Chương 2: Pháp Tắc

Chu Tổ đi theo người đàn ông trung niên đến trước một cái cửa màu xanh.

“Cậu cứ đi vào đó, có vấn đề gì thắc mắc, trực tiếp hỏi ông ấy là được”, nói xong, ông ta không để ý đến Chu Tổ nữa, tiếp tục đứng ở lối vào như một bảo vệ.

Chu Tổ liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái, không nói gì thêm, mở cửa đi thẳng vào trong.

Trước mặt Chu Tổ đột nhiên bừng sáng, cứ như có một tia chớp vừa xẹt qua, sau đó, tầm nhìn của hắn được khôi phục. Cánh cửa màu xanh sau lưng tự động đóng lại.

Căn phòng này không quá lớn, độ khoảng 20 mét vuông, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ rất trống trải.

Đằng trước có một cái bàn làm việc kiểu dáng hiện đại, bên trên đặt một quyển sách dày khoảng năm cen-ti-mét, ngồi phía sau bàn là một người đàn ông trung niên mặc âu phục tầm năm mươi tuổi.

Trên mặt ông ta râu ria xồm xoàm, có vẻ như đã lâu không chăm chút bản thân, khuôn mặt chữ quốc nghiêm nghị, tóc ngắn khoảng hai mươi phân xõa tung sau đầu.

Người nọ nhìn về phía Chu Tổ: “Chu Tổ, quê quán ở cõi Cây Đa, tầng 1, linh hồn bình thường, sống một mình suốt mấy ngàn năm, vì nhàm chán mà đầu thai chuyển thế, trải qua hai mươi năm ở Dương Gian”.

“Đêm hôm qua, giờ Tuất, cậu uống rượu cùng đám hồ bằng cẩu hữu, bởi vì Lương Vương ghi hận cậu có xuất thân tốt hơn hắn, nên đã hạ độc giết chết cậu”.

“Bởi vì hai mươi năm qua cậu không làm bất kỳ chuyện gì thương thiên hại lý, cho nên có thể trực tiếp lựa chọn đầu thai, hoặc tiếp tục ở lại tầng 1 cõi Cây Đa, cậu có ý kiến gì không?”, người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ quốc đầy uy nghiêm kia nói bằng giọng ôn hòa.

“Ông là ai? Lục Phán à?”, Chu Tổ không trả lời ông ta, mà hỏi ngược lại.

“Ta là một phân thân của Lục Phán, bởi vì cậu là người có tâm địa thiện lương cho nên mới có tư cách đối thoại với ta!”

“Nếu là kẻ có lòng dạ độc ác, đã sớm bị Người Chấp Pháp kéo xuống Địa Ngục, thẩm phán và trừng trị thích đáng!”, người đàn ông trả lời câu hỏi của Chu Tổ.

“Tôi không muốn chết, bây giờ tôi có thể quay về được không? Không phải tôi bị hạ độc à? Tôi phải về trả thù!”, Chu Tổ hỏi.

“Không thể trở về, hiện tại cậu không còn bất kỳ mối quan hệ nào với Dương Gian, trên đó sẽ có Nhân Hồn ở kiếp này của cậu thay cậu hoàn thành tất cả tâm nguyện”.

“Sau khi hoàn thành, hắn sẽ lập tức tiêu tán. Nếu cậu đi đầu thai, sẽ tiếp tục một kiếp khác cùng với Nhân Hồn và Thiên Hồn mới”, phân thân Lục Phán bình thản nói với Chu Tổ.

Nhân Hồn không chịu sự quản lý của Âm Ti, cho nên Âm Phủ không thể xác định được Nhân Hồn có còn tồn tại hay không, nhưng những gì Nhân Hồn đã làm đều bị Đại Đạo ghi chép lại.

“Vậy kẻ thù của tôi thì sao? Hắn vì ghen ghét mà độc chết tôi, hắn có gặp báo ứng không?”, Chu Tổ tức giận nói.

Phân thân Lục Phán liếc nhìn Chu Tổ, dừng một lát, sau đó nói: “Hắn không gặp báo ứng ở kiếp này, việc ra tay độc chết cậu, có thể đợi kiếp sau cậu trả thù hắn, hoặc đợi đến khi chết, hắn sẽ phải nhận lấy trừng phạt thích đáng!”

“Tại sao chứ? Lúc còn sống, tôi chỉ làm chút chuyện xấu, hoặc chiếm vài món lợi nhỏ, sao lại bị báo ứng ngay lập tức?”

“Còn kẻ làm chuyện thương thiên hại lý lại được sống yên ổn, cho đến lúc chết vẫn không bị báo ứng?”, Chu Tổ không phục nói.

Phân thân Lục Phán đáp: “Số mệnh của mỗi người không giống nhau, tất cả đều là ngẫu nhiên. Báo ở kiếp này, hay báo ở kiếp sau đều có định số. Chúng ta không thể tùy tiện thay đổi được!”

“Kiếp này bất kể cậu có làm chuyện xấu gì, không cần phải đợi quá lâu, có lẽ ngay sau đó, hoặc vài ngày sau đó sẽ gặp báo ứng”.

“Như vậy cũng có điểm tốt, đó chính là sau khi chết sẽ không phải xuống Địa Ngục chịu trừng phạt, có thể trực tiếp đầu thai chuyển thế hoặc đến Âm Phủ tiếp tục cuộc sống”.

“Trừ phi khi còn sống đã làm những việc khiến người người oán trách, hiện thế chưa kịp báo, mới phải tiến vào Địa Ngục chịu thẩm phán”.

“Báo ứng kiếp sau thì lại thay đổi khó lường, vô cùng phúc tạp, lúc trước làm chuyện xấu, không phải không gặp báo ứng, mà phải đợi vài năm, hoặc vài chục năm, thậm chí là đến lúc chết mới bị trừng phạt!”

“Pháp Tắc sẽ không để bất kỳ kẻ nào thoát khỏi trừng phạt, chỉ là sớm muộn mà thôi!”

Chu Tổ cau mày nhìn phân thân Lục Phán, không nói gì thêm.

Phân thân Lục Pháp tiếp tục nói: “Cũng có một trường hợp khác, nếu không muốn chịu trừng phạt ở Địa Ngục, có thể lựa chọn đầu thai chuyển thế!”

“Nhưng nếu chuyển thế như vậy, cuộc đời sẽ gặp phải muôn vàn trắc trở, tất cả những đau khổ trên thế gian đều sẽ đến tìm, chính vì lẽ đó mới có người sinh ra bị tàn tật, hoặc liên tục gặp phải chuyện không may, nói tóm lại, kiếp sau sẽ khổ càng thêm khổ!”

“Cũng có thể chuyển thế làm súc sinh, giữ được ký ức, nhưng lại không thể nói chuyện, chỉ biết ghi nhớ tất cả những đau đớn của một kiếp này!”

“Cả đời súc sinh không đủ trả hết nợ nghiệp, kiếp sau vẫn sẽ tiếp tục chuyển thế làm súc sinh”.

Chu Tổ liền hỏi: “Nghe nói có súc sinh đi báo ơn, đó nghĩa là gì?”

Phân thân Lục Phán không hề mất kiên nhẫn, vẫn hết lòng giảng giải: “Đó là do ở kiếp trước cậu đã từng giúp nó, cho nên nó mới chuyển thế làm súc sinh để báo đáp, cũng có thể chuyển thế làm người”.

“Nhưng chuyển thế làm người sẽ không giữ được ký ức, kiếp sau rất vô chừng, người đó không nhất định sẽ báo ơn, mà có khi còn làm ác, từ đó gánh chịu nghiệp báo lấy oán trả ơn, sẽ bị trừng phạt càng thêm nghiêm khắc!”

“Cho nên hầu hết đều lựa chọn chuyển thế làm súc sinh để báo ơn!”

Chu Tổ dường như đã hiểu rõ phần nào, hắn không truy hỏi đến cùng, mà chuyển sang vấn đề khác: “Vậy bố mẹ tôi phải làm sao? Tôi mới hai mươi tuổi, lại là con trai độc nhất, tôi còn chưa báo đáp cho bọn họ, sao tôi có thể cam tâm đi đầu thai, hoặc xuống Âm Phủ tiếp tục cuộc sống?”

“Bố mẹ cậu có số mệnh của họ, bọn họ sống như thế nào đã không còn liên quan đến cậu, Nhân Hồn của cậu ở Dương Gian sẽ thay cậu giải quyết tất cả, sau đó tự tiêu tán!”

“Hiện tại cậu có hai lựa chọn!”

“Một là đi đầu thai, hiển nhiên, kiếp sau sẽ gánh chịu nhân quả của kiếp trước!”

“Hai là trở lại Âm Phủ sống, đợi Lương Vương chết đi, hắn sẽ phải xuống Địa Ngục chịu trừng phạt”, phân thân Lục Phán chậm rãi nói.

Chu Tổ không cam tâm: “Không, tôi không cam tâm, tôi muốn trở về, đời này tôi không làm chuyện gì thương thiên hại lý, sao lại bị độc chết?”

“Ông bảo tôi đến kiếp sau giải quyết nhân quả với hắn, tôi của kiếp sau không có ký ức, đó không phải tôi, mà là một người khác, như vậy không công bằng”, Chu Tổ hét lên với phân thân Lục Phán.

Nhân quả báo ứng kiếp này sao phải để kiếp sau gánh chịu? Kiếp sau không có ký ức, đó đã là một người khác.

Kiếp này Lương Vương làm chuyện xấu, hắn có thể lựa chọn đầu thai, để kiếp sau gánh lấy hậu quả.

Vậy nếu kiếp sau hắn là một người tốt thì sao? Ký ức của hai kiếp chính là hai người, vì sao kiếp sau thiện lương lại phải gánh chịu quả báo của kiếp trước?

Cũng như việc một tên ác ôn đánh người ta tàn phế, sau đó hắn mất trí nhớ, xem như tất cả những việc đã làm trước đó không hề tồn tại.

Nhưng con người mới của hắn lại có tấm lòng thiện lương, là một người chất phát, vì đoạn ký ức đã mất đi kia mà phải gánh chịu toàn bộ hậu quả xấu.

Có công bằng không?

Không! Không hề công bằng.

Ai đã đặt ra quy tắc bất công như thế?

“Chu Tổ, cậu nên biết không phải ai cũng có tư cách nói chuyện với tôi, dù tôi chỉ là một phân thân. Nên nhớ, Đại Đạo… luôn có Pháp Tắc!”

“Cậu không thể quay về, Pháp Tắc không cho phép, trên Dương Gian có Nhân Hồn của cậu tồn tại, hắn chính là cô hồn dã quỷ, nếu cậu không chuyển thế, một khi hắn vì ác niệm mà gây ra chuyện xấu, cậu sẽ phải gánh chịu tất cả!”

“Trừ phi cậu chuyển thế, cắt đứt mối quan hệ với Nhân Hồn ở kiếp này, nếu không, những chuyện xấu mà hắn làm trước khi tiêu tán đều tính cho cậu! Hết thảy nhân quả đều sẽ tìm đến cậu!”

“Nếu cậu lựa chọn về quê sống, đến khi Nhân Hồn làm chuyện xấu, Người Chấp Pháp sẽ đến tìm cậu, đưa cậu xuống Địa Ngục tiếp nhận trừng phạt!”, phân thân Lục Phán lạnh lùng nói.

Tuy rằng hiện tại Chu Tổ đã không còn liên quan gì đến Dương Gian, nhưng Nhân Hồn và Địa Hồn vẫn còn ràng buộc, cùng là một thể.

Trừ phi đầu thai chuyển thế, sinh ra Nhân Hồn và Thiên Hồn mới, mới có thể cắt đứt quan hệ với Nhân Hồn ở kiếp trước.

“Nếu tôi nhất quyết quay về Dương Gian thì sao?”, Chu Tổ nhìn phân thân Lục Phán, nói.

“Cậu không thể quay về, Pháp Tắc không cho phép, nếu như cậu cố chấp quay về, Người Chấp Pháp sẽ đánh cậu tan thành mây khói!”

“Từ đó về sau, linh hồn của cậu sẽ vĩnh viễn chìm trong bóng tối, không ai có thể cứu được!”

“Nhớ kỹ, chớ có ý định khiêu khích Pháp Tắc, mọi thứ đều có quy luật của nó, không ai thoát khỏi sự trừng phạt, bất quá chỉ là sớm một chút, hay muộn một chút mà thôi!”

“Có lẽ chính nghĩa sẽ muộn, nhưng vĩnh viễn không mất đi! Nhớ kỹ!”, phân thân Lục Phán lạnh lùng nói, giờ phút này, ông ta đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Chính nghĩa đến muộn còn gọi là chính nghĩa được à? Chính nghĩa đến muộn không xứng là chính nghĩa!”, Chu Tổ hét lên với phân thân Lục Phán.

Chính nghĩa đến muộn thì còn ý nghĩa gì nữa? Đúng, sớm muộn gì kẻ ác cũng sẽ bị trừng phạt, nhưng những người hiền lành bị hãm hại thì sao? Trước khi chính nghĩa đến, ai sẽ đến bù cho những tổn thương của họ?

“Đủ rồi, đây không phải là chuyện cậu có thể bình phán, nếu như cậu còn bất kính với ta, ta sẽ giáng cậu xuống Địa Ngục, mặc kệ cậu có phải là người tốt hay không”, phân thân Lục Phán nổi giận.

Tôi chịu nói chuyện với cậu vì cậu là người lương thiện, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có quyền gào thét với tôi.

“Chuyển thế hay xuống Âm Phủ, cậu tự chọn đi, tôi cho cậu năm phút để cân nhắc!”, phân thân Lục Phán lạnh lùng nói với Chu Tổ.

“Tôi chọn xuống Âm Phủ”, hết cách, đánh thì đánh không lại, chuyển thế lại không cam tâm, Chu Tổ đành tạm thời đến Âm Phủ sinh sống.

Về phần Nhân Hồn trên Dương Gian, hắn làm gì mặc hắn, chuyện tốt hay chuyện xấu… sau này tính tiếp.

“Ừm! Lát nữa bảo vệ canh cổng sẽ đưa cậu đi Âm Phủ, nơi này cách cõi Cây Đa khá xa, trên đường đi sẽ phải xuyên qua mấy thế giới!”

“Sau khi trở lại cõi Cây Đa, chưa được sự cho phép, cậu không thể tiến vào các cõi khác!”

“Nếu không được Người Chấp Pháp đồng ý, một mình tiến vào các cõi khác, cậu sẽ bị đưa đến Địa Ngục tầng mười chịu cực hình. Đừng có ôm tâm lý cầu may!”

“Nếu cậu muốn quay về Dương Gian thăm người thân, có thể thông báo với Người Chấp Pháp một tiếng, hắn sẽ dẫn linh hồn cậu đi đến cõi tương ứng với nơi ở của người nhà cậu, đưa linh hồn cậu vào mộng của họ”.

“Được rồi, ra ngoài đi!”, phân thân Lục Phán đột nhiên vung tay lên, cánh cửa màu xanh sau lưng Chu Tổ tự động mở ra, hắn trực tiếp bay ngược ra ngoài, sau đó vững vàng hạ xuống sàn nhà, lúc này, cánh cửa màu xanh cũng tự động đóng lại.

Chu Tổ vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã ném ra ngoài.

Phân thân Lục Phán nhìn Chu Tổ bay ngược ra cửa, vẻ mặt ông ta như có điều suy nghĩ.

“Rốt cuộc có phải hắn không? Linh hồn của người này ngưng thực không kém chút nào so với những linh hồn đã tu luyện trăm năm, trước khi chuyển thế, hắn vốn chỉ là một linh hồn bình thường mà thôi, không điều tra được bất kỳ điều gì khác lạ!”

“Chỉ với việc linh hồn ngưng thực thì không đủ để phán định, trước đó, lực lượng Pháp Tắc của toàn bộ Âm Phủ bị chấn động, vẻn vẹn một linh hồn ngưng thực không đủ khả năng làm được chuyện đó”.

“Được rồi, tất cả đều có định số, tiếp tục điều tra xem có ai khác khả nghi hay không”, phân thân Lục Phán lẩm bẩm nói, sau đó liền hóa thành một làn khói xanh, biến mất ngay tại chỗ.

Hóa ra vì muốn dò xét Chu Tổ nên phân thân Lục Phán mới cố ý đến đây.