Trong hang động vô danh sâu thẳm, hai con sói Tử Điện Lôi Lang nhìn chằm chằm vào quả cầu lửa trên tay Thẩm Thanh Lam, bên trong đó là đứa con mới sinh của chúng!
Hai con yêu thú không hiểu tại sao ngọn lửa sáng rực kia lại không làm tổn thương con của chúng.
Nhưng con non vẫn bình an vô sự trong quả cầu lửa, đó là lý do chúng vẫn chưa tấn công Thẩm Thanh Lam.
Nếu không, sói mẹ có lẽ đã xông lên liều mạng rồi!
Thẩm Thanh Lam đứng ở một góc, thấy Nam Tình nháy mắt, lập tức làm bộ muốn ném con non ra ngoài. Sói mẹ gầm lên một tiếng, nhảy vọt lên, sói bố lại như có linh cảm quay đầu lại.
Phía sau nó, vũ khí của Nam Tình và mọi người đồng loạt nhắm vào chúng tấn công.
"Gào!" một tiếng, sói bố nhảy vọt lên, húc sói mẹ ra. Hai con sói lăn long lóc trên đất, bụng sói bố bị kiếm của Nam Tình rạch một đường, máu tươi tuôn ra.
Cả hai con sói đều bị thương ở bụng, máu của chúng loang lổ khắp hang động.
Thẩm Thanh Lam nhân cơ hội lùi lại một bước, hợp sức với năm người còn lại bắt đầu tấn công, nhưng sáu người không phải là đội ngũ thường xuyên hợp tác, sự phối hợp vẫn còn hơi lúng túng.
Nhưng cặp sói vợ chồng này lại phối hợp nhiều năm, vậy mà dưới sự vây công của sáu người vẫn không hề có dấu hiệu thất bại.
Trong chốc lát, hai con sói dường như rơi vào trạng thái cuồng bạo, bắt đầu điên cuồng tấn công năm người còn lại, lại đẩy Thẩm Thanh Lam ra ngoài rìa đội hình.
Hình như có gì đó không đúng lắm!
Yêu thú cấp hai tương đương với tu vi Luyện Khí hậu kỳ của con người, loại tấn công có tính toán trước này không giống như chúng có thể làm được!
Đến khi có người nhận ra điểm này thì đã muộn.
Hai con sói gần như đồng thời phun ra tia sét từ trong miệng, uy lực mạnh hơn những gì mọi người đã thấy trước đó.
Trừ vị trí của Thẩm Thanh Lam, những người khác đều bị lôi điện bức đến góc hang động.
Lúc này, góc hang vốn yên tĩnh bỗng nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, lôi điện hình thành một tấm lưới vàng đơn giản, nhốt mấy người lại. Nam Tình giơ kiếm muốn chém, nhưng ngay sau đó linh lực bị kiềm hãm, mấy người cùng biến mất trong ánh sáng đỏ!
Cái đệt!
Thẩm Thanh Lam ngây người ra, sáu người bị hai con sói lừa?!
Chỉ trong một khoảnh khắc, năm người kia đã biến mất trước mắt nàng.
Choáng váng một lúc, Thẩm Thanh Lam lập tức liều mạng ném ra pháp thuật ngăn cản hai con sói đang lao tới, tay kia ôm chặt con non, hiện tại đây chính là lá bùa hộ mệnh của nàng đó!
"Nam sư tỷ! Hồ đạo hữu!"
Tiếng gọi của nàng không nhận được hồi đáp, nhưng hai con sói lại từng bước tiến về phía nàng.
Lối ra ở phía sau sói yêu, nàng thậm chí không có cơ hội xông ra ngoài.
Lúc này ánh sáng đỏ ở khoảng đất trống kia đã biến mất, lưới vàng cũng tan biến không còn dấu vết.
Sáu người đều không thể đối phó được kẻ thù, Thẩm Thanh Lam không cho rằng mình có thể làm được.
Trả lại con non, sẽ bị hai con sói ăn tươi nuốt sống.
Không trả con non, còn một tia hy vọng sống sót, chạy thoát, tìm môn phái đến cứu người!
Ngay lúc nàng thu hồi quả cầu lửa bọc con non, thử thương lượng hòa bình với hai con sói, trong lối đi của hang động vang lên tiếng sói tru.
Thật sự có đồng bọn đến cứu sao?!
Lúc này nàng cũng không quan tâm sói có hiểu tiếng người hay không, áp trường kiếm lên cổ con non, "Dám động vào, ta sẽ giết nó."
Hai con sói kia đương nhiên hiểu ý của Thẩm Thanh Lam, chúng không động đậy.
Nhưng viện binh mới đến lại không biết, con đầu tiên đi vào là một con sói Tử Điện Lôi Lang to lớn.
Nó nhìn thấy con non trên tay Thẩm Thanh Lam bị kề dao vào cổ, liền gào lên một tiếng lao tới.
Bố mẹ của con non căn bản không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Lam mang theo con của chúng, cùng với con sói ngu xuẩn xông vào kia biến mất trong ánh sáng đỏ!
"Gào!"
"Gào!"
Tiếng gầm rú của hai con sói vang vọng khắp hang động!