Thẳng đến hoàng hôn tà tà như máu, ánh nắng chiều thiêu đỏ không trung, Lâu Vân Bình mới mặc hỉ phục cùng Phàn Tứ bước lên xe ngựa, từ biệt người nhà tới nhà chồng. Tiếng vó ngựa vội vã từ xa truyền đến, một nam tử nho nhã vội vàng xuống ngựa, lao thẳng về phía bên này.
Hỉ sự náo nhiệt vốn là trong ba tầng, ngoài ba tầng, người đứng chật như nêm cối. Người Lâu gia cũng đã sớm có chuẩn bị, mười mấy tráng hán không hé nửa lời chắn Tấn Pháp đến kín mít.
Tấn Pháp không thể tới gần, vội đến nỗi trên trán vã đầy mồ hôi rơi xuống như hạt đậu. Đang muốn gọi to tên Lâu Vân Bình trên bụng đã bị người khác hung hăng đấm một quyền, nhất thời hơi cũng không còn để nói.
Lâu Vân Bình đứng cao cao trên xe hoa, một thân áo cưới như lửa, trang dung dĩ lệ, đẹp tới khuynh đảo thiên hạ. Nàng cách rèm che ngoảnh đầu nhìn lại, liếc mắt qua Tấn Pháp một cái liền cùng Phàn Tứ ngồi vào khoang xe ngựa. Vó ngựa đều đều, vĩnh viễn không quay lại.
Một màn cuối này khiến Tấn Pháp sắc mặt trắng như tờ giấy, da môi khô khốc nứt nẻ, cổ họng thốt lên gì đó không ai nghe thấy.
Sau này, Lâu Vân Bình và Phàn Tứ dưới thân phận giả sống cùng nhau sáu năm.
Để bồi thường cho Phàn Tứ, Lâu gia cho hắn sáu tòa điền trạch sung túc, đủ cho hắn và Lâu Vân Bình cơm áo không lo.
Lâu Vân Bình rất ít khi về nhà mẹ đẻ nhưng thư tín đều đều chưa bao giờ ngừng. Ở trong thư, nàng cùng Phàn Tứ lâu ngày si tình, hoạn nạn nâng đỡ khiến người Lâu gia vui mừng không thôi. Nhưng trên thực tế, chuyện trong thư đều là Lâu Vân Bình ngụy tạo viết ra. Phàn Tứ ở một phòng khác, dốc lòng học tập cách kinh thương, không thì ôn tập đèn sách cho khoa khảo.
Tô Yểu Kính trước kia có thể lấy phương thức bằng hữu mà ở chung với đại lý thiếu khanh Thẩm Thụy Vũ thì đương nhiên Phàn Tứ cũng có thể. Hai người tuy ở cùng dưới mái hiên lại ăn ý mà sinh hoạt. Ngẫu nhiên hỏi chút ý kiến đối phương, biết được lịch trình, cổ vũ chuyện người kia muốn làm.
Sáu năm sau, nữ nhi của Lâu gia làn lượt xuất giá, đều là gả tốt. Đại ca của Lâu Vân Bình được một trai một gái, phụ mẫu Lâu gia mỗi này ngậm kẹo đùa cháu, tận hưởng niềm vui bên gia đình.
Phàn Tứ thi đậu công danh, được triều đình vô cùng tán thưởng, rất nhanh liền phải đi nhậm chức ở kinh thành. Lâu Vân Bình thân thể ngày một kém, cuối cùng thuốc hay châm cứu đều không còn tác dụng, an tĩnh ngủ một giấc không tỉnh lại.
Đến lúc này, Tô Yểu Kính mới rời khỏi thế giới của quyển sách thứ tư, cũng thành công đắp lên BE trên mặt Tấn Pháp.
Tuy rằng phải dùng thời gian khá dài nhưng chung quy so với cái kết cục nhà tan cửa nát thì tốt hơn. Tô Yểu Kính cũng cảm thấy chỉ có kết cục như vậy bản thân mới có thể tiếp thu.
Thế giới thứ năm, thân phận Tô Yểu Kính là một tiểu quận chúa không được sủng ái tên là Triệu Miên Miên.
Chịu áp lực suốt thời gian ở thế giới thứ tư, làm đại tiểu thư ngoan ngoãn hiểu chuyện Tô Yểu Kính đã sắp chịu không nổi. Đổi thành thân phận tiểu quận chúa, Tô Yểu Kính như được giải phóng thiên tính, hung hăng kiêu căng một phen.
Đời trước nàng vi phạm khung mẫu kịch bản bị hệ thống mắng chửi một trận. Đời này Tô Yểu Kính bèn ngoan ngoãn làm theo kịch bản, thuận tiện hưởng thụ cuộc sống.
Triệu Miên Miên tiểu quận chúa này là đường muội của trưởng công chúa đã qua đời. Gia tộc nàng phạm tội mưu nghịch phản quốc, tàn sát dân lành, bị phán liên lụy cửu tộc. Chỉ là quận chúa Triệu Miên Miên này khi trưởng công chúa còn sinh thời nhận được rất nhiều sủng ái, còn cả danh hiệu quận chúa, lại là nữ quyến, nếu trực tiếp chém đầu tựa hồ có chút không màng nhân tình.
Vì thế hoàng đế liền phán Triệu Miên Miên cùng những nữ quyến huyết mạch không quá gần lưu đày am ni cô, phái Cẩm Y vệ một đường hộ tống.
Nói là hộ tống, kì thực là giám sát, miễn cho các nàng trên đường chạy trốn.
Phân công tới hộ tống Miên Miên là một trấn phủ sứ tên Từ Trường Tác.
Triệu Miên Miên kiêu căng đã quen, bộ dáng không hiểu thế sự, rõ ràng là bị lưu đày mà dọc đường đi còn đối với Từ Trường Tác hất hàm sai khiến, chốc lát lại đau chân muốn cõng, chốc lát lại đói bụng muốn ăn ngon.
Trước khi đến am ni cô, Triệu Miên Miên vẫn là Quận chúa trên danh nghĩa, Từ Trường Tác tính cách lại trầm mặc ít lời, vô luận Triệu Miên Miên nói gì đều làm theo, dù việc nặng hay dơ cũng không kêu một tiếng, không hề giống với những người khác, thấy Triệu gia xuống dốc liền tùy ý khi dễ nữ quyến.
Tô Yểu Kính biết kết cục của mình khó thoát khỏi cái chết, tâm thái đã sớm thả lỏng, chỉ lo lợi dụng cái thân phận Triệu Miên Miên này trên đoạn đường cuối được một hồi cơm no rượu say. Sau đó liền dựa theo khung kịch bản, trong một đêm mưa đột nhiên hiểu được cảnh ngộ chính mình, khóc nháo không ngừng, hướng tới người dọc đường giám sát nàng đồng thời chăm sóc nàng, Từ Trường Tác cầu sự an ủi.
Từ Trường Tác tính tình lãnh ngạnh nhưng đối với nữ tử mềm mại khóc sướt mướt thì cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể để Triệu Miên Miên quấn lên, nằm trong lòng ngực hắn, gối lên chân hắn ngủ một đêm.
Từ Trường Tác bị nàng quấn lên cũng khí định thần nhàn, coi như chính mình ôm một túi gạo ngủ, tâm vô tạp niệm, Triệu Miên Miên lại không như thế.
Nàng rốt cục cũng phản ứng được với sự biến động cuộc đời đột ngột của mình, ngày tháng sau này ở am ni cô chỉ sợ sống không bằng chết, đối với tương lai lại càng sợ hãi. Loại thời điểm này, nàng trong ngực Từ Trường Tác nếm được sự khoan dung và ôn nhu ngắn ngủi liền ngây ngốc xem Từ Trường Tác giám sát nàng thành cọng rơm cứu mạng, thậm chí yêu Từ Trường Tác.