Chương 33: Bệnh Ngược - Chương 32

Trong khoảnh khắc bị người ôm đi vào trong, tôi thấy trên mái nhà kia không còn bóng người nào nữa, khi đó tôi không hề biết rằng, con đường Địa Ngục thật sự dành cho mình chỉ vừa mới bắt đầu…

“Bát Linh!”

Người bị vác lên, rơi vào một vòng tay khác cứng như thép, không chút cảm tình nào mà cứ như đang vác bao tải đi vào trong nhà, mặc kệ tôi giãy dụa thế nào.

Pháo hoa vẫn tiếp tục bắn ở ngoài, rực rỡ như hoa mùa hè.

Trong quang ảnh trùng điệp trước cửa sổ bất ngờ xuất hiện thêm một bóng người mờ trắng, dưới cái nhìn của tôi nó không khác gì thiên sứ hạ trần. Cậu ấy phá cửa sổ đi vào dưới màn đêm rực rỡ.

Cậu ấy, Diệp Tàn Sinh, đến tìm tôi rồi.

Nhưng xuất hiện trong mắt tôi lại là một con người xa lạ, chỉ 2 tháng mà cậu ấy đã đổi thay rồi.

Lạnh lùng hơn trước đây, bất cần hơn trước đây…

Những mảnh kính vỡ nát văng ra dưới pháo hoa rực rỡ, cậu ấy bước từng bước giữa bốn phía mảnh kính nát tan, không cầm súng mà chỉ có một cây dao găm tương tự với tụ đao (*), dao động trong thứ ánh sáng lấp lánh khắp phía…

Tụ đao:

Trong quang ảnh, tóc cậu cắt ngắn, tôi có nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng, thậm chí còn có phần thờ ơ ấy. Cậu không kích động như dự đoán.

Hai tháng không gặp, Diệp Tàn Sinh có còn yêu tôi như trước nữa không, giây phút ấy tôi bỗng mờ mịt.

Lúc đến gần Diệp Tàn Sinh nghiêng người đi tránh qua tôi, tôi cảm thấy hình như cậu không hề nhìn tôi, mà đôi mắt đen như Hắc Diệu Thạch giống như đang nhìn Bát Linh, con dao găm trong tay phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo áp lên gương mặt đẹp đẽ ấy.

Bát Linh buông người tôi ra đến đấu tay đôi với Diệp Tàn Sinh, người tôi bị Thương Phàn kéo đi ra ngoài, tôi cố chấp quay đầu lại thì thấy Diệp Tàn Sinh nhếch mắt lên nhìn chằm chằm hướng tôi đi.

Khung cảnh không “chấn động lòng người” như tôi nghĩ, tôi thậm chí còn không gọi tên cậu, vì cảm thấy quá đỗi xa lạ.

Người bị kéo ra bên ngoài, tôi chỉ một mực nhìn vào bóng người cậu, rồi đằng sau vang lên tiếng động lớn tương tự với tiếng nổ, tôi đã không còn ý thức được gì nữa, trong đầu chỉ còn sót lại đôi mắt lạnh lùng của Diệp Tàn Sinh…

“Anh dâu Diệp!”

Là bọn Tây Ngạn.

Nếu hai bên giáp công (đánh từ hai mặt) thì Thương Phàn không còn nắm phần thắng được.

Cơ thể đang cố sức vùng vẫy của tôi bất chợt không còn cảm giác bị kéo đi nữa, Thương Phàn ở cạnh cười khổ não, mà cũng đúng, kế hoạch lớn như thế lại chỉ vì một chùm pháo hoa mà bị lỡ toàn bộ, làm sao có thể không khổ não cho được, tôi đương nhiên không cần lo lắng cho tình huống của gã, vì Diệp Tàn Sinh không giết gã được mà cũng không thể giết gã được…

“Vân Sanh, em xem ra quả thật rất khác với tiểu Phó, em không phải anh ấy, em hung hăng càn quấy hơn anh ấy, cũng thông minh hơn anh ấy.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn nụ cười có phần tiêu giảm của Thương Phàn.

Thông minh như Thương Phàn sẽ biết tôi không thể trở thành tiểu Phó của gã, sẽ biết tôi không thể có cảm tình gì với gã, sẽ biết lòng tôi vẫn luôn chỉ là Diệp Tàn Sinh, gã khẽ vỗ vỗ vai tôi.

“Tạm biệt.”

Đây là câu nói sau cùng Thương Phàn dành cho tôi, rồi sau đó gã hờ hững băng qua đám Tứ Đại Thiên Vương đi ra ngoài một cách thong thả bình tĩnh.

“Được rồi, Bát Linh, chúng ta đi.”

Không sai, bọn họ không thể giết chết Thương Phàn, nhưng Thương Phàn không dẫn tôi đi thì tình huống cuối cùng cũng sẽ chỉ như thế này.

Diệp Tàn Sinh dẫn theo người gần như phá hủy nhà của Thương Phàn, chỉ để lại căn phòng giam tôi gần 2 tháng, Bát Linh đã bảo vệ chủ của hắn rời đi rồi, cả căn phòng chỉ còn lại Diệp Tàn Sinh, Tứ Đại Thiên Vương đứng sau, tôi đứng đối diện cậu, người vẫn còn lắc lư…

Đèn ngủ trong phòng hôn ám, tĩnh lặng không giống trần gian, tôi có thể nghe thấy tiếng hô hấp khá dồn dập, căng thẳng của bản thân.

Cậu bước từng bừng đến chỗ tôi, bốn người sau cậu không ai dám lên tiếng, mắt bọn họ đều lộ ra sự lo âu và bất đắc dĩ, tôi không biết 2 tháng này Diệp Tàn Sinh làm thế nào để trải qua, vậy nên tôi chỉ nắm góc áo lẳng lặng nhìn cậu.

Tóc cậu không còn ngoan ngoãn thuận theo như cũ nữa, gương mặt trưởng thành lên rất nhiều, hình như người cũng cao lên không ít, sự thay đổi lớn nhất là một vết sẹo trên mặt cậu…

Vết sẹo không lớn, nghiêng xuống ở gò má phải càng làm tăng thêm sự lạnh lẽo cùng cực, không giống với Tàn Sinh của tôi.

Có lẽ cậu đã trải qua rất nhiều chuyện tôi không biết. Là điều gì đã làm cậu trông khát máu trông lạnh lùng như thế, như thể một mảnh ngọc lạnh ngâm trong máu tươi, chất chứa đầy kiêu ngạo và kiên trì thuộc về riêng cậu…

“Tiêu dao (ung dung tự tại) bên ngoài có vui không?”

Cậu mở miệng hỏi, ngay cả giọng nói cũng gợi cảm thành thục thêm một chút, nhưng lại thiếu đi phần tình người. Một tay cậu chặn ngang lên người tôi, nghiêng đầu, cậu theo thói quen liếm khóe miệng, nhưng mặt lại không còn vẻ cưng chiều như trong quá khứ.

“Có, có ý gì?”

Đầu tôi trống rỗng, cái gì gọi là tiêu dao bên ngoài, cậu ấy không biết tôi bị cưỡng ép bắt đi ư?

Tôi cau mày, cảm nhận được tầm mắt nóng rực của cậu dính lên người mình, không khỏi lùi về sau một bước.

“Ý là sao anh lại có thể ti tiện đến thế ấy.”

Giọng nói vẫn giống như trước, nhưng tôi có thể nhận ra nó ẩn chứa oán hận bên trong.

Cậu nhanh chân bước đến, hai tay chụp lấy hai vai tôi, “xoạc” một tiếng, cả người mát lạnh, quần áo của tôi rách thành hai nửa từ trên người tụt xuống…

Người tôi run run, cuống quít lấy tay che chắn cho mình, lúc ấy tôi nghe thấy tiếng hít khí khí lạnh chẳng biết từ ai của bốn người đằng sau phát ra.

“Diệp Tàn Sinh!”

Lời kinh ngạc thốt ra cùng lúc với thân thể bị quăng lên trên giường, lòng tôi nhanh chóng chỉ còn lại một nỗi hoảng sợ.

Trong mắt tôi, bốn con người náo nhiệt lúc trước chỉ lặng lẽ đi ra khỏi phòng, lúc người cuối cùng cầm tay nắm cửa dần biến mất trong tầm nhìn thì lý trí tôi chớp mắt vỡ tan, tôi thậm chí có thể tưởng tượng được tiếp theo mình sẽ phải chịu đau đớn thế nào.

“Đừng! Đừng đi!!! Tôi…”

“Chát!”

Một bên mặt sưng rát, miệng lan ra mùi máu tanh làm tôi ghê tởm, cơ thể bật dậy bị mạnh mẽ đè xuống lại, khuôn mặt chịu sự chèn ép.

Là Diệp Tàn Sinh, cậu ấy nói tôi ti tiện…

Mắt hơi liếc qua, tôi thấy con dao gắm cắm xuống cạnh mặt mình, lạnh lẽo thấu xương.

Tôi cười khổ: “Tôi tiện nên mới để cậu nhặt về lại này, tôi tiện nên mới bắn ra pháo hoa đó, để tôi… Á!!”

Má bị cậu nắm lên, thịt ở má bị kẹt trong môi, cậu cúi đầu mắt đầy sự thù hận, chất lỏng ướt dính trong mắt dường như quấn quanh người tôi, làm tôi thật hoảng sợ. Lúc trước ảo tưởng ra quá nhiều kiểu gặp gỡ càng làm lòng tôi run sợ, cơ thể đau đớn lần thứ hai thức tỉnh, đây là trạng thái bình thường lúc ở bên cạnh Diệp Tàn Sinh.

Bạo lực thân thuộc, đau đớn thân thuộc, mùi tanh thân thuộc.

“Anh có biết tôi tìm anh đến sắp phát điên rồi không, hả?! Mẹ kiếp anh lại còn chạy đến Hồng Kông, sợ tôi đến vậy à?! Trước là ai nói vĩnh viễn cũng không rời khỏi tôi, là ai nói yêu tôi!!”

Hai tay tôi nắm lấy tay của cậu: “Không, không phải, tôi bị người bắt đi!”

Cậu ấy chưa từng có cảm giác an toàn, chỉ cần tôi rời đi, cậu ấy liền cảm thấy đấy là vì tôi đang trốn khỏi cậu.

“Bắt đi? Bắt đi mà anh cho phép gã đàn ông kia ôm anh rồi hôn lên cổ anh? Anh lại còn ngoan ngoãn cho nó chạm vào anh!!”

“Á!!”

“Chưa gì đã dựa vào kẻ có tiền, chưa gì đã ghét bỏ tôi rồi!”

“Tôi không có, tôi như thế lúc nào, chết tiệt, Diệp Tàn Sinh cậu nói lý lẽ cái đi.”

Hai tay bị trói hết lên đỉnh đầu, cậu bóp cổ tôi, khí quản bị đè xuống, một luồng khí nóng nghẹn lại chỗ cuống họng làm tôi ngay cả phản bác cũng không phản bác nổi, nhìn cậu tức đến mức gân xanh nổi lên mặt, thật ra tôi rất muốn nói với cậu rằng tôi rất nhớ cậu, làm sao lại đến muộn như thế…

Nhưng hết thảy nhớ nhung, hết thảy xúc động đều bị sự bạo ngược hung ác của cậu chặn lại ngay cổ họng, nghẹn lại hết thảy tình cảm của tôi.

Trong mắt Diệp Tàn Sinh, tôi là một thằng điếm trốn khỏi cậu chạy đi ôm ấp kẻ khác…

Hai tháng không có tôi, cậu lại càng cực đoan hơn trước.

Đôi mắt hằn lên tơ máu bừng bừng lửa giận với tôi, cậu trưởng thành mà cũng tiều tụy đi rất nhiều, nhưng cái loại khí chất tàn nhẫn âm lãnh lại quá nhiều hơn trước, không có tôi ở bên, cậu sắp phát điên rồi, hay cậu vốn đã điên rồi mà tôi chẳng hay biết…

Quần áo không ngừng bị xé rách, đến lúc sau ngoại trừ một chút vải vẫn còn treo trên người thì tôi quả thật không có một mảnh vải.

Một quả đấm nện xuống cơ thể đang không cam lòng giãy dụa của tôi, tay cậu cứng như sắt, ánh mắt lãnh khốc rét buốt, là một kẻ xa lạ tôi không hề quen biết.

Hai tay bị trói lên cột giường, tôi ngay cả xoay người cũng không làm được, mỗi một bộ phận trên người đều nhớ rất rõ đau đớn cậu dành cho nó, lúc này cậu hiếm thấy dịu dàng xoa lên da của tôi, như đang suy tư mà cũng như đang xem xét thưởng thức.

Cậu ấy nói đúng thật là một làn da trơn nhẵn mê người, hết thảy vết tích cậu để lại trên người tôi đều không thấy, cậu nói trầm thấp nhưng tôi nhớ đến là cả người run rẩy.

Mãi đến tận khi mở hai chân tôi ra, sờ lên dấu ấn cậu yêu nhất thì mới giận tái mặt.

“Vân Sanh anh xem, chỉ có cái dấu này là còn lưu lại, là dấu ấn mà lúc ấy anh chống cự nhất cũng là cái tôi thích nhất.”

Hai chân bị banh ra hết mức có thể, thứ bành trướng của cậu chống đỡ ngay cửa động, bàn tay đang bóp cổ tôi không ngừng bóp chặt lại, hơi thở dao động bên sườn mặt, cậu nói: “Chính vì thế, sau này tôi sẽ không dung túng cho anh nữa, một lần cũng không.”

Cậu dung túng lúc nào vậy?

Lời vừa nói xong lửa nóng của cậu đã va chạm vào trong thân thể tôi, nhưng bởi vì không có một chút bôi trơn nào mà bị kẹt ở nửa đường, tôi đau đến độ không hét nổi, chỉ có thể há miệng cảm nhận trước mắt hoàn toàn đỏ ngầu.

“Ư!!”

Cậu ngừng lại rồi chen tiếp vào chỗ đã nứt nên tôi mới có thời gian mà kêu thành tiếng như thế, hai tay bị xiết chặt, xiết đến nỗi tôi không cảm giác được có sợi dây nào đang trói lên da thịt mình…

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đau quá!! Tàn Sinh, đừng…”

Tôi lắc đầu, quên đi cái gọi là tôn nghiêm đàn ông, tôi van xin cậu, khẩn cầu cậu.

Cậu đè lại người tôi, không ngừng đẩy chen vào trong thân thể tôi, độ cong nơi khóe miệng nói cho tôi biết hiện tại cậu hưng phấn thế nào, hưởng thụ thế nào, rõ ràng cậu cũng rất đau, nhưng lại phấn khích đến thế.

Cậu dùng một tay rút con dao găm cắm trên giường tươi cười liếm lưỡi dao, không quan tâm gì đến chuyện vì dùng lực quá mạnh nên đầu lưỡi đã bị cắt.

Lưỡi dao găm dán lên lồng ngực tôi, nó lạnh đến thấu xương…

“Không, không muốn, lấy ra, lấy ra…”

“Không muốn.”

“Á a, a a…”

Một dao, hai dao, mỗi một dao tuy không sâu nhưng đủ làm chảy máu.

Cuối cùng thì cậu cũng buông bàn tay trên cổ tôi ra, răng cậu lần theo dấu hằn cắn lên động mạch cậu thương yêu nhất, răng cắn vào da thịt làm máu chảy ra, tôi mê man mà quên cả giãy dụa, cậu vẫn không cắn đứt động mạch tôi, chỉ thỏa thích liếm lên vết thương, theo lời Tàn Sinh nói thì mỗi một dấu vết mà cậu lưu lại trên người tôi đều là một minh chứng chứng minh tôi là người của cậu.

Lúc trước Tàn Sinh rất ghét thể chất của da tôi, cậu nói nó chẳng thể lưu lại vĩnh viễn dấu vết của cậu.

Tôi bảo chính vì thế nên cậu mới khăng khăng đóng cái dấu ấn kia xuống à?

Cậu trả lời, thật ra cậu càng muốn xích tôi lại hơn.

Lúc đó tôi tức giận cắn lên mũi cậu, cậu cưng chiều ôm lấy tôi, tôi rúc vào trong lòng cậu chúc một tiếng ngủ ngon…

Tôi đã không còn nhớ đây là lần thứ mấy mình từ mê thành tỉnh, chắc đã nhiều lần rồi, mặc dù ngoài trời vẫn còn một màu đen kịt.

“Tôi biết, a, cậu là Tàn Sinh, buông, buông tôi ra… Ô…”

“Tàn Sinh, được rồi, á, thật đó…”

“Không, không được rồi…”

“A, a, a…”

Tôi nghiêng đầu, tầm mắt có phần mông lung, có phần đẫm máu. Cơ thể lay động của cậu chồng chất lên con người trong ký ức, mái tóc đen mềm đọng lại những giọt mồ hôi óng ánh, khuôn mặt đẹp đẽ mà sâu sắc, đôi môi khêu gợi khẽ nhếch lên, rõ ràng là một khuôn mặt đẹp đến nỗi khiến lòng người run sợ, vậy mà ẩn trong đấy lại là sự lạnh lẽo vô cùng tận làm tôi sợ hãi, tuyệt vọng.

Vết thương bị xé rách đến khó xem, có lẽ do mất quá nhiều máu nên chân tôi “tẩm” một lớp máu đỏ tươi dưới làn da trắng bệch, cứ như chân của người chết bị cậu gác lên vai nhấp nhô theo từng chuyển động, cậu điên cuồng chiếm giữ cơ thể tôi.

Cậu như nhặt được bảo vật mà nâng mắt cá chân của tôi lên, cảnh tượng khủng bố như thế mà không biết vì sao lại làm cậu động tâm đến vậy.

Sau đó là một trận điên cuồng thúc đẩy, cậu ôm lấy sau lưng tôi, hai đùi bị ép lên lồng ngực tàn tạ, máu từ bắp chân chảy xuống rơi vào khuôn mặt mờ mịt của tôi, thật ấm áp, ít nhất còn ấm hơn da tôi, từng giọt từng giọt một…

Dày vò như thể tôi là một sức sống ngoan cường.

Một luồng chất lỏng nóng rực phun vào cửa động đã mất cảm giác của tôi, cậu vẫn chưa lui ra, chỉ lẳng lặng dừng lại trong cơ thể tôi, sau đó lại dùng răng nanh gặm cắn lồng ngực của tôi…

Chắc tôi đã sắp thành người máu mất rồi, màu đỏ tươi diễm lệ này, tôi nhớ nó là màu sắc mà Tàn Sinh yêu nhất…

Tôi cố gắng làm cậu vui lòng, lấy lòng sự ngược đãi tựa như trừng phạt của cậu, lấy lòng khuôn mặt tàn khốc của cậu, nhưng đau đớn trên người vẫn không hề giảm đi, vẫn có ngụm nước liên tục chảy ra từ khóe miệng rách không cách nào khép lại, hòa lẫn vào máu của tôi.

Mặt tôi ma sát xuống drap giường có chút đau, đỉnh đầu va vào cột giường…

Cậu ấy chỉnh tôi vào chỗ chết như vậy chắc vì tôi nói ra câu nói kia, tôi nói gì nhỉ?

Trả lại Diệp Tàn Sinh của tôi cho tôi…

Hình như là câu này.

Cậu phát điên mà thúc đẩy vào trong cơ thể tôi, nói bên tai tôi cậu chính là Diệp Tàn Sinh, là Diệp Tàn Sinh của Phương Vân Sanh.

Làm sao lại là Tàn Sinh của tôi được cơ chứ?

Tàn Sinh của tôi vì sao lại không nói chào buổi sáng với tôi, không hôn lên khóe miệng tôi?

Tôi trong cơn mê man cảm giác được có người đang không ngừng đập cửa, bọn họ hình như đang gọi ai đó, chắc gọi cái người vẫn còn đang ở trên người tôi.

Tôi há miệng muốn nói nhưng không được, yết hầu đau rát, người vẫn bị người bên trên ôm chặt lấy.

Cậu ấy nói cút hết ngay cho tôi, tôi muốn ôm Vân Sanh, bằng không sẽ lại không thấy anh ấy nữa, đều cút hết đi!

Thực sự trẻ con mà, tính khí như vậy quả thật rất giống với cậu ấy.

Người cứ như đang bồng bềnh trên mây, tôi rõ ràng đang trợn mắt lên mà vì sao lại chẳng thấy gì, một vùng trắng xóa đi kèm với từng luồng mùi cực kỳ giống với mùi hoa tường vi đêm đó Diệp Tàn Sinh đứng bên cửa sổ bay vào, cùng với nụ cười dịu dàng của Diệp Tàn Sinh, tươi đẹp đến vậy, ấm áp đến vậy.

Thiếu gia, cậu tỉnh táo lại đi, chúng ta nhất định phải rời khỏi chỗ này, huống hồ nếu cậu còn tiếp tục như thế anh ấy sẽ chết!! Phương Vân Sanh anh ấy sẽ chết mất!!!

Tôi mặc kệ, tôi muốn anh ấy, tôi muốn anh ấy!!!!!

Là ai thét đến tan nát cõi lòng thế, là ai dùng sức ôm tôi vào lòng vậy?

Có điều cái người gào la với dùng sức ôm này thật là quá trẻ con, lại còn tùy hứng nữa, cậu bé này không biết dáng vẻ như thế sẽ càng làm người khác khổ não hơn ư?

Thực sự rất giống với tính cách của Tàn Sinh…

Tàn Sinh.

Tôi vẫn luôn ở đây chờ cậu, nhưng hình như cậu vẫn chưa đến, cậu ấy cũng tùy hứng như thế này này, cũng liều mạng chiếm giữ tôi như thế này này, vì sao mà cậu ấy còn chưa đến?

Rõ ràng tôi đã vì cậu mà nhóm lên chùm pháo hoa sinh mệnh, vậy mà vì sao cậu vẫn chưa nhìn thấy…

Tôi như khúc gỗ nhìn lên trần nhà, hình như có thứ nước gì đó từ khóe mắt lướt xuống, rồi lại như không phải, bởi vì trước mắt tôi chỉ còn sót lại một mảng đỏ tươi, đâu đâu cũng chỉ có màu sắc Tàn Sinh yêu nhất, về sau này cũng thành màu sắc tôi yêu nhất…

Từ lúc nào tôi lại mất đi tự do,

Từ lúc nào trên chân của tôi lại có thêm xiềng xích,

Đến tột cùng phải đợi đến khi nào tôi mới có thể giải thoát đây.

Chỗ giam cầm đen kịt này chỉ còn lại một mình tôi, yên tĩnh đến rợn người.

Tôi co người lại nằm trong góc, tôm một cái hộp trong lòng, đầu tôi mách bảo trong hộp có một thứ có thể giải cứu tôi…

Có thể hay không thể đi ra ngoài không quan trọng nữa rồi, cái hộp trong lòng tôi mới là thứ quan trọng nhất, tôi đang chờ, đang chờ cậu ấy nở, chờ cậu xuất hiện…

Ngày hôm nay mạch đập bên trong mãnh liệt hơn trước, tôi biết, cậu ấy sắp đến trước mặt mình rồi.

Không lâu sau đó, đúng như linh cảm của tôi, cái hộp bắt đầu giãy dụa trước mặt tôi, vỡ nát ra, rồi có một khối hình cầu đỏ loét phát sáng tỏa nhiệt xuất hiện.

Khối hình cầu chậm rãi biến đổi, không lâu sau dần hình thành hình người, đầu nó hơi ngửa ra sau, mái tóc đen như đóa hoa nở rộ mà tán loạn, rải rác trên làn da trong suốt gần như phát sáng. Cậu ấy nhắm mắt, dần dần dùng hai chân vừa hình thành đứng trên mặt đất, tim tôi điên cuồng nhảy lên, cậu ấy có phải sẽ dẫn tôi rời khỏi đây, dẫn tôi đến thế giới mới có tiếng cười tiếng nói không?

Tôi khẽ động người đến gần cậu…

Trong căn phòng tối đen này, cậu đứng trước mặt tôi cứ như một nguồn sáng vô thực.

Sáng sủa, quỷ mị…

Làm tôi không tự chủ được muốn đến gần, mà thực ra tôi cũng đã làm vậy rồi.

Tôi đưa tay ra chạm vào người cậu, khoảnh khắc ngón tay tôi chạm tới gò má thì cậu phút chốc mở trừng mắt ra, có dòng máu đỏ tươi lăn xuống từ đôi mắt đen sâu thẳm…

Tôi hoảng sợ muốn ngay lập tức rút tay mình về, nhưng hết thảy đều không thuận lợi như tưởng tượng, tay tôi bị cậu bắt được.

Tiếp đến tôi nghe thấy tiếng da thịt mình bị cắt đứt.

Vết rách dọc theo cánh tay tôi hướng lên trên, tôi rít gào muốn né ra, lại bị cậu tóm chặt…

Cậu dùng một loại tốc độ chậm chạp giày vò người kéo tôi đang rít gào vào lòng, mùi máu tanh chốc lát tỏa ra bao quanh tôi.

“Không!!!”

Người cậu bắt đầu áp đến gần, tựa như hơi thở gần kề cậu thở ra đều bị tôi hít vào trong phổi, cậu mở miệng: “Là anh thức tỉnh tôi, anh phải phụ trách…”

Giọng rất nhỏ nhưng lại chứa mười phần mệnh lệnh, người tôi run rẩy.

Mặt đất dưới chân dần vặn vẹo, từ dưới nảy lên một tia chớp màu đen trói cổ chân tôi lại, trong nháy mắt một cơn đau nhói từ cổ chân truyền khắp toàn thân, tôi thất kinh muốn lùi ra sau lại bị cậu nhấn xuống lại!

Một giây ấy hố đen trên mặt đất càng mở rộng, hút tôi lọt xuống, trong khoảnh khắc tôi với cậu ấy cùng rơi vào thì bên tai có tiếng cười khẽ quen thuộc, thưởng thức xong vẻ mặt trợn mắt há miệng của tôi cậu lại nói ra một câu.

“Vân Sanh, nhanh đến đây sa đọa trong tay tôi nào.”

Hắc ám bắt đầu bủa vây tôi.

Tôi nghẹn họng, chốc lát gào lên: “Diệp Tàn Sinh!!!”