Chương 6: Ban phước

“....Ngươi có nghe được không vậy? Đây là tầng 200, tầng thấp nhất đấy. Gì vậy dời, khuôn mặt đó là sao chứ?”

“À, không…Bời vì, em nói đây là tầng thấp nhất, ý của em là tầng dưới cùng….của ngục tối rank SSS ?”

“Đúng vậy đó, ngươi cũng là người đầu tiên từ bên ngoài đến được đây đó”

Tôi há hốc mồm. Sao lại vậy…Vừa rồi mình vẫn còn ở tầng 125 mà sao giờ? Bỗng đùng một cái bay qua 75 tầng lận đến hẳn tầng B200, tầng thấp nhất luôn?

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, làm thế nào điều đó xảy ra vậy chứ? Vì cứ 10 tầng là có một con boss cuối, mình còn chưa gặp nữa mà đã….

Ếh, à, chắc là em đang trêu anh đúng không nào?

“Ah à, thì ra là vậy, em làm anh giật hết cả mình đó”

“Ngược lại mới đúng đó, người bị giật mình là ta mới phải. Nhìn qua thì có vẻ ngươi bị trôi theo dòng chảy tới hồ nước này, nhưng bình thường theo dòng chảy thì không thể nào ngươi đến tận đây được”

“......”

“Hả, gì vậy, ngươi không tin ta nói sao? Chắc ngươi bị chấn thương ở đầu rồi”

Chấn thương…hả, là sao? Mà kệ đi, nhưng nhìn ánh mắt và cử chỉ của cô bé có vẻ đây không phải nói dối.

“Thật, thật sự đây là B200, tầng thấp nhất….Đây là nơi cất giấu kho báu…Ngục tối khó nhất nơi mà các nhóm mạo hiểm giả và các hiệp sĩ đều muốn chạm tới sao”

Chẳng có nhẽ cách để vượt qua hầm ngục có độ khó cao nhất là việc đi theo dòng nước từ dòng sông chảy qua mê cung sao…? Không, làm gì có chuyện đó chứ, bình tĩnh mà nghĩ lại thì chuyện đó không phải là không thể?

Nhưng nếu bằng cách đó mà đến được tầng thấp nhất thì chẳng phải quá dễ sao. Vậy tại sao mình có thể đến tận chỗ này được chứ…?

“...Ở dòng sông cũng có rất nhiều ma thú hung bạo với sức mạnh kinh khủng, vậy mà ngươi thực sự đang ở đây, bằng cách đó đến được chỗ này. Có lẽ, không phải ngươi trôi theo dòng nước tới được đây, chính xác mà nói đó là [ý trí của mê cung ] đã đưa ngươi tới đây”

“Ý trí của mê cung? Chính ngục tối đã dẫn anh tới đây…?”

“Hừm, ta không biết nữa, chắc là vậy. Có lẽ là… mà kệ đi, dù sao có nghĩ nát óc cũng chả hiểu được”

Hế, thế là thế nào chứ?

“Mà này, ngươi muốn thoát khỏi cái ngục tối này sao?”

“Hả?”

Tôi ngạc nhiên trước câu hỏi đường đột của cô bé. Tôi rất muốn thoát khỏi ngục tối này! tôi muốn ra ngoài! Nếu mà có thể thoát ra khỏi đây thì tôi sẽ nghe bất cứ điều gì cô bé này bảo!

“ Đương nhiên là a muốn ra khỏi đây rồi”

Đáp lại câu trả lời của tôi, cô bé đưa mắt như đang tính toán gì đó.

“Hừm, nếu muốn thoát khỏi đây…thì cũng có cách, chỉ là không biết mất bao nhiêu lâu thì ngươi mới thoát được. Mà, nhanh hay chậm phụ thuộc vào ngươi đó”

“...Vậy là”

Cô bé gật đầu.

“Đúng vậy đó, nếu muốn thoát thì….phải dựa vào năng lực của bản thân ngươi, ngươi phải mạnh hơn và tự mình thoát ra khỏi đây”

….Hả, đùa sao. Tôi đã kỳ vọng có một lối thoát bí ẩn nào đó để ra khỏi đây vì tôi xuống tầng dưới này một cách dễ dàng. Nếu tôi có năng lực để tự thân thoát ra thì tôi đã không bị vứt bỏ rồi.Lại một lần nữa tôi rơi vào tuyệt vọng.

“Điều đó … không thế đâu, anh không có khả năng chiến đấu. Anh chỉ là một healer, việc duy nhất anh có thể làm là chữa trị, ma lực của anh quá ít, chỉ dùng một lần là đã cạn kiệt rồi…Chính vì thế nên anh không thể làm được đâu”

Đúng vậy, mình không có khả năng chữa trị giỏi. Nếu dùng một lần, chắc chắn đến cả vết thương nghiêm trọng cũng chữa lành được, nhưng ma lực cũng cạn kiệt theo đó và mình không thể cử động được.

Nếu tự mình chiến đấu thì chẳng khác nào tự sát, mình đã rất may mắn để có thể sống sốt cho đến bây giờ nhưng không thể lần nào cũng gặp may suốt được.

“Vậy ngươi sử dụng phép chữa thử xem sao”

“Hả?”

“Nào nào, làm nhanh đi. Hãy thử xem nào”

Chỉ là muốn xem phép phục hồi thôi sao?

“Heel!”

Các tia sáng màu đỏ được tập chung lại vào những vết trầy xước và bầm tím để lại khi tôi bị dòng nước cuốn trôi đã được chữa lành bằng phép phục hồi.

—-Và rồi, tôi nhận ra rằng:

“...Hế, cái đó! sao lại thế này?”

Không giống như mọi lần, trước kia sau khi sử dụng heel, cơ thể tôi sẽ nặng trĩu và mệt mỏi đến mức đứng không vững phải dựa vào đâu đó.

Vừa nãy, chắc chắn mình đã dùng heel nhưng…..Sao lại thế được?

Giờ tôi có thể nâng người lên và đứng dậy nhanh chóng. Không những thế, tôi còn có thể chạy nhảy bình thường.

Tầm nhìn cũng rõ, cứ như mình chưa dùng heel vậy…. Sao lại thế này?

“Thật không thể tin nổi…Thế này là sao chứ. Mọi lần là anh cạn kiện ma lực không thể nào cử động luôn vậy mà….Chắc là em đã làm gì đó phải không?”

“Không phải, để trả lời đâu hỏi đó thì trước hết ngươi hãy nhìn vào hồ nước đi.”

Tôi ngơ ngác với vẻ mặt hoài nghi nhìn vào hồ nước. Trên mặt nước phát ra ánh sáng màu vàng cực đẹp tỏa sáng quay đây.

“Có lẽ nguyên nhân là do ngươi đã uống nước ở đây đó…Một bên mắt bị mắt của ngươi đã minh chứng cho điều đó”

Nhãn cầu sao? chẳng phải, là vết thương khi mình nhảy xuống vách đá sao?...Thế nhưng, đúng rồi, mình đã bị đuối nước, lúc đó mình đã.

“....Uống nước…sao?”

________ Còn tiếp