Đang trong lúc dọn dẹp mấy con ma thú đang lục lọi mấy cái xác thì tôi chợt nhớ.
Hình như mình đã từng nhìn thấy hắn trên lệnh truy nã thì phải.
Bigan tộc Ryojin rate B, thường tấn công xe hàng của các lái buôn và lữ khách đi qua, hơn nữa hắn còn phá hủy mấy ngôi làng. Một đội chinh phạt cũng được thành lập nhưng khi đó không thấy hình bóng nó xuất hiện nên không tiêu diệt được.
Thế, mà kệ đi, việc bây giờ là.
"À này, em có bị thương không?”
“...Dạ...Không…”
“Vậy à, thế thì tốt rồi”
Nhìn qua bên ngoài thì không thấy vết thương nào cả, may thật. Tôi nghĩ cô bé chỉ bị đả kích tinh thần, không ảnh hưởng gì đến tính mạng.
“Thế.. Ngài cũng vậy…có bị sao không ạ…em thấy thấy chân ngài bị cắt đứt thì phải? Tại sao lại lành….”
“À, vì anh là healer một pháp sư áo trắng”
“Hế…ế! Tức là… ngài dùng heel để trị thương đúng không, đôi chân bị cắt lìa…trong phút chốc đã? Việc đó, cho dù là pháp sư áo trắng giỏi cỡ nào đi chăng nữa cũng khó có thể làm được…”
À, a-- , Đúng rồi.
Vì trong năm năm sống trong ngục tốt mình toàn làm như thế nên thành thói quen rồi, mà ở ngoài này heel của mình là không bình thường ít nào.
Thôi song…mình phải ngụy bịa bằng cách nào đó mới được.
“À, thì, mà, aaa…thật tốt khi em không bị làm sao,...Về những người khác anh lấy làm tiếc”
Mình không giỏi khoảng ngụy bịa chút nào cả!
Thế nhưng dù cô bé có vẻ bối rối nhưng cũng không hoài nghi mình, có lẽ cô ấy biết mình đang gặp khó khăn.
“Ra là vậy, thế nhưng mà nhờ có ngài đánh đuổi Bigan nên chắc là từ giờ hắn không dám hại người nào nữa đâu…cảm ơn ngài rất nhiều”
Mới có 12 tuổi thôi mà trong tình cảnh như này cô bé vẫn giữ được bình tĩnh. Cứ như người lớn vậy. Chắc là được rèn luyện như vậy?
…..Tuy tôi không giết Bigan nhưng chắc chắn nỗ sợ hãi khi hắn [chạm tới cái chết] sẽ khắc sâu trong tâm trí. Vì vậy giống như cô bé nói hắn sẽ không dám tấn công con người nữa.
“....Mà này, em thật sự là nô lệ sao? Cái đó, nhìn em không giống cho lắm”
“?”
Cô bé nghiêng đầu mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
“ À thì là, chẳng hạn câu từ em dùng và phong cách thì…”
“À, đó là cái nô lệ được dạy mà”
“ Được dạy như vậy?”
“Em được người buôn nô lệ huấn luyện để dùng trong chiến đấu và việc nhà”
“Được dạy, nô lệ sao?Thật không thể tin nôi”
“Ngài không biết việc này cũng là chuyện bình thường, vì những nô lệ được huấn luyện trước như vậy mới được nhắc đến gần đây thôi”
“Gần đây…Ra là vậy”
Đây có lẽ là tác hại của việc sống trong ngục tối quá lâu. Thời gian trôi đi từng chút một, thời đại cũng biến hóa theo. Trước kia những nô lệ chỉ được sử dụng trong những công việc đơn giản mà thôi, chẳng khác gì món đồ cứ hỏng là bị vứt đi.
Những nô lệ chẳng khác gia súc là bao, giá thì rẻ mạt muốn thay lúc nào cũng được. Giờ nhớ lại thì mình bị bỏ lại ở ngục tối cũng là điều tất nhiên cũng nên.
Thế nhưng, bây giờ mình không còn như vậy nữa sao…Nếu là vậy, Nene cũng, có lẽ .
Có khả năng cô ấy tìm được một nơi cô ấy thuộc về và đang sống cuộc sống hạnh phúc hơn cũng nên.
“Nhưng ngài mạnh lắm nhỉ…Hắn…Bigan khá nổi tiếng trong ma tộc mạnh đấy. Hắn là loại không thích hành động theo bầy ,dù vậy một mình hắn đã phá hủy mấy ngôi làng là giết nhiều hiệp sĩ Vương quốc…Hắn mạnh vậy mà, dễ dàng bị như vậy thì ”
“A- ùm…Đúng là anh cũng đã từng nghe qua về Bigan, cũng từng thấy qua lệnh truy nã của hắn nữa. Lần này để hắn chạy thoát mất, nhưng không sao cỡ hắn thì giải quyết cũng đơn giản thôi”
“Đo, đơn giản…?’
Mình lại lỡ miệng ? Phải sửa chữa, đính chính lại.
“À, không, đừng để ý. Chẳng qua anh may mắn thôi. hì”
Tôi nhanh chóng đưa ngón tay lên xoa môi.
“Với…một ma tộc thượng cấp có sức mạnh rate B mà ngài dễ dàng…”
Cô gái kinh ngạc không thốt lên lời. Nhưng tôi không có thời gian để ở đây nói chuyện mãi được.
“Vậy, từ giờ em định tính sao”
“À, đúng rồi…em nên làm gì. Người mua em cũng là chủ nhân hiện giờ không còn nữa rồi”
Người mua đã chết…Có nghĩa là giờ cô bé sẽ được tự do sao.
“Vậy thì, em nên kiếm việc gì ở đâu đó mà làm tạm, không phải với tư cách là một nô lệ nữa. Đây cũng coi như là cơ hội để em sống một cuộc sống bình thường”
“Chuyện này, có lẽ vậy…Nhưng bằng chứng nô lệ được khắc trên tay em sẽ không bao giờ biết mất, em phải sống với cái dấu này suốt đời mất”
Mu bàn tay cô bé bị khắc dấu khi đăng ký nô lệ, hơn nữa người chủ sẽ chuyền ma lực đồng hóa với dấu để không thể làm trái mệnh lệnh được.
Dấu được khắc sâu cùng với phép thuật lời nguyền nên không làm cách nào biết mất được.
….Tôi biết điều đó nhưng lại lỡ lời nói ra mất.
Tôi xoay, tháo từng vòng từng vòng băng gạc ra và nhìn vào dấu khắc. Đó là bằng chứng không thể nào trốn thoát được,nó sẽ đeo bám họ cho đến khi họ còn sống.
“....Hơn nữa, Những nô lệ không rõ nguồn gốc sẽ không ai mua . Mà dù được sử dụng thì cũng là những hình phạt hà khắc”
Đúng vậy đó là số phận của những nô lệ, tôi cũng đã từng trải qua. Việc lựa chọn hay là làm mồi cho quái thú, ma thú hay là bán bản thân hay là chết.
….Nếu vậy thì.