Tháng sáu năm nay, mưa lớn hoài không dứt, Thanh Hà yến do Quốc Công phủ tổ chức cũng không thể không hoãn lại giữa chừng. Các quý nữ dung trang tinh xảo chỉ có thể ngồi ở trong phòng, vây quanh trò chuyện.
Tạ Lăng lần lượt ngồi cạnh, trốn sau vai nhị tỷ, lộ ra đôi mắt trong veo như nước.
Nàng niết khăn tay, thường thường ho nhẹ hai tiếng, ngồi nghe hồi lâu, nội dung thảo luận đều chẳng liên quan gì đến nàng.
Tạ Lăng có chút khó chịu, lặng lẽ đến bên cửa sổ, duỗi tay đem cửa sổ đẩy ra.
Gió nhẹ cuốn theo mưa bụi mát lạnh mà đến, Tạ Lăng khẽ nheo mắt, khoanh tay lại, tựa vào song cửa, tơ lụa xanh biếc dưới búi tóc bị gió thổi tung lên.
Nàng định tầm mắt mới thấy rõ không xa ở dưới tàng cây, có hai nam tử dáng người cao dài, một người cầm ô cho người kia, đang nhìn về phía nàng cười cười.
Người đứng gần nàng, vấn tóc đen, sống mũi cao và đôi mắt sâu, từng nút áo thắt chỉnh tề, lộ ra vẻ cấm dục, không thể mạo phạm.
Nhưng đường cong cần cổ lộ ra rõ ràng, cùng với đường hàm sắc bén, cho dù ăn mặc nho nhã như thư sinh, tuấn mĩ bất phàm thì vẫn không giấu được cỗ uy lực mạnh mẽ trên người.
Là Tam hoàng tử, Sầm Minh Ế.
Sầm Minh Ế vai rộng eo hẹp, đứng dưới tán dù thờ ơ nhìn mưa bay, thẳng đến khi cửa sổ đẩy ra, ánh mắt sắc bén liền thẳng tắp hướng đến Tạ Lăng.
Sau khi nhìn rõ Tạ Lăng, ánh mắt hắn nhất thời ngập tràn thích thú, khép quạt gõ vào lòng bàn tay, bên môi tựa mang ý cười, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa rất nhiều ẩn ý.
Rõ ràng hắn cái gì cũng chưa nói, liền chỉ bị nhìn thoáng qua, Tạ Lăng hô hấp chợt cứng lại, gò má nhanh chóng ửng đỏ, ánh mắt dời đi không nhìn hắn.
Thò ra nửa thân hình nhanh chóng duỗi tay đóng cửa sổ, phịch một tiếng, như thỏ con thò đầu ra sau đó lại nhanh chóng trốn vào trong động.
Gương mặt nhỏ như hoa hạnh giữa mưa trên bệ cửa chợt lóe rồi biến mất, bạn tốt Trần Khánh Viêm bên cạnh Sầm Minh Ế nín cười đụng nhẹ hắn nói:
"Nhìn dáng vẻ huynh như vậy, vừa thấy người ánh mắt liền đổi, không biết còn tưởng rằng huynh muốn đi săn."
Sầm Minh Ế chỉ cười không nói, ánh mắt lại còn lưu lại trên cánh cửa sổ đóng chặt kia.
Trần Khánh Viêm cùng hắn tương giao đã lâu, từ khi còn bé đã cùng nhau đập cá chọc chim, tự nhiên biết bạn tốt của mình là Tam hoàng tử thích nữ hài như vậy, thanh thuần linh động, dáng người mảnh khảnh, véo một cái cũng có thể dọa ra nước mắt.
Từ sau lần đi An Tự lễ Phật gặp được tiểu thư Tạ gia, Sầm Minh Ế liền nhớ thương đối phương, phàm là nghe nói Tạ gia tiểu nữ tham gia yến hội, tất nhiên đều muốn đi.
Nhìn tựa như tình thâm nhưng Trần Khánh Viêm biết, đây chỉ là trò tiêu khiển nhỏ của bọn họ.
Liếc nhìn viền nhỏ xanh đen bên mắt bằng hữu, Trần Khánh Viêm cười xấu xa nói: "Tối qua nghĩ cái gì? Không phải là cả đêm không ngủ đấy chứ?"
Sầm Minh Ế duỗi tay, chạm tới gần một đóa tường vi, hạt mưa theo cánh hoa non nớt trượt xuống, rơi vào nhụy hoa. Hắn trầm giọng:
“Đâu chỉ một đêm.”
Trần Khánh Viêm âm thầm líu lưỡi, nghĩ tới tiểu nữ Tạ gia vừa mới dò ra thân mình, vòng eo nhỏ ghé bên cửa sổ, cảm thấy có thể hiểu được.
Tiểu nữ tử mảnh mai như vậy, lại bị Sầm Minh Ế nhớ thương, không biết ở trong mộng còn bị lăn lộn như thế nào.
Trần Khánh Viêm một tay cầm dù, một cái tay khác che che miệng, áp xuống một cái ngáp lười nhác, thấp giọng hỏi: “Huynh còn muốn chơi bao lâu mới có thể bắt tới tay? Cho cái số, đệ đệ ta đối với mấy cái hoa yến này nọ cảm thấy phiền, thật không muốn tham gia nữa.”
Sầm Minh Ế không nói chuyện, nhưng môi mỏng khẽ nhếch lên, trên mặt tràn đầy biểu tình nhất định phải được.
Trên người bạn tốt phát ra hơi thở công khổng tước khiến Trần Khánh Viêm xém chút bị sặc, hắn định nói gì đó, mở miệng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ hậm hực nhắc nhở: "Huynh cũng đừng có náo ra chuyện, xong việc lại phiền toái."
Hai thiếu niên khí chất quý tộc kiêu căng tự cho rằng không ai biết chuyện mà họ đang thảo luận, lại không biết cái "trò chơi" mà họ tự cho là bí mật này Tạ Lăng đều hiểu rõ.