Chương 2: Trục xuất 1

Thời gian thích hợp….? À, chắc là trưởng nhóm muốn nói đến thời điểm để sử dụng viên đá Telepo đây?

Thì ra là vậy. Anh ấy muốn muốn để đến phút cuối khi không còn cách nào khác nữa thì mới dùng đây mà.

Nếu là mình thì đã không do dự mà sử dụng viên đá luôn rồi….Quả đúng là Loki Viede France được mọi người gọi là thiên tài kể từ khi anh thành lập Hội mạo hiểm giả.

Thế nhưng mà, tôi đã nghe được những từ mà tôi không muốn nghe chút nào, từ Loki người mình đang kính trọng.

“---Từ giờ, từ giây phút này…..Ray , cậu bị trục xuất khỏi nhóm”

“......”

…..Hả? gì vậy ?

Tôi không thể hiểu anh Loki định nói gì trong một lúc. Tôi bị hụt hẫng, lùi lại phía sau một, hai bước, lưng dựa vào tường rồi trượt người ngồi xuống. Mọi người trong nhóm nhìn tôi bằng con mắt khinh thường.

“Ế….?”

Tôi không thể tin được những lời nói vừa rồi, liền đưa mắt lên nhìn về phía anh Loki.

“Mày kinh ngạc lắm hả? Mày không nghe thấy gì à?”

“ Hả, có, em có nghe thấy….Thế…thế nhưng mà, tại sao chứ?”

“ Cái đó thì chẳng cần phải nói thì mày cũng hiểu chứ”

Đó là những lời nói nói với thái độ bực bội từ Suglenst, một chiến sĩ của nhóm. Tiếp đến là Himeno, một nữ song kiếm sĩ lên tiếng.

“Thực sự em cũng không ưa gì hắn. Trong chiến đấu cũng chỉ có đứng nhìn chằm chằm mà chẳng làm được tích sự gì….Thật là ngứa mắt đi”

Chẳng phải tôi đã chữa trị cho mọi người khi họ bị thương hay sao….Vậy mà họ nói tôi chỉ biết nhìn họ chiến đấu là sao chứ?

Tôi đã cố gắng giải thích cho mọi người biết nhưng bầu không khí ở đây không cho phép điều đó. Vâng, ở đây, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không tốt, tôi chẳng khác nào kẻ địch.

Mọi người đều muốn trục xuất tôi bằng cách nào đó.

“.....”

Người còn lại là Fail một pháp sư áo đen hướng ánh mắt xuống, không nói, không phản đối gì cả. Chắc không muốn giúp tôi rồi. Có lẽ cô cũng giống bọn họ mà thôi.

Họ khinh thường, sỉ nhục để tôi câm mặc, không ngóc đầu lên được, thậm chí anh Loki còn lập đi lập lại câu nói.

“Ray, với trình độ pháp sư áo trắng như cậu không có cửa để chiến đấu với đối thủ mạnh sau này đâu. Mới dùng phép chữa trị một lần mà ma lực của cậu đã cạn kiệt thì chắc chắn là không thắng nổi đúng không nào? Hơn nữa nếu cạn ma lực thì không thể nào di chuyển được ...Cậu chỉ làm vướng chân vướng tay mà thôi”

Đúng vậy, tôi không có nhiều ma lực thế nhưng, tôi đã cố gắng bù đắp điều đó bằng những việc khác…Nào thì quan sát chiêu thức của kẻ địch, phân tích tìm nhược điểm, thu thập thông tin ngục tối, hơn nữa để chuyến đi của mọi người thuận lợi hơn tôi còn đảm nhiệm như một tên sai vặt từ việc nấu ăn cho đến giặt rũ tôi đều làm cả.

Thế nhưng, để kết thúc suy nghĩ của tôi, anh Loki nói như kết liệu tôi vậy.

“ Hazz...Ngươi có biết nhóm của ta được mọi người kỳ vọng đến từng nào không. Nhóm này được Đức vua kỳ vọng sẽ nắm trong tay vận mệnh của cả thế giới và đánh bại Ma vương đấy. Một thành viên mà là pháp sư áo trắng như ngươi ở trong nhóm, một kẻ non nớt nghèo hèn thì sau nay không có tương lai gì đâu.”

Có lẽ là vậy, mình thiếu sức mạnh. Nhưng tại sao, sao lúc đó lại chọn mình?

Một nô lệ mới 11 tuổi …. lý do lại nhận nuôi mình là?

“ Vậy, Vậy tại sao?..... sao khi đó lại chọn em?”

Đúng rồi, chắc chắn là có lý do gì đó. Nếu hỏi vậy biết đâu tình thế có thể được cứu vãn cũng nên.

Giá trị tồn tại của bản thân…..Tôi muốn bảo vệ giá trị, niềm tin của mình.

“Cái đó không cần nói cũng hiểu mà. haa… Đúng là ngu lâu khó báo”

Loki khó chịu, cau mày nói.

“ Ta chẳng có ấn tượng gì về ngươi cả. Chỉ là, những nô lệ giá cả phải chăng có khả năng chữa lành tốt. Hồi ta mua ngươi, lúc đó ta chỉ là mạo hiểm giả rank E…. Nên miễn là pháp sư áo trắng, rẻ tiền đều được hết, thế thôi.”

Trong đầu tôi rối loạn cứ như đây là trong giấc mơ vậy. Tôi không thể nào chấp nhận lời giải thích vừa rồi được.