Sau khi Vu Việt đăng cơ, việc đầu tiên làm chính là tiến hành phong thưởng cho những người có công, mấy vị thượng khanh, ngoại trừ Lư Khâu và Mục Tàng, số còn lại đều được ban cho phủ đệ mới.
Mặc Phi cũng được ban một tòa phủ đệ tao nhã và thanh tĩnh, diện tích khoảng hơn hai nghìn thước vuông, bên trong có cầu kiều hồ nước, liễu xanh hoa đơm, “Khúc kính thông u xử, thiện phòng hoa mộc thâm*”, nơi này rời xa ồn ào náo nhiệt, tĩnh tâm dưỡng thần.
- Câu thơ trên thuộc bài thơ “Đề Phá Sơn tự hậu thiền viện”.
Bản Hạt Cát dịch:
Lối quanh núi đồi lặng lẽ,
Cỏ hoa che kín thiền phòng.
Vu Việt hiểu rõ sở thích của Mặc Phi, tỉ mỉ chọn cho nàng cái phủ đệ này, quả thực là rất hợp tâm ý. Chỉ là diện tích lớn quá, dù Cô Hạc đã tìm kiếm mấy chục gia đinh và người hầu cho Mặc Phi thì vẫn có vẻ trống trải.
Có điều cứ để tương lai quen dần với những thứ này, tinh lực của nàng hiện giờ, cơ bản đều đặt trên chính sự. Thừa dịp thương thế chưa lành, nàng ghi lại tất cả những ý tưởng trong lòng, thỉnh thoảng còn mời Minh Hàn đến thảo luận, góp nhặt những ý kiến hay.
Quốc đô Tiệm Hề không giống với Nhung Trăn, Mặc Phi có uy vọng tuyệt đối ở Nhung Trăn, nhưng ở đây thì chỉ là một người mới, trẻ tuổi, thiếu sự từng trải, nền móng không vững chắc, cho dù muốn cải cách cũng không thể nóng vội, nếu bất chấp đưa ra ý kiến sẽ chỉ khiến cho người khác nhạo báng.
Cái tên Phù Đồ đã lưu truyền khắp nơi, từ lâu cũng đã nổi tiếng trong các vị đại thần của triều đình, nhưng khi Mặc Phi tiến vào trong triều, dung mạo tuấn tú thanh lệ và khí chất thanh nhã thong dong quả thực đã khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc, tuy nhiên đồng thời cũng khiến cho họ có một cảm giác không tín nhiệm. Hơn nữa Vu Việt lại còn thiên vị, trong lòng rất nhiều người đã sinh ra một vài ngờ vực ái muội.
Mặc Phi cũng không để ý tới ánh mắt của người khác, sau khi vết thương ở chân bình phục nàng bắt đầu tham dự triều chính, bình thường hành sự khiên tốn, nói ít nghe nhiều. Sau triều nghị, nàng sẽ tập hợp tất cả ý kiến của mọi người, không ngừng nghiền ngẫm sửa chữa, kết hợp với tri thức lịch sử của nàng, dưới sự trợ giúp của nhóm người Lư Khâu và Minh Hàn, nàng từng bước phát triển một kế hoạch phát triển quy mô và hoàn chỉnh. Từ cải cách quan chế, quy hoạch quốc thổ, di dân đến cải cách nông thương, phổ biến cây trồng mới, khởi công giao thông thủy lợi, v.v… Trong lòng Mặc Phi đã có hình thức sơ khai của một thời thịnh thế.
Lúc này chính là thời điểm mà Vu Việt bận rộn nhất, mà Mặc Phi cũng gần như đã quên mất, rằng bản thân vẫn còn một phiền toái lớn chưa giải quyết…
Sau khi quen dần với chính sự, cuối cùng Mặc Phi cũng đưa ra hành động của mình, hạng mục đầu tiên chính là cải cách quan chế.
Khác với nội các ở Nhung Trăn, cái này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kết cấu chính trị của Chiếu Quốc, cho nên vừa đưa ra đã bị các triều thần phản đối kịch liệt.
Cơ cấu quan chế của Chiếu Quốc tương đối sơ sài, căn cứ vào sự phát triển, tình hình chính trị cùng với quan hệ của các giai cấp đương thời, vương giả là người có quyền lực tuyệt đối, tam công cửu khanh cũng có chức trọng quyền cao, bình thường, một vị quan có thể kiêm nhiệm mấy nhiệm vụ, phân công không đủ rõ ràng, chuyên quyền nghiêm trọng, cho nên hiệu xuất hành chính mới thấp.
Điều Mặc Phi muốn làm chính là chia nhỏ chức năng, hệ thống hóa quan chức. Trước đó, vì không để cho các công khanh phản đối cho nên nàng chỉ đưa ra cái khung của cải cách, vậy mà vẫn bị đối nghịch kịch liệt. Bọn họ vừa nghi ngờ năng lực của Mặc Phi, vừa muốn bảo vệ lợi ích của mình. Những người này đều là người tinh anh, vừa mới tháo nút đã biết được thứ đồ trong đó.
Mặc Phi cũng không phải không có chuẩn bị gì, mấy vị thượng khanh đi theo Vu việt cũng đâu phải là quả hồng mềm, tuy rằng bọn họ là người mới, thế nhưng không ai là không có công, trong lúc nghị sự đã quá hiểu rõ về nhau, ý kiến của Mặc Phi vừa đưa ra đã nhận được sự ủng hộ của những người đó.
Trừ điều đó ra, Mặc Phi vẫn còn một thế lực lớn để dựa vào, đó chính là sự ủng hộ của Vu Việt. Là một vương giả nắm giữ trọng binh trong tay, uy tín của hắn không đế vương nào trong lịch sử có thể so sánh, sự ngoan tuyệt của hắn cũng nổi danh thiên hạ. Các đại thần có thể khẩu chiến với Mặc Phi, nhưng không một ai dám kháng lệnh của Vu Việt.
Sự chuyên quyền như vậy có thể khiến cho chính sách được thi hành, thế nhưng quyền lực cũng sẽ dồn hết vào vương giả, có điều trước mắt mà nói, loại quyền lực này lại có lợi cho cải cách. Theo sự phát triển của quốc gia, tương lai chắc chắn sẽ có nhiều quy chế được sinh ra hơn nữa.
Vu Việt nhìn triều đình sục sôi, không ngăn cản được ánh mắt thường xuyên nhìn về phía Phù Đồ đang chậm rãi tranh luận, tuổi tác và phong thái của “Hắn” giống như hạc giữa bầy gà trong các vị đại thần ở đây, đối mặt với chỉ trích của mọi người mà mặt không đổi sắc, tranh biện đúng lý.
Hắn biết Phù Đồ rất tài năng, tầm nhìn của “Hắn” đã trải rộng vượt xa mọi người, đáng quý hơn là sự công chính liêm minh, phẩm tính lương thiện. Có đôi khi Vu Việt cũng không thể không hoài nghi, vì sao trên đời lại có một người giống như Phù Đồ?
Đến khi các triều thần thanh biện gần xong, Vu Việt đưa ra quyết định, kiên quyết thực thi chính sách cải cách quan chế mà Mặc Phi đề xuất, không ai được phép dị nghị.
Một câu nói của Vu Việt đã ngang bằng với mười câu nói của Mặc Phi, điều này không thể không khiến cho nàng oán thầm, sao người này không nói sớm hơn một chút, lại còn để cho nàng và mấy người Minh Hàn nói hết nước hết cái mới phán ra một câu như vậy.
Có điều mặc kệ thế nào, hạng mục cải cách thứ nhất của Mặc Phi cũng đã thành công bước đầu tiên.
Sau khi bãi triều, Mặc Phi đi cùng Minh Hàn ra khỏi đại điện, vừa bước xuống cầu thang đã nghe thấy một giọng nói hơi bực mình truyền tới: “Phù Đồ công tử không hổ là Mặc Quân nổi tiếng thiên hạ, khả năng biện luận của ngài không ai sánh bằng.”
Mặc Phi quay đầu nhìn lại, người nói là Lang trung lệnh* Quách Hoài.
- Lang trung lệnh: phụ tá hoàng đế.
“Quách đại nhân khen nhầm rồi.” Mặc Phi nhẹ gật đầu với hắn, hiện giờ nàng là Gián nghị đại phu*, theo thể chế là thuộc về Lang trung lệnh, nhưng lại không bị quản lý bởi nơi này, có thể trực tiếp tham chính, trực tiếp trình tấu chương cho Chiếu Vương, không phải thông qua người khác, cho nên nàng không cần phải chịu lễ dưới quyền với Quách Hoài.
- Gián nghị đại phu: can gián hoàng đế và xem xét hoạt động của quan lại đại thần.
Quách Hoài không đổi sắc mặt, giả cười nói: “Phù Đồ đại nhân có dũng khí cải cách, nghị lực thì đáng khen, nhưng thể chế thì không thể khinh bỏ, hi vọng đại nhân cân nhắc rồi làm.”
“Đa tạ Quách đại nhân chỉ điểm.” Mặc Phi thản nhiên nói, “Chuyện này không phải vì khó khăn hay là hơn thiệt gì, cái gọi là thể chế, chính là thuận theo thời cuộc trước mắt, phù hợp với tình hình quốc gia mới là thượng sách.”
“Hừ!” Quách Hoài không cho là đúng nói, “Thể chế ở nước ta đã kéo dài cả trăm năm, chưa từng phát hiện bất kì điều tiếng gì, bây giờ ngươi cải cách hết, có phải không để lão thần chúng ta vào mắt hay không?”
“Quách đại nhân nghiêm trọng rồi.” Mặc Phi đáp nhẹ một câu. Nàng không có hứng thú đối với kiểu nói chuyện lên giọng, trong khoảng thời gian này đã được chứng kiến nhiều sự tranh đấu gay gắt trong quan trường, thực lòng cảm thấy những người kia đều dồn hết tinh lực vào những chuyện đâu đâu, chân chính vì nước vì dân lại chỉ có số ít.
“Quách đại nhân.” Lúc này phía sau lại vang lên một giọng nói, “Phù Đồ đại nhân là tâm phúc bên cạnh bệ hạ, ngài chớ nên đắc tội.”
“Xin chào Ngô đại nhân.” Quách Hoài cười cười, chào hỏi với người đi tới. Người nọ là Trung thường thị* Ngô Ưu, người hầu hạ hoàng đế, là thái giám, có thể ra vào cung đình.
- Trung thường thị: là một chức quan thời Đông Hán Trung Quốc, lúc đầu được gọi là Thường Thị (nghĩa là “thường trực hầu hạ”), sau đó được cải xưng là Trung thường thị.
Minh Hàn híp mắt, trong mắt lóe lên vài phần khinh thường, nói với Mặc Phi: “Hôm nay trong nhà có thiết yến, Phù Đồ có muốn uống xoàng một bữa với tại hạ không?”
“Rất vui lòng.” Mặc Phi lập tức đồng ý.
Vẻ mặt của hai người kia trở nên khó coi, nếu như Mặc Phi chỉ là lạnh nhạt thì phong cách xử sự của Minh Hàn lại được xưng là tự làm theo ý minh. Có thể nói trong sáu vị thượng khanh của Vu Việt, ngoại trừ Lư Khâu ra, gần như không ai có quan hệ tốt với chúng thần trong triều. May mà Mục Tàng không có hứng làm quan, bằng không còn phải tức chết một đám.
Đúng lúc này một thái giám chạy tới hành lễ nói: “Phù Đồ đại nhân, bệ hạ mời ngài dời bước tới Sùng Hi cung.”
Mặc Phi sửng sốt, Sùng Hi cung chính là tẩm cung của Vu Việt, trong khoảng thời gian này hai người đều bận rộn, hầu như bọn họ không gặp nhau, ai ngờ hôm nay đột nhiên lại gọi nàng đến Sùng Hi cung.
Sắc mặt của mấy người xung quanh trở nên quái dị, lời đồn có liên quan đến Chiếu Vương và Mặc Phi thì họ cũng đã nghe nhiều, câu chuyện đoạn tụ trong dân gian cũng bắt nguồn từ chính hai người đó. Tuy rằng cũng không có căn cứ chính xác từ quan hệ ái muội của bọn họ, nhưng sự sủng ái của Chiếu Vương đối với Mặc Phi quả thực là độc nhất vô nhị. Chẳng những tự mình tuyển chọn phủ đệ, ngự ban hoành phi, may sắm y phục, hơn nữa khi thương thế của Mặc Phi chưa lành còn phái ba vị thái y tới thường trú ở phủ Mặc Quân, cẩn thận chăm sóc.
Đương nhiên, không có ai nghi ngờ phẩm tính của Mặc Phi, có lẽ chính bởi vì “Hắn” cao thượng xuất trần, danh tiếng chót vót cho nên khiến cho những người còn lại sinh ra tâm lý muốn “Hắn” xuất hiện vết nhơ…
Mặc Phi xin lỗi Minh Hàn một tiếng rồi đi theo người hầu tới Sùng Hi cung.
Khi đi vào chính điện, Vu Việt đang được cung nữ thay y phục, Mặc Phi hơi khom người lui lại mấy bước, nhìn thẳng trông Vu Việt thay đồ.
“Phù Đồ không cần giữ lễ tiết, lại đây, cùng dùng bữa với bổn vương.” Vu Việt gọi Mặc Phi.
Vừa dứt lời, Mặc Phi chỉ thấy mấy cung nữ dâng lần lượt từng món ăn lên, đặt trên bàn lớn.
Vu Việt đi tới kéo tay Mặc Phi, ngồi xuống cùng nàng.
Nếu như bình thường, Mặc Phi sẽ không để ý đến việc bị Vu Việt kéo tay, nhưng mà đây là hoàng cung, nàng luôn cảm thấy một loại áp lực không hiểu.
“Bệ hạ, sao thần có thể cùng ngồi dùng bữa với ngài được?” Mặc Phi bị kéo ngồi xuống, lại muốn đứng lên ngồi sang bên kia.
“Ngồi xuống.” Vu Việt ra lệnh, “Khi không có ai, cần gì phải bận tâm đến nghi thức xã giao này?”
Mặc Phi yên lặng một lúc rồi không làm gì nữa. Nàng biết tranh cãi với Vu việt, ngoại trừ hờn giận thì chẳng còn tác dụng gì.
Cung nữ mang chén đũa lên, cẩn thận gắp thức ăn.
Mặc Phi thực sự cũng chẳng biết làm sao đối với loại hầu hạ này, ăn một bữa cơm còn cần người khác giúp đỡ, có thể thoải mái được sao?
Có điều đây là bàn của Vu Việt, nàng không có quyền xen vào.
“Bồi Cô uống một chén.” Vu Việt nâng chén với Mặc Phi.
Mặc Phi vội nâng chén. Vu Việt uống một ngụm cạn sạch, Mặc Phi thì lại chỉ nhấp môi.
Sau khi trở thành Chiếu Vương, Vu Việt như có nhiều thêm một phần nội liễm của vương giả, bớt đi một phần phóng túng ngang tàng. Lúc trước khi ở quân doanh, hắn có thể ngồi chiếu, ăn thịt, uống rượu thả cửa.
Vu Việt híp mắt nhìn Mặc Phi cầm chén rượu mà ngẩn người, thản nhiên đón lấy chén của “Hắn”, uống sạch chỗ rượu còn lại.
Mặc Phi hơi kinh hãi, đột nhiên nhớ tới cái phong tục “Đồng chén đồng ẩm”, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, Vu Việt đang ám chỉ cái gì đây?
Khóe mắt liếc về phía hắn, lại đối diện với cái nhìn thâm thúy của người nam nhân này.
Mặc Phi thu lại tầm mắt, hỏi: “Bệ hạ, bệ hạ gọi thần là có chuyện quan trọng gì không?”
“Không có gì.” Vu Việt trả lời, “Chỉ hi vọng Phù Đồ dùng bữa với Cô mà thôi.”
Mặc Phi không thèm để ý, chuyên tâm dùng bữa.
Vu Việt cười cười, tự mình rót một chén rượu cho nàng.
Mặc Phi đáp lễ, chạm cốc với hắn, chỉ lướt qua một ngụm. Vu Việt cũng không để ý, vẫn đón lấy chén rượu của “Hắn” mà uống nốt, sau đó lại rót chén tiếp theo cho nàng.
Mặc Phi yên lặng nhìn chén rượu của mình, lúc này uống cũng không xong, không uống cũng không xong.
“Phù Đồ, chân của ngươi đã khỏi hẳn chưa?” Vu Việt đột nhiên hỏi.
“Nhờ của bệ hạ phái ngự y đến chữa trị cho thần, bây giờ đã khỏi rồi.” Nói đến vết thương ở chân nàng, kỳ thật rất kì lạ, lúc linh hồn của Ngọc Phù biến mất vẫn chưa chữa trị thương thế cho nàng, nàng vốn tưởng không được một năm đến một năm rưỡi thì không thể khỏi, lại còn để lại sẹo, nhưng mà ai ngờ mấy tháng sau, chẳng những vết thương khỏi hắn mà vết sẹo ở chân còn biến thành một hoa văn đặc biệt, giống như hai đóa hoa sen đỏ tươi xinh đẹp.
“Vậy là tốt rồi.” Vu Việt lại nâng chén với Mặc Phi.
Lúc này Mặc Phi dứt khoát uống sạch rượu.
Vu Việt thấy thế thì lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Hai người trò chuyện đôi ba câu, uống thêm vài chén rượu, Mặc Phi lại thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bữa cơm này hai người ăn đến tối muộn, Vu Việt ra lệnh cho người hầu rút lui, mà Mặc Phi cũng đứng dậy cáo từ.
Vu Việt giữ chặt tay nàng, thản nhiên nói: “Ở lại.”
“Trời đã muộn rồi, thần ở lại không tiện.” Mặc Phi nhẹ từ chối vài câu, ánh mắt nhìn về phía cung nữ và thái giám cách đó không xa.
Hình như Vu Việt cũng phát hiện, đứng dậy kéo Mặc Phi vào bên trong nội điện.
“Bệ hạ, bệ hạ mang thần đi đâu?” Mặc Phi cảm thấy không ổn, trong khoảng thời gian này nàng bận rộn đến mức quên cả phòng bị với con sói đói Vu Việt.
“Phù Đồ, đừng có giả bộ hồ đồ với Cô.” Vu Việt vừa đi vừa nói.
Bị kéo tới cạnh bể tắm, nhìn làn hơi nước đang bốc lên, Mặc Phi thực sự có phần sợ hãi.
Lúc này mấy cung nữ đã mang y phục của hai người tới đây, cũng đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, khom người quỳ một bên chờ sai sử.
“Không, không được.” Mặc Phi tránh tay của Vu Việt, lui mấy bước về phía sau: “Bệ hạ, thần không được khỏe lắm, xin cho phép thần cáo lui.”
Nói xong, cũng không đợi Vu Việt phản ứng đã xoay người đi ra phía ngoài điện.
Vừa đi được vài vước đã thấy cửa lớn đóng “Sầm” một tiếng, sau đó bị ôm ngang eo đẩy xuống bể, bọt nước bắn tung.
Mặc Phi bị sặc nước ho khan, còn chưa hồi phục lại tinh thần đã thấy Vu Việt cũng nhảy vào nước, đặt “Hắn” vào cạnh bể, mạnh mẽ hôn môi “Hắn”.
Hai người ướt đẫm toàn thân, ôm nhau không một khe hở, màn hôn môi vừa rồi càng trở nên mông lung kiều diễm hơn trong làn hơi nước.
Hai cung nữ cạnh đó đỏ mặt, tim đập thình thịch, chỉ đành lặng lẽ lui ra ngoài.
Tối nay, sợ rằng vị Phù Đồ đại nhân kia sẽ trở thành một vị khách trong màn trướng của Chiếu Vương bệ hạ rồi…