Chương 20: Nghi ngờ nhân sinh

Chu Nhung trở về khi trời đã đầy sao.

Ban đầu, hắn cảm thấy mình trở về, khẳng định sẽ bị người trong nhà vây quanh hỏi đông hỏi tây, lo lắng về kết quả sau khi hắn ra ngoài.

Nhưng ai biết được, hắn gõ cửa rất lâu, không ai mở cửa cho hắn, nhưng hắn lại loáng thoáng nghe thấy một âm thanh ồn ào, điều này khiến hắn rất khó hiểu.

Chẳng lẽ là do hắn về muộn, người trong nhà không cho hắn vào cửa?

Trong lòng hắn đoán như vậy, nhưng hắn không coi trọng, ngược lại đi đến theo bờ tường, theo củi lửa đi đên bên tường, trực tiếp trèo tường đi vào.

Thấy mình là một người đọc sách tư văn nhã nhặn, thế nhưng lại đi trèo tường, Chu Nhung không biết mình có nên tự hào hay không.

Ban đầu, hắn nghĩ người trong nhà cố tình không mở cửa cho hắn, nhưng khi đến trong sân, phát hiện trong nhà thật sự là không có ai, vì vậy hắn rất bối rối.

"Kỳ lạ, mình rõ ràng đã nghe thấy âm thanh," hắn lẩm bẩm nghi ngờ một câu, sau đó im lặng lắng nghe, phát hiện ra âm thanh phát ra từ sân sau.

Hắn càng thêm nghi hoặc, hôm nay trời đã tối, cả nhà lại đang ở sân sau, bọn họ định làm gì.

"A Yểu, con đến xem xem, đủ chưa!" Xa xa, Chu Nhung nghe thấy cha mình hô to gọi Tịch Yểu, hơn nữa xưng hô cũng thay đổi.

"Cha, chờ một chút, con xem ở phía đại ca bên này đã", giọng nói trong trẻo xen lẫn ý cười, vừa nghe liền biết người có tâm tình tốt.

Trán Chu Nhung nhảy lên, hắn cảm thấy Tịch Yểu nữ nhân này, là có độc.

Hắn đi ra ngoài một ngày, như thể cả nhà đều đã tiếp nhận nàng.

Đây là cái quỷ gì thế!

Trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, hắn tăng nhanh bước chân, chờ đến khi hắn thấy được, phát hiện cả nhà đều đang đào hố, cũng làm cho mấy đứa nhỏ mặt mày xám tro.

"Chuyện gì thế này?" Hắn trầm giọng hỏi.

Chu Ý giúp đỡ vác đất, khi thấy hắn trở về liền nói: "Tứ ca, huynh mau tới giúp đỡ, cái này nặng lắm!"

"Ta đang hỏi, mọi người là đang làm gì vậy!" Hắn lại hỏi một lần nữa

"À, tứ tẩu nói trên núi có lợn rừng, hàng rào ở sân sau nhà chúng ta không chặn được, chúng ta đều lo lắng, nhưng lúc này mọi người đều phải làm ruộng, sẽ không có ai đến giúp chúng ta xây tường đất, hơn nữa cần quá nhiều người, nhà chúng ta không đủ khả năng, tứ tẩu đề nghị đào bẫy ở sân sau." Chu Ý một hơi đem chuyện nói rõ ràng.

Chu Nhung xoa xoa lông mày, nghĩ lại trong tình huống này, Tịch Yểu muốn đem bọn họ đi bán, phỏng chừng không có ai phản kháng.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, sau đó lên tiếng: "Cha, nương, hai người bận rộn cả ngày rồi, đã đến lúc trở về nghỉ ngơi rồi, cái bẫy này một ngày không thể đào xong được!"

"Ừ, vậy là tốt rồi" Chu Hữu Căn không phản bác, bởi vì ông gần như khuất tầm mắt.

Cả Chu gia đều không cảm thấy Chu Nhung nói có gì không thích hợp, chỉ có Tịch Yểu nghe thấy.

Nàng không cảm thấy tính khí của người ta là nhằm vào mình, dù sao đề nghị của nàng cũng là bảo vệ Chu gia.

Nàng cảm thấy tâm trạng Chu Nhung đang không tốt, có lẽ là do mục đích đi ra ngoài hôm nay chưa đạt được, mới có vẻ kỳ lạ.

"Lão tứ," Trần thị lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Con ăn chưa?" "

"Chưa!"

"Trong nồi có đồ ăn, muội muội đi hâm nóng cho con, con đi ăn trước, chúng ta sẽ trở về."

Chu Nhung biết mình không thể thuyết phục được nên không tốn sức nói thêm gì nữa, mà lưu loát xoay người đi.

"Tứ tẩu, muội không nhấc được lên."

"A Yểu, bên này còn muốn đào không?"

"Tứ đệ muội, bên này đào có đủ rộng không?"

Chu Nhung đang đi về phía trước, nghe thấy tiếng gọi hết câu này đến câu khác, luôn cảm thấy mình thừa thãi...

Ban đầu, mọi người trong nhà lẽ ra phải xoay quanh hắn.

Nếu như trước đây, sau khi hắn ra ngoài trở về, nương của hắn sẽ đứng ở cửa, muội muội của hắn sẽ canh giữ đống lửa còn sót lại trong bếp, cha hắn sẽ nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, và sau đó đại ca sẽ trách móc hắn vài lời...