Sở Dao vừa đến cổng khách sạn, theo hướng dẫn của lễ tân rất nhanh đã tìm ra căn phòng 301..
Tim Sở Dao đập thình thịch, lại nghĩ người đàn ông trong căn phòng kia là chồng mình.Là người đã từng rất yêu thương và cưng chiều cô..
Vào đó cô chỉ cần nhận sai chắc là anh sẽ bỏ qua cho cô thôi...
Lấy hết sự bình tĩnh còn xót lại, Sở Dao mở cửa đi vào..
Căn phòng rất lớn và sang trọng, Tần Phong đang ngồi trên sopha giữa phòng..
Bộ dáng anh vô cùng đẹp mắt, áo khoác dài vắt trên ghế..Áo sơ mi đen cùng quần âu cùng màu bao lấy vóc dáng cao gầy của anh..
Anh ngả đầu ra sau dường như đang ngủ.Sở Dao nhẹ nhàng khép cửa lại, thả nhẹ bước chân tiến đến tham lam ngắm nhìn người đàn ông mà mình yêu tha thiết..
Trái tim Sở Dao run rẩy ngồi xuống cạnh anh, có vẻ anh rất mệt mỏi cả khi cô đến gần cũng không làm anh thức giấc..
Kề sát bên anh ngửi lấy hương vị nam tính thuộc về anh.Sở Dao mới biết mình nhớ anh biết bao..
Bàn tay nhỏ không kìm lòng đặng vuốt lấy mặt anh, nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ..
Bất giác Tần Phong mở mắt, Sở Dao hé miệng kinh ngạc, hơi thở hai người xoắn xuýt, anh chăm chú nhìn Sở Dao..
Cô mũi lòng gọi khẽ...
" Ông xã.."
Đã là mẹ của một đứa con trai gần bốn tuổi.Thế mà nhìn cô nhóc trước mắt có khác nào mấy nữ sinh mới lớn..
Bộ dáng vẫn non nớt dễ bị bắt nạt như ngày nào..Khuôn mặt xinh đẹp ngày càng thêm nhuận sắc..
Đôi mắt to tròn hàng mi dài ướt át lúc này rơm rớm nước mắt nhìn anh..
Hơi thở thơm tho đang phả vào mặt anh, chỉ cần tiến một chút anh sẽ bắt được môi cô..
Chỉ là Tần Phong không làm vậy, anh nghiên mặt qua ngồi thẳng người cũng như tránh né bàn tay của Sở Dao..
Bàn tay Sở Dao trượt qua mặt anh rơi vào không trung..
Làn môi cô run rẩy..
" Phong.."
Tần Phong kéo lấy khoảng cách giữa hai bên, khom người rót ly rượu,bỏ qua sắc mặt tái mét của Sở Dao..
" Muốn gặp anh có chuyện gì..?"
Thu lại cánh tay như tê dại, Sở Dao không thể tin được đây là Tần Phong, cô chớp mắt liên hồi, cúi đầu kiềm chế không để mình bật khóc..
Qua mấy giây sau khó khăn mới mở miệng..
" Chuyện của Anh rể và Chị em.."
" Vì chuyện này em mới muốn gặp anh.Đúng không...?"
Anh cao giọng, làm Sở Dao sững người, cô hơi sợ bộ dáng này của anh..
Vì thời gian hai người bên cạnh nhau, anh luôn cưng chiều cô..
Sở Dao cũng quên mất Tần Phong còn bộ mặt đáng sợ như bây giờ..
Thấy Sở Dao im lặng, Tần Phong rít khẽ..
" Anh hỏi em đúng không..?"
Sở Dao ngân ngấn nước mắt lắc đầu..
" Không..Không phải như vậy...Á...."
Xẻng...
Ly rượu trên tay bị ném mạnh vào cửa thủy tinh bể nát...
Sở Dao hét toáng lên sợ hãi đứng bật dậy..
Tần Phong cũng đứng dậy, bước đến gần cô..
Anh bóp chặt cổ tay Sở Dao giận dữ nói...
" Không phải sao.Em còn quan tâm cảm giác của Tôi à.Em rõ ràng biết em ra khỏi nhà Tôi sẽ lo lắng ra sao.Em vẫn hùa theo bọn họ làm trái ý Tôi.Em rõ biết mình quan trọng với Tôi thế nào.Nhưng qua đến nơi em cũng không thèm liên lạc.Nếu không phải vì chuyện của vợ chồng chị gái em, em còn làm mình làm mẩy với Tôi bao giờ, nói đi.."
Sở Dao bật khóc thành tiếng..
" Phong.Em chỉ là nhớ con quá thôi
.Em..hức..em không phải muốn anh lo lắng.."
Nhìn nước mắt nhòe trên mặt của cô, nhìn cô run rẩy lòng Tần Phong co rút..
Anh hất tay Sở Dao ra..Quay lưng lại phất tay..
" Được rồi.Em muốn đi thì cứ đi.Muốn tự do thì cứ thoải mái..Khi nào vui chơi xong.Tôi sẽ cho người đón em và con về.."
Hơi thở Sở Dao như tắt nghẹn, cô loạn choạng chạy đến ôm Tần Phong từ phía sau khóc toáng lên..
" Phong..Anh đừng như thế mà..đừng làm em sợ..hức..huhu.."
Thấy Tần Phong không nhúc nhích..Sở Dao vội đi đến chắn trước mặt anh..
Ôm chặt lấy anh hôn lung tung lên mặt anh khóc nấc..
" Em không đi nữa..không đi đâu nữa hết..huhu..Anh không thương em và con sao..Huhu..."
Nhìn cô khóc như một đứa trẻ, Tần Phong vẫn không ôm cô vào lòng hờ hững nói..
" Thương..Nhưng anh tự nghĩ thời gian qua anh đã quản tự do của em quá rồi.Sau này em muốn làm gì thì làm.Anh không quản nữa..."
Từ đau lòng chuyển sang sợ hãi, nghe thì có vẻ cuộc sống từ sau cô sẽ rất thoải mái..
Nhưng thật ra cô bị bỏ rơi..
Sở Dao nức nở ngẩng mặt nhìn anh..
" Không muốn..em không muốn..em biết..hức lần này em sai rồi..Anh đừng như thế có được không..?..hức..."
Sở Dao vùi mặt vào ngực anh nấc lên, nước mắt nước mũi chét đầy trên áo anh ướt cả một mảng..
Tần Phong đẩy nhẹ cô ra..
" Dao Dao.Anh và em đã là ba mẹ của một đứa trẻ..Bên cạnh anh em có thể là vô tư vô lo nhưng với con trai mình em cần phải trưởng thành..Như thế mới tốt cho nó..Em có biết sự nuông chiều là thuốc độc cho nó sau này hay không.."
Sở Dao gật gât đầu..
" Em..em biết sau này em sẽ không tùy hứng nữa..Khi anh dạy bảo bối, em..em sẽ không chen vào nữa.."
Thật sự làm đến đây anh cũng phải cố sức lắm rồi..
Không phải anh không cho cô đặc quyền làm mẹ.Nhưng con trai của anh và cô, là đứa trẻ quá thông minh.Nếu không có cách dạy dỗ đúng mực, sẽ khiến nó ỷ lại..
Tần Phong lúc này mới đưa tay lau nước mắt cho vợ..
" Ngoan không khóc nữa.."
Sở Dao vừa mừng vừa tủi sụt sùi dữ dội.. lắc lắc đầu vòng tay quyết ôm chặt anh..
Nghẹn ngào tố giác..
" Anh không cần em nữa...hức..."
Cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô..
" Anh chỉ muốn em biết dù bắt cứ chuyện gì có làm em phẫn nộ hay căm phẫn đến đâu.
Em cũng không được dùng cách rời xa để trả đũa anh..Vì như thế anh rất lo lắng.."
Cảm giác đó vô cùng khó chịu, anh không thể rời xa cô dù là chỉ một ngày.Bao năm qua dù là có đi công tác anh cũng sẽ dắt cô theo.Chứ không bao giờ để hai người phải chịu cảnh xa nhau..
Sở Dao vừa đau lòng lại tự trách..
" Nhưng anh cũng không được nói không cần em..hic.."
Nghĩ mà càng tủi thân nước mắt lại rơi..
Tần Phong vừa thương vừa buồn cười, hôn lên trán vợ dỗ dành..
" Được..."
Lại nhỏ nhẹ hỏi..
" Những ngày qua không có anh, ăn uống thế nào.."
Sở Dao lại được nuông chiều thế là nũng nịu lắc đầu..
Biết chắc cô ăn rất ít hoặc bỏ bữa, Tần Phong nhíu mày..
" Sao lại thế, thật hết cách với em.."
Hít lấy cái mũi đỏ au, ngẩng đầu nhìn anh, Sở Dao rù rì trong miệng nhưng Tần Phong nghe rất rõ hai từ..
" Nhớ anh.."
Anh nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa đầy tình yêu và cưng chìu..
Môi mỏng nhếch lên cúi đầu hôn lên môi cô, còn khắp khuôn mặt non nớt của Sở Dao..
" Anh cũng nhớ em.."
Không ai biết được anh nhớ cô biết bao nhiêu..
Sở Dao giơ tay ôm lấy cổ anh ngửa đầu hưởng lấy từng nụ hôn lúc mạnh lúc nhẹ của anh..
Chiếc áo khoác nhanh chóng rơi xuống sàn, Tần Phong bế bổng Sở Dao lên, dọc đường quần áo thay phiên rơi lả tả..
Sở Dao ngoan ngoãn như con mèo nhỏ quấn quýt trong lòng chủ..
Đặt cô lên giường,bầu không khí ám muội lại nóng bỏng bao phủ xung quanh, trên người Sở Dao chỉ còn chiếc quần lót bé xinh, Sở Dao thẹn thùng lấy tay che ngực, hai chân còn ma sát khép chặt.Tần Phong nhìn đến mê mẩn thân thể tuyệt mỹ của vợ.
Áo sơ mi cùng quần rất nhanh bị anh cởi ra, hoàn toàn lõa lồ trước mắt Sở Dao..
Dù mấy năm qua cái gì cũng thấy đã nhìn đến không soát.Nhưng mỗi lần anh mạnh mẽ trần trụi trước mắt cô lại làm tâm trí Sở Dao bay lơ lửng..
Tần Phong nằm đè lên cô, cắn lấy cái cằm tinh tế của cô rồi liếm láp xương quai xanh đẹp đẽ, khàn giọng..
" Không được rời xa anh nữa biết không?"
Thân thể bọn họ chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể đốt nóng đối phương.
Sở Dao thở hỗn hển, chỉ hé miệng nói ậm ờ..
" Dạ.."
Tần Phong hôn cô thật sâu, giống như dòng nước chậm rãi thấm vào đôi môi mềm mại của cô, nhấm nháp sự ngọt ngào của cô, cảm nhận sự vụng về của cô.Lưỡi Sở Dao bị mút đến tê dại, vụng về đáp lại sự khiêu khích của anh, cùng anh quấn quít chơi đùa, suy nghĩ của cô bắt đầu tan rã những gì ấm ức nhớ nhung điều bay đi sạch sẽ, chỉ cảm thấy được hơi thở nam tính mạnh mẽ cùng cái ôm vững chắc của anh, còn có khát vọng không biết từ đâu không ngừng dâng lên.
" Hức..Ừm.."
Tiếng nức nở của vợ càng khiến Tần Phong mất khống chế..
" Sao hửm bảo bối.Anh nhớ em đến chết mất.."
Anh ôm lấy cô, đan lấy bàn tay bé nhỏ của Sở Dao..Thương yêu hôn lên từng ngón tay đáng yêu của cô..
Vẻ mặt vô tội cùng ngây thơ của cô đôi mắt ý loạn tình mê làm cho chút tự chủ cuối cùng của anh bị đánh đổ, anh lại hôn cô lần nữa, cái lưỡi linh hoạt từ môi của cô dời về phía lỗ tai đáng yêu, ngậm lấy vành tai mẫn cảm rồi dọc theo đường cong quanh gáy, ở cần cổ liền hiện lên ấn kí chỉ thuộc về anh.
" Phong..ư..."
" Muốn không Dao Dao..Hửm.."
Anh vòng tay ôm lấy cô, kéo lấy chân cô,làm cho hai chân thon thả của cô hoàn toàn vòng quanh hông anh, vừa hôn cô triền miên, dùng sự mạnh mẽ ma sát đến khi quần lót bé xinh ướt đẫm..
Tần Phong nhanh tay kéo lấy chướng ngại vật cuối cùng, ngón tay dài của anh tiến vào vùng bí mật giữa hai chân cô, trêu chọc cánh hoa mượt mà của cô, dụ dỗ mật dịch chảy ra, khiến cho đôi môi đỏ mọng kìm lòng không được bật ra tiếng kêu yêu kiều.
" Ông xã..ưm....."
" Được rồi cho em..."
Vùng mẫn cảm non nớt của cô bức anh như muốn điên, dục vọng to lớn bừng bừng phấn chấn trở nên cứng rắn nóng rực, anh đưa mình vào giữa hai chân cô, rút tay, đem vật nam tính đang kiêu ngạo dâng cao kiên định thẳng tiến vào nơi ấm áp kia.
" A..."
Hai người bật lên tiếng rên thỏa mãn, chỉ cách nhau mấy ngày khi kết hợp gắn kết.
Cả hai người mới hiểu sự nhớ nhung thấu đến tâm can.
Ở trên giường lớn mềm mại, bọn họ trần trụi, anh chiếm đoạt những đường cong xinh đẹp của cô, chiếm giữ mỗi một tấc da thịt của cô, trêu đùa liếm mút nụ hoa mềm mại kia..điên cuồng ra vào ở trên thân thể mềm mại trắng nõn của cô, giống hệt như một con dã thú đói khát đang cắn mút thân thể của cô, cô chỉ có thể ưỡn thẳng lưng phối hợp chạy nước rút điên cuồng với anh hết lần này tới lần khác.
" Ư....a...Ông xã ơi...hức.."
Sở Dao ở bị sự ra vào mạnh mẽ có lực của anh đã đạt được kích thích thoải mái, hai tay đan chặt vào nhau đặt lên gáy anh, thân mật tựa vào lồng ngực của anh, miệng nhỏ hé mở rên rỉ nức nở..
" Thích không...hửm..?"
Tần Phong cũng vươn tay ra ôm chặt cô, cúi đầu ngậm lấy cánh môi anh đào của cô, xâm nhập vào trong khoang miệng, dây dưa không dời với cô, lúc này thế giới xung quanh giống như đã ngừng lại.
Ngoài trời dần sẩm màu, nhưng hai người bên trong căn phòng vẫn ôm lấy nhau quấn quýt không rời..
Buổi lễ kỉ niệm hai năm ngày cưới của Danile và Sở Hân được tổ chức đầy long trọng trên một chiếc du thuyền to lớn bồng bềnh trên sóng nước, vững vàng rẽ sóng đi tới về phía trước..Trên chiếc du thuyền xa hoa được trang trí vô cùng lộng lẫy...Những ánh đèn pha lê sáng rực cả boong tàu, một sự kết hợp tuyệt vời giữa cách trang trí Châu Âu và những bản nhạc cổ điển, không khí cực kỳ vui vẻ và lãng mạng..
Khách mời có mặt điều là những người tiếng tăm, đối tác làm ăn với Danile, cả du thuyền say sưa trong điệu nhạc du dương..
Là chủ nhân chính của buổi tiệc, Daniel một tay ôm eo vợ, tay còn lại bế cô công chúa nhỏ đi khắp nơi chào khách..
Sở Hân mặc chiếc đầm lụa dạ hội màu đỏ khoe vóc dáng quyến rũ cùng nhan sắc xinh đẹp vốn có, dưới ánh đèn cô càng thêm sắc sảo..
Dainel thì phong độ trong bộ vest đen, ánh mắt yêu thương chứa đầy tình yêu dành cho hai người phụ nữ một lớn một nhỏ bên cạnh..
" Em họ..em họ..."
Nghe giọng con gái hét lên vui mừng, cả Daniel cùng Sở Hân điều quay đầu..
Quan khách cũng nhìn theo, không ai muốn bỏ qua giây phút này..
Lại một gia đình cực phẩm xuất hiện, Tần Phong nhã nhặn trong bộ vest màu xanh nhạt, ôm lấy Sở Dao cực kì xinh đẹp trong chiếc váy dài qua gối khoe đôi chân thon thả, phần cổ áo được thiết kế trễ vai..Mái tóc đen bới rối phía sau lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đáng mơ ước..
Tiểu Thiên lại rất bảnh bao và đáng yêu trong bộ vest cùng màu với Tần Phong còn thắt thêm một chiếc nơ..
Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay Sở Dao..Bộ dáng không khác gì Tần Phong..
Sở Dao mỉm cười ngọt ngào..
" Anh rể..Chị.Chúc mừng hai người.."
Hai vợ chồng Sở Hân rất nhanh nhận lấy lời chúc phúc..Đồng loạt đưa mắt lén nhìn Tần Phong.
" Cám ơn em.."
Chỉ thấy Tần Phong bình thản nhìn họ, rồi đưa tay vỗ nhẹ đầu con trai..
" Tiểu Thiên tặng quà cho Dì Dượng đi.."
Tiểu Thiên ngước mắt nhìn baba, rất ngoan ngoãn gật đầu lấy trong túi ra một hộp đỏ..
Bước lên phía trước lễ phép nói..
" Dì, Dượng..chúc hai người trăm năm đầu bạc, luôn luôn hạnh phúc ạ..."
Nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu bé, Danile cười to vui vẻ..
" Cám ơn Tiểu Thiên.."
Liếc Tần Phong một cái nói tiếp.
" Cậu không chúc gì mình à..Cậu làm em rể như vậy sao..?"
Tần Phong nhếch môi, giơ tay qua Tiểu Thiên hiểu ý sà vào lòng Tần Phong..
Lúc này ánh mắt Tần Phong nhìn ra sau lưng Danile cùng Sở Hân..
Khẽ nói..
" E là cậu không có thời gian nhận là chúc của Mình.."
Có một linh cảm không tốt, Dainle cùng Sở Hân chưa kịp xoay người nhìn lại, đã nghe tiếng nói quen thuộc vang lên..
" Danile..em về rồi..."
Qua hai năm Helen càng thêm xinh đẹp, không phải bộ dáng yếu ớt xanh xao năm nao..
Mà đầy tự tin và quyến rũ, khoác trên người là chiếc váy màu đen ôm sát cơ thể đẩy đà...
Với phong cách rất tây thoải mái phóng khoáng..
Muốn đưa tay ôm lấy Danile chỉ là khi thấy Danile đang bế một bé gái xinh xắn như búp bê..
Sắc mặt Helen có chút bất đắc dĩ..
" Dainle..em rất nhớ anh."
Sở Hân nhếch môi đỏ, đôi mắt sắc sảo lướt qua Danile..
Chỉ thấy anh vẫn thong thả cũng không quá bất ngờ với sự xuất hiện của Helen..
" Lâu rồi không gặp.Em khỏe chứ..?"
Helen nắm nhẽ tà váy bước đến một bước nhìn qua Sở Hân..
Âm lượng nhẹ nhất nhưng đủ để những người gần đó nghe được..
" Em chờ ngày này lâu rồi, buổi lễ hôm nay thật long trọng.Nhưng...liệu có cần thiết.."
Đôi mày của Danile nhíu lại, sắc mặt liền sa sầm..
" Hôm nay là ngày vui của anh, nếu em đến đây không có thiện ý mời em đi cho.."
Sắc mặt giận dữ cùng lời nói đanh thép khiến khuôn mặt Helen tái mét..
Nhưng cũng làm bảo bối trong lòng hỏang sợ...
Bé con nức nở..
" Baba..."
Dainle liền ôm lấy con gái dỗ dành cũng biết mình vừa hù dọa cục cưng.
" Bảo bối ngoan..Ba không la con..Đừng sợ nào..."
Lúc này Sở Hân giơ tay bế lấy con gái hôn lên má bé con..
" Cục cưng ngoan..Không sợ..lại mẹ ôm nào.."
Rồi lườm lấy Dainle đang bất đắc dĩ nhìn con gái vùi vào lòng Sở Hân..
Anh tiến đến cúi đầu thỏ thẻ hôn lên má bé con..
" Ba xin lỗi mà..Ba không lớn tiếng với con.."
Một cảnh đầm ấm khiến ai cũng phải ghen tỵ..
Khi thấy con gái ngoan ngoãn không còn sợ hãi nữa..
Dainle quay qua Helen muốn cảnh cáo cô ta, lại bị Sở Hân kéo tay lại..
Cô mỉm cười nhìn Helen..
" Tôi đón không lầm là cô đã đọc mấy tin lá cải.Nên muốn quay về xem chúng tôi thế nào chứ gì..Bây giờ thì cô đã thấy rõ rồi đúng không? Tôi không ngại nói cho cô rõ..
Chúng Tôi hiện tại và tương lai điều vô cùng hạnh phúc..Cám ơn cô đã quay về chúc phúc cho gia đình chúng tôi.."
Làn môi Helen mím chặt, cô ta quay qua cố chấp nói với Danile..
" Em muốn nghe anh nói..Anh thật sự hạnh phúc.Thật sự yêu cô ta sao? "
Giơ tay ôm lấy Sở Hân đang bế con gái vào lòng.
" Đúng vậy.Anh yêu Sở Hân đời này kiếp này chỉ muốn bên cạnh vợ và con anh.Sẽ không bao giờ chia lìa..Em đừng cố chấp nữa hãy chấp nhận đi.Đừng khiến anh phải thất vọng về em..."
Nói rồi cũng chẳng buồn Helen ra sao..Ôm lấy Sở Hân cùng con gái tiến vào trong làm lễ..
Từng dòng người đi qua va vào cô ta, gió biển thổi vào người lạnh buốt như cái lạnh ở Pháp năm ấy..
Anh cũng chọn bên cạnh người phụ nữ đó mà không phải là cô ta..
Trên bầu trời đêm chiếc máy bay len vào mây đen bay đến Paris...
Tiểu Thiên đã say giấc nằm trên đùi Tần Phong ngủ từ lâu..
Anh nhẹ nhàng đặt cuốn truyện mới vừa kể cho con trai nghe qua một bên..
Kéo lấy chăn bông đắp qua vai cho con trai hôn nhẹ lên mặt bé..
Sở Dao quấn chiếc khăn choàng loại lớn khi cầm ly sữa đi ra đã thấy con trai ngủ rồi có chút tiếc nuối..
" Có phải em pha sữa lâu quá không?"
Đặt ly sữa lên bàn kéo cô vợ nhỏ đang lầm bầm ôm vào lòng..
" Cứ để con ngủ, lúc tối ở buổi tiệc cũng ăn một chút rồi không sao đâu.."
Dựa vào lòng anh Sở Dao che miệng ngáp một cái cũng rất mệt mỏi xoay người cạ cạ mặt vào ngực chồng..
" Em cũng buồn ngủ.."
Kéo lấy chăn đắp lên cả hai, vỗ lấy lưng sở Dao..
" Ngủ đi..Khi nào đến anh gọi hai mẹ con dậy..."
Chẳng mấy chốc tiếng hít thở điều điều một lớn một nhỏ vang nhẹ nhẹ..
Tần Phong mỉm cười nhìn khuôn mặt non nớt của con trai bên cạnh, lại cúi đầu nhìn cô vợ nhỏ trong ngực..
Một sự thỏa mãn lan đến tận tim, hạnh phúc chỉ đơn giản như thế thôi.Mưu cầu chi xa xôi....
END