Chương 9: Chương 9

Chiếc taxi chạy đến nhà , cô chạy một mạch gấp gáp nhấn chuông.

[Kính koong]

Bàn tay cô đập mạnh vào chiếc chuông như muốn tương vỡ nó ra .

" Vú à , mở cửa "

Bà vú từ trong nhà bước ra vẻ mặt lo âu , hốt hoảng.

" Đoan Trang tiểu thư , cô về rồi "

Cô như người mất hồn vào trong phòng ôm chặt An An . Hôn lên má cậu bé , bàn tay dịu dàng ân cần xoa lên vừng trán nóng hổi.

" An An con cảm thấy trong người thế nào ?"

Ánh mắt mập mờ của An An dần dần mở ra , nhận diện được khuôn mặt xinh đẹp , hiền từ đang lo lắng cho mình

" Mami ! An An lạnh quá "

Nhiệt độ của cậu bé dần dần nóng lên như một bình nước đang đun sôi .

Cô vội bế An An lên , và ra lệnh cho bà vú

" Vú giúp con gọi taxi đưa thằng bé đến bệnh viện !"

Bà vú lề mề chậm rãi bước đi khiến cho cô cảm thấy khó chịu , mặc dù biết người già không thể nào nhanh nhảu cho được . Nhưng đang trong trường hợp dầu sôi lửa bỏng như thế này thì không thể trách thái độ của cô lại hằng hộc như vậy

Cô tuy tức giận trong người nhưng vẫn cố kiềm nén và mềm mỏng hết mức có thể.

" Dạ không cần nữa đâu ! con sẽ tự bắt taxi "

Lòng nóng như lửa đốt cô khoác túi xách lên rồi bế cậu bé đi , ra ngoài cửa làm cho cô khá ngạc nhiên

Thái Hàn Sinh , tại sao hắn ta lại ở đây ?

Nhìn thấy cô ôm ấp một đứa bé với sắc thái lo lắng với độ nhạy béng cao của hắn , hắn có thể đoán được 100℅ đó là con ruột của cô.

Nhưng ! cha của đứa bé là ai ?

" Đoan Trang ! em tính đi đâu "

"Tôi không có thời gian để nói chuyện với anh ".

Nhìn thấy bộ dạng của cô hắn không suy nghĩ nhiều mà kêu cô bế đứa bé lên xe

Không còn lựa chọn nào khác nếu cô cứ chằn chừ thì e là tình trạng của An An sẽ chuyển biến nặng hơn , cô cùng hắn bế An An lên xe

Đến bệnh viện các bác sĩ y tá mau chóng đem An An vào trong phòng bệnh , cô ở ngoài

Ngồi trên chiếc ghế chờ ở ngoài phòng bệnh mà lòng cô bất an , bây giờ cô chỉ có thể cầu mong cho An An không có chuyện gì , từ nhỏ thể lực của cậu bé đã rất yếu vì lúc mang thai xương chậu của cô rất yếu cứ sợ là không sinh được, đến khi sinh cô bắt buộc phải phẫu thuật lấy đứa bé ra .

Thằng bé vừa chào đời đã phải bị nuôi trong lòng kính , cô giữ được tính mạng của An An đến tận bây giờ cũng xem là một kì tích , bảy năm trước khi rời bỏ hắn thì An An cũng dần dần hiện hữu trong cô , thằng bé là báu vật mà ông trời trả lại cho cô khi cô mất đi món báu vật đầu tiên (đứa con đầu tiên) .

Hắn ngồi đó , an ủi cô

" Em đừng có quá lo , cậu bé sẽ không sao !"

Hắn thật sự rất muốn ôm cô vào lòng

Rất muốn dùng tay của mình để chạm vào cô . Nhưng ! tự hỏi bây giờ hắn lấy tư cách gì ? đứa bé đó chắc là con của cô và một người đàn ông khác , khi rời bỏ hắn thì cô sẽ có một người đàn ông khác thôi , điều đó là tất nhiên bởi vì cô là một người phụ nữ tuyệt vời như vậy . Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi đã làm con tim hắn đau như bị ai đó xé nát ra thành từng mảnh vụn vỡ .

Những giọt nước mắt đang lắn động trên đôi mi thanh tú , cô đã khóc rất nhiều . Đứa con bảo bối của mình đang trong tình trạng nguy kịch thì làm sao có người mẹ nào mà an tâm cho đặn.

Cạch

Bác sĩ bước ra thông báo tình trạng bệnh tình của An An đã thuyên giảm cũng nhờ hắn đã đưa đến kịp thời

Lòng cô nhẹ nhõm hẵn lên giống như là đã vứt bỏ được hòn đá làm nặng lòng mình .

Đến lượt hắn , hắn muốn biết cha của đứa trẻ này là ai ? cho dù bây giờ hắn biết trong mắt cô mình chẳng là cái gì nữa .

Níu đôi tay cô lại

" Đoan Trang , anh muốn hỏi em một việc "

Cô từ tốn trả lời từng câu từng chữ mạch lạc rõ ràng

" Anh muốn hỏi gì ? tôi sẽ trả lời , coi như tôi trả ơn vì việc anh cứu mạng con trai tôi , nhưng nếu anh hỏi những chuyện linh tinh thì xin thứ lỗi tôi sẽ im lặng "

Hắn ép cô vào chân tường , kề sát vào mặt cô , hai ánh mắt đối diện tạo ra một lực ma sát

" Cha của cậu bé đó là ai ?khi rời khỏi tôi , em đã có người đàn ông khác sao ? "

Đối diện với ánh mắt của hắn có lẽ là một nhược điểm lớn nhất của cô , mặc dù bảy năm qua cô đã rất kiên cường nhưng cô vẫn không quen nói dối

Ánh mắt của cô bắt đầu co lại , cô nói mà có gì đó chua chát nghèn nghẹn ở cổ .

" Nó là con của tôi và chồng tôi "

Chồng ? cô đã có người đàn ông khác thật rồi sao , chữ chồng đó khiến tim hắn đau lắm .Một nỗi đau mà có dùng lời cũng sẽ không diễn tả được

" Chồng của em ? là ai "

Cô hít thở một hơi thật dài thật dài để không cho dòng nước mắt uất ức của mình rơi xuống , nhả ra từng chữ từng câu rõ mồn một.

" Đứa trẻ đó là con của tôi và Lục Giang Lăng , khi rời khỏi con ác quỷ máu lạnh như anh chúng tôi đã ra nước ngoài để xây một tổ ấm hạnh phúc, và An An chính là minh chứng cho điều đó ! " .

Hết chương 9.