiến về phía trước, hắn muốn đi đến nơi tận cùng.

Không biết đã trải qua bao lâu, có thể là vài năm, cũng có thể chỉ trong khoảnh khắc, cuối cùng, hắn cũng thấy được điểm cuối của con suối nhỏ, và cũng là điểm cuối của khu rừng đào.

Một ngọn đồi nhỏ cao khoảng 100 mét xuất hiện trong tầm mắt Chu Tổ, dưới chân đồi có một cái hang động, trong hang phát ra tia sáng yếu ớt.

Chu Tổ không chút do dự bước vào hang, đoạn đầu vô cùng chật hẹp, chỉ đủ để một người lách vào, nhưng đi khoảng hơn 10 mét, không gian trước mắt bỗng trở nên khoáng đạt hơn.

Đập vào mắt hắn là một vùng đất rộng lớn, bằng phẳng.

Đằng trước là từng dãy nhà đều tăm tắp, đồng ruộng phì nhiêu, hồ nước xinh đẹp, còn có cây dâu, cây trúc, cây ngô đồng rũ bóng trên đường làng.

Đường bờ ruộng thông ra bốn phía, gà gáy chó sủa liên hồi, mọi người đang hăng say làm việc trên cánh đồng.

Chu Tổ cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc, dường như đã nghe ở đâu đó, lại như đã thấy ở đâu đó.

Lúc này, một người trẻ tuổi đi về phía Chu Tổ.

Mái tóc đen dài của hắn được buộc bằng dây lụa trắng, quần áo trên người cũng được làm bằng tơ lụa, một thân tuyết trắng. Hông buộc một dải lụa trắng, bên trên treo một khối dương chi bạch ngọc.

Trường mi nhập tấn (mài ngài chấm tóc), đôi mắt dài nhỏ, thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn, sống mũi cao đẹp, làn da trắng nõn, dáng vẻ tuấn tú tựa như thư sinh thời cổ đại.

“Các hạ hữu lễ, tại hạ là Lưu Tử Ký!”, người nọ chắp tay cúi chào, tự giới thiệu bản thân.

Chu Tổ cũng vội chắp tay đáp lễ: “Tại hạ Chu Tổ, hữu lễ!”

Chu Tổ nhìn người trước mắt, Lưu Tử Ký ư? Có chút quen tai, dường như đã từng nghe qua.

“Mời các hạ theo ta, thôn trưởng của chúng ta muốn gặp ngươi!”, Lưu Tử Ký xoay người bày ra tư thế mời.

Sau đó, Chu Tổ liền đi theo Lưu Tử Ký.

Dân làng vẫn đang chăm chỉ trồng trọt, trang phục của bọn họ hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài.

Cứ như đến từ thời cổ đại vậy.

Người già, người trưởng thành cùng trẻ con đều đang bận bịu với công việc đồng áng.

Khi nhìn thấy Chu Tổ, mọi người đều lên tiếng chào hỏi.

“Người này thật kỳ lạ! Sao trang phục của hắn khác xa chúng ta vậy chứ? Chẳng lẽ bên ngoài đã trôi qua rất nhiều năm rồi sao?”, những nông dân đang cần cù lao động không khỏi tụ lại một chỗ bàn tán xôn xao.

Chu Tổ theo chân Lưu Tử Ký đi vào một ngôi nhà kín cổng cao tường.

Trong nhà có một ông cụ đầu tóc bạc trắng, khi nhìn thấy Chu Tổ, ông ta vội vàng mời vào: “Tiểu hữu đã đến rồi, mau ngồi đi!”.

Nói rồi ông lão đưa qua một cái ghế đẩu.

Chu Tổ vội nhận lấy, đặt ở cạnh bàn, đồng thời lên tiếng chào hỏi.

Lưu Tử Ký thì bước đến đứng sau lưng ông lão, mỉm cười không nói.

Ông lão kia nhìn Chu Tổ, cười nói: “Tiểu hữu vừa qua đời, không biết một kiếp này ở Dương Gian đã thay đổi như thế nào?”

Chu Tổ thầm kinh ngạc, bèn trả lời: “Hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt, chính là năm 2020 sau công nguyên. Dương Gian bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, không biết tiền bối đến từ thời đại nào?”

Ông lão bật cười ha hả: “Ngại quá, tiểu hữu à, lão hủ nghe không hiểu, tuy nhiên, lão hủ là người thời Tần”.

“Lưu Tử Ký bên cạnh ta đến từ Đông Tấn. Tiểu hữu có thể nói rõ một chút không, lão hủ lớn tuổi, không hiểu rõ lắm câu từ thời hiện đại”.

Lúc này, Chu Tổ xem như đã hiểu ra, hắn cảm thấy rất ngạc nhiên: “Tiền bối đến từ thời Tần à, vậy chẳng phải là người Dương Gian cách đây 2200 năm sao?”

“Còn Lưu huynh thì ở cách nay 1700 năm, lẽ nào đây là chốn đào nguyên?”

Ông lão và Lưu Tử Ký thầm khiếp sợ, không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi.

Ông lão nói tiếp: “Nơi đây đích thực là cõi Đào Hoa, tuy nhiên, lão hủ cùng mọi người bị mắc kẹt ở đây, rất là thê thảm, nào biết thế gian đã trôi qua 2000 năm”.

“Nơi này không có khái niệm thời gian, rất khác biệt so với các cõi bình thường khác, chỉ cần bước vào đây thì vĩnh viễn không thể rời khỏi”.

Chu Tổ không quá tin: “Không phải lúc trước từng có một ngư dân đến đây rồi lại quay trở về đó sao? Điều đó chứng minh nơi này có thể thông đến Dương Gian!”

Nói đến đây, Chu Tổ cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

Nhưng ông lão lại lắc đầu cười: “Tiểu hữu nói sai rồi, người ngư dân kia chưa chết, sao lại không thể trở về được chứ?”

“Người chưa chết, nếu tình cờ lạc bước đến đây thì vẫn có thể quay về, nhưng tiểu hữu đã chết rồi, đương nhiên không thể quay về Dương Gian”.

Ông lão lại nói: “Huống hồ nơi đây đã hoàn toàn bị phong bế, năm đó, khoảng không gian này còn chưa ổn định, người ngư dân có thể tìm đến thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi, lại nói, sau khi chết bệnh, Lưu Tử Ký vẫn luôn mong nhớ về nơi này!”

“Khi đó, không gian còn có khe hở, nên lão hủ bèn gọi cậu ta đến đây!”

“Có điều, lão hủ thấy Nhân Hồn và Địa Hồn của tiểu hữu đã dung hợp với nhau, việc này quả thực hiếm thấy. Nếu như Thiên Hồn còn tồn tại, sẽ có thể tùy ý qua lại âm dương, thỏa sức đi xuyên qua các cõi”.

Chu Tổ kinh ngạc: “Nhân Hồn cùng Địa Hồn của tôi đã dung hợp ư? Sao lại thế? Nếu như Thiên Hồn vẫn còn, tôi phải làm thế nào để trở về Dương Gian?”

Ông lão mỉm cười giải thích: “Pháp tắc của Âm Phủ sẽ không cho phép Thiên Hồn tiến vào Âm Phủ, nếu không sẽ bị xóa bỏ, trừ phi có thể dung hợp tại Dương Gian, nhưng đó là việc không thể nào”.

“Khi con người chết đi, Thiên Hồn sẽ rời khỏi thân thể đầu tiên, trở về với Thiên Địa, việc này khó mà thay đổi, Nhân Hồn rời đi thứ hai, hóa thành chấp niệm đi theo thân xác”.

“Đến khi đã hoàn thành chấp niệm, Nhân Hồn sẽ tự tiêu tán, còn nếu như chấp niệm quá sâu, có thể sẽ hóa thành Lệ Quỷ và có khả năng tồn tại ở Dương Gian trong một khoảng thời gian dài. Hoặc Nhân Hồn có thể chủ động dung hợp với Địa Hồn, tuy nhiên, chuyện Nhân Hồn và Địa Hồn dung hợp gần như không có, ít lại càng thêm ít!”

“Ba hồn Thiên, Địa, Nhân dung hợp chỉ là truyền thuyết mà thôi, về phần có thể sở hữu một cõi, tùy ý qua lại âm dương cũng chỉ là lời đồn, chưa từng có ai nhìn thấy, và cũng chưa một ai trải qua! Còn việc làm sao để đi xuyên qua các cõi, lão hủ lại càng không biết!”, ông lão khẽ lắc đầu.

Chu Tổ bỗng tỉnh ngộ, liền nói: “Chẳng phải người sống ở Dương Gian vẫn luôn dung hợp ba hồn đó sao? Sao bọn họ lại không thể tùy ý đi xuyên qua các cõi?”

Ông lão nhịn không được bật cười, rồi nói: “Không phải, không phải, đó không gọi là dung hợp, mà gọi là cộng sinh. Dung hợp có nghĩa là Thiên, Địa, Nhân trở thành một thể, không ai có thể tách rời được, đó mới chính là dung hợp”.

Hóa ra lúc còn sống cũng không phải là dung hợp, cho nên mới có câu nói “bị dọa mất hồn”, rất có thể bị dọa chạy là Nhân Hồn, cần phải làm lễ chiêu hồn mới gọi về được”.

Chu Tổ tiếp tục hỏi: “Sao tôi lại đến đây? Có nhiều cõi như vậy, chẳng lẽ mỗi một cõi đều có sự khác biệt về dòng thời gian sao?”

Ông lão đáp: “Dòng thời gian ở các cõi có hơi khác biệt, nhưng sẽ không quá chênh lệch, trái lại, so với Dương Gian thì có khác biệt rất lớn, một năm ở Dương Gian tương đương với trăm năm ở Âm Phủ. Nơi đây không giống với các cõi khác, cõi này bị phong ấn, cho nên thời gian mới chênh lệch lớn như vậy!”

“Có đôi khi ta sẽ dò xét bên ngoài, nghe ngóng được một vài tin tức, nhưng cũng chỉ là tin tức ở Âm Phủ. Về việc tiểu hữu có mặt tại đây… là do ta làm”.

“Lão hủ muốn kết thiện dung cùng tiểu hữu, Nhân Hồn và Địa Hồn của ngươi đã dung hợp, thế gian này rất hiếm gặp, vì lẽ đó nên Thuyền Quỷ mới đến tìm ngươi. Ngày sau, tiểu hữu ắt sẽ không tầm thường!”

“Hi vọng sau này, khi thực lực của tiểu hữu trở nên mạnh mẽ, xin hãy giải cứu những con người đáng thương này!”, vẻ mặt ông lão bỗng nhiên trở nên nặng nề, dường như việc bọn họ bị mắc kẹt ở đây còn có bí mật khó nói.

Chu Tổ chắp tay nói: “Tiền bối quá xem trọng tôi, vãn bối chỉ là một linh hồn bình thường, dù đã dung hợp Nhân Hồn và Địa Hồn thì cũng không thể tu luyện. Quê hương của vãn bối ở cõi Cây Đa, nơi đó không cho phép tu luyện”.

“Thế nên, vãn bối không có một chút hiểu biết gì cả”.

Ông lão bật cười, nói: “Tiểu hữu chớ có lo lắng, một khi Nhân Hồn cùng Địa Hồn dung hợp, không ai có thể phát hiện ngươi đang tu luyện”.

“Hơn nữa, nếu quê quán của tiểu hữu ở cõi Cây Đa thì quả thật rất tốt, cây đa tự xưng một cõi chính là thân cây mạnh mẽ nhất thế gian. Ta sẽ truyền cho tiểu hữu một ít công pháp, sau khi trở về cứ yên lặng tu luyện là được”.

“Khoảng không gian trong cõi cây là nơi có tốc độ tu luyện nhanh nhất, tiểu hữu về đó tu luyện vừa khéo là làm chơi ăn thật. Nhớ kỹ, đến khi tu vi cường đại thì phải luyện hóa cõi cây”.

“Hiện tại cõi Cây Đa bị giám thị, bất kỳ ai cũng không thể tu luyện, tiểu hữu có thể yên tâm luyện hóa. Ta thấy trong lòng tiểu hữu còn có oán niệm, không biết là vì chuyện gì?”

Ông lão bỗng nhiên chuyển chủ đề, bắt đầu tìm hiểu về Chu Tổ.

-------

Đôi lời tâm sự:

1.Ta sẽ tùy theo từng cõi mà đặt xưng hô cho nhân vật nhé các đạo hữu, sẽ có hiện đại và cổ đại đan xen.

2.Mong nhận được sự góp ý của các đạo hữu về câu từ, các danh xưng, tên gọi,…

3.Mọi người đoán xem Lưu Tử Ký là ai nhé!