Chương 71: Quyển 2 Chương 71: Đế Phách Cao Chót Vót (bốn)

Khi Phương Thần theo thị vệ tiến đến sau bức màn, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy một nam tử ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, dung mạo tuấn tú, mắt phượng giương lên, đặc biệt nhất là mái tóc ngắn lanh lẹ, phá lệ bắt mắt.

Tóc ngắn, mắt phượng?

Trong mắt Phương Thần lóe lên tia sáng, hành lễ nói: “Tiểu tử Phương Thần bái kiến đại nhân.”

“Không cần đa lễ, ngồi đi!” Mặc Phi khoát tay áo với Phương Thần.

Tiểu hài nhi cũng không khách khí, đáp lễ xong thản nhiên ngồi xuống.

“Vừa tới quý địa đã được nghe tên của thần đồng Phương gia, ta cảm thấy rất tò mò, cố ý làm thơ dẫn người tới đây, hi vọng có thể kết giao một phen.”

“Thần đồng chỉ là do các chư vị trưởng giả ưu ái tiểu tử thôi, tiểu tử đâu dám tự xưng như vậy.” Phương Thần cười nói, “Không biết đại nhân xưng hô thế nào? Có tiện báo ra tính danh hay không?”

“Có gì mà không tiện, kẻ hèn Phù Đồ.” Mặc Phi vừa nói vừa rót trà cho Phương Thần.

“Phù Đồ?” Phương Thần trừng mắt nhìn, cười nói, “Tiểu tử nghe nói Chiếu Quốc có một vị thượng khanh cũng mang tên này, hắn định ra lương pháp, cứu tế bách tính, tạo giấy Tuyên Thành, biên soạn Tứ Khố, được văn nhân tôn danh phong nhã là ‘Mặc Quân’, không biết đại nhân có quan hệ gì với người này không?”

“Tiểu hài tử, không cần phải thử ta, cho dù có thì tạm thời cũng sẽ không đề cập tới, không bằng hãy đoán cho ta một quẻ trước đã, thế nào?” Mặc Phi từ chối cho ý kiến, nói.

“Bói toán không vội, tiểu tử lại cảm thấy rất hứng thú với đồ vật trong bài thơ của tiên sinh, chẳng biết có thể để tiểu tử chiêm ngưỡng trước không?”

Đứa bé này có vẻ không dễ bắt nạt đây mà!

Mặc Phi nói: “Hôm nay cấp bách, cho nên không kịp chuẩn bị.”

“Đại nhân, lừa gạt tiểu hài tử là không được đâu!”

“Tuy nói hiện tại không có, nhưng ta tất sẽ không nuốt lời, ba ngày sau sẽ đưa đến.”

“Ừm, được rồi.” Phương Thần nhún nhún vai nói, “Hôm nay sẽ phá lệ vì đại nhân vậy, bói quẻ rồi sẽ nhận lễ sau.” “Không biết đại nhân muốn cầu chuyện gì?” Phương Thần vừa lấy đồng tiền ra vừa hỏi.

“Ta muốn biết chuyện của ta có chuyển biến gì không.”

“Hiểu rồi.” Phương Thần thu lại vẻ tươi cười, đùa nghịch đồng tiền trên tay.

Mặc Phi vừa uống trà vừa nhìn tiểu hài tử này.

Chỉ qua một lát, Phương Thần đã xếp tiền thành một hàng, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Phi.

Mặc Phi biết quẻ tượng đã hiển.

Ai ngờ Phương Thần lại nói: “Giải quẻ hơi phức tạp, tiểu tử có thể chỉ nói cho tiên sinh nghe hay không?”

Mặc Phi hơi sửng sốt, sau đó nói với hai gã thị vệ phía sau: “Các ngươi ra ngoài trước đi!”

Thị vệ hai mặt nhìn nhau, không có di động bước chân.

Mặc Phi lạnh lùng nói: “Trước sau đều có hộ vệ, còn lo lắng cái gì?”

Lúc này Thị vệ mới lui ra ngoài. Phương Thần cười vài tiếng, nói: “Chuyện mà đại nhân cầu, trên quẻ đã có kết quả rồi.”

“Rất sẵn lòng nghe tường tận.”

“Kiến dư duệ, kỳ ngưu xiết, kỳ nhân thiên thả kỵ, vô sơ hữu chung*.”

  • Dịch:

Thấy xe bị kéo, bị giằng,

Thấy trâu bị cản, bị ngăn, bị cầm.

Người thời mũi lặc, trán xâm,

Dở dang buổi trước, êm dầm buổi sau.

Nghĩa: Sở dĩ có sự níu kéo ngăn trở như vậy, là vì bản thân đang ở trong một hoàn cảnh dở dang. Tuy nhiên lúc đầu thì khó khăn, nhưng sau đắc ý vì sẽ gặp thuận lợi.

Nguồn tham khảo: Đây

“Giải thích thế nào?”

Phương Thần lại không nói lời nào mà chỉ lấy tay chấm trà viết ba chữ lên mặt bàn: Vương đã đến.

Mặc Phi kinh dị nhìn hắn, đồng dạng cũng chấm nước vào tay viết: ngươi là ai? “Còn đây là thạch trung uẩn ngọc, thủ chính đãi ky chi tượng.” Phương Thần từ từ nói, “Mới bắt đầu khó khăn, sau đó sẽ thuận lợi, đây cũng là phép ẩn dụ có quý nhân tương trợ, quẻ này mang cát*, đại nhân chỉ cần cố gắng công chính bình thản là được.”

  • Cát: may mắn.

Trong miệng nói như thế, đồng thời ngón tay lại viết: Hỏa vu tây minh, triệu phượng nhập đình.

Hợp lại thành chữ “Chiếu*”. Trong lòng Mặc Phi kích động, sắc mặt lại vẫn bình tĩnh nói: “Quý nhân tương trợ? Không biết quý nhân ở phương nào?”

  • Trong câu “Hỏa vu tây minh, triệu phượng nhập đình”, chữ Hỏa (火) và chữ Triệu (召) hợp lại thành chữ Chiếu (炤).

“Mặt trời mọc phương đông, chính là nơi nhân khí thịnh vượng nhất.”

Ngón tay viết, nói: đang muốn liên hệ, nay gặp nhau cũng là trùng hợp. Không cần phải lo lắng, sẽ có người cứu tiên sinh ra nhanh thôi.

Mặc Phi ngừng một chút, lắc đầu, viết: khóa hồn trên tai có thể truy tung, có trốn cũng vô dụng, chỉ thêm liên lụy cho người nghĩ cách cứu viện. “Nơi nhân khí thịnh vượng nhất? Mặc Phi đoán là chợ phiên của Đế Phách, đúng không?” Mặc Phi thoải mái nói “Xem ra tại hạ nên ra ngoài dạo chơi nhiều hơn mới được.”

“Đế Phách quả thật là nơi sung túc, phồn hoa như cẩm, đại nhân chắc chắn sẽ thích thôi.”

Lại ghi, nói: thì ra là vậy. Giờ có biện pháp rồi.

“Chỉ mong.” Mặc Phi nhẹ nhàng vòng vo chuyển chén trà.

“Quẻ hôm nay đã xong, sở học của tiểu tử còn thấp, chỉ có thể nói được như thế thôi.” Phương Thần cười nói.

Mặc Phi nói: “Như vậy đã khiến tại hạ thoải mái hơn rất nhiều rồi, đa tạ.”

“Không dám nhận lời cảm tạ.” Phương Thần nháy mắt mấy cái với nàng nói, “Tài năng của đại nhân, tiểu nhân vô cùng ngưỡng mộ, không biết khi nào tiểu tử có thể nhận được lễ vật của đại nhân đây?”

“Ba ngày sau tất sẽ đưa đến.”

“Vậy tiểu tử sẽ chờ.” Nói xong đứng dậy cáo từ.

Mới vừa ra khỏi gian cách bên, Phương Thần đã bị mọi người vây quanh, tỏ vẻ muốn được chiêm ngưỡng lễ vật của hắn.

Phương Thần cười tà nói, “Tạm thời giữ bí mật, ba ngày sau sẽ cho mọi người triển lãm.”

Mọi người thở dài một tràng, có mấy người bình thường rất thân thiết với Phương Thần lại tuyên bố muốn đi Phương gia kiếm một bữa cơm no để giải tỏa sự bất bình. Song cũng chỉ là trêu đùa thiện ý thôi, mọi người thấy không thể thay đổi quyết định của tiểu tử Phương gia, đành phải đợi sau ba ngày nữa vậy. Giờ phút này, trong lòng Mặc Phi rất vui sướng, vốn nghĩ không có đường thoát khỏi khốn cảnh, lúc này lại bất ngờ có chuyển cơ. Không ngờ Vu Việt đã sớm chôn giấu quân cờ ở Khánh Quốc, nhìn gia thế của Phương Thần, sợ rằng đã an cư ở Khánh Quốc trong một thời gian dài rồi, nền móng vững chắc, nhân duyên đủ đầy. Lại còn kiêm thêm cả việc lôi kéo không ít kỳ nhân dị sĩ, nội tình như thế, muốn cứu một người đúng là không khó khăn, chỉ cần nàng không còn khóa hồn khấu, tùy thời có thể thoát đi được.

Điều duy nhất phải lo lắng là sao Vu Việt lại cũng đến Khánh Quốc, hắn có thể bảo đảm an toàn của bản thân kiểu gì đây?

Mặc Phi vừa nghĩ, vừa lấy khăn tay lau khô vệt nước trên bàn, cho đến khi xác định không còn gì không ổn mới gọi thị vệ tiến vào.

Sau đó, Mặc Phi lại ngồi xe ngựa đi dạo một vòng ở bắc phố Đế Phách mới trở lại Phượng Tường Uyển. Khi Mặc Phi quay về phòng dùng bữa, thị vệ đi đến thư phòng, bẩm báo hành trình một ngày của Mặc Phi cho Tê Túc.

Tê Túc nghe xong, chỉ gật gật đầu.

Tiểu tử Phương gia? Phù Đồ thực thích tiểu hài tử kia sao? Hắn muốn đưa cho tiểu hài tử kia cái gì vậy?

Thực ra hắn cũng không để lời phán quẻ của Phương Thần ở trong lòng, chỉ hơi hiếu kì, cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, Phù Đồ chủ động tìm việc để làm, ngược lại là khởi đầu tốt. Ngày thứ hai, Mặc Phi gọi người chuẩn bị cho nàng mấy cuộn tơ lụa nhạt màu, gỗ trúc, hồ keo. Nàng tự mình làm một chiếc khung quạt, trải qua quá trình mài dũa tỉ mỉ, thân quạt trở nên bóng loáng tinh tế, Mặc Phi định sau khi chẻ nhỏ xong sẽ gọi thêm vài người hầu khéo tay đến hỗ trợ chế tác.

Thông thường, công nghệ chế tạo quạt cũng không phức tạp, nhưng muốn làm tinh xảo, thì phải tìm thợ thủ công hỗ trợ, trong đó đinh quạt, viền quạt, dán mặt quạt đều cần được xử lý chuyên nghiệp. Khung quạt làm xong, trước hết sẽ xếp chồng lên cho có trật tự, sau đó cố định đinh vào một đầu quạt, đầu còn lại mở ra thành hình bán nguyệt, dán lụa lên trên, lấy làm mặt quạt. Dưới sự giúp đỡ của mấy vị thủ công khéo léo, tốn hai ngày, cuối cùng đã làm được bốn chiếc quạt.

Mặc Phi lựa chọn một chiếc trong đó, mở quạt ra, toàn mặt trên là một khoảng trống nhạt màu, trên mặt quạt còn có một chỗ đặc biệt để đề thơ, thoạt nhìn có phong cách cổ xưa rất khác biệt.

Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đề bút vẽ một đóa hoa mai lên mặt trên, cành mai cứng cáp, hoa mai điểm mờ, mặc dù kết cấu đơn giản, nhưng lại tươi mát đầy sức sống, vô cùng lịch sự tao nhã. Lúc trước để học viết tự, nàng đã học tập kỹ xảo hội họa mai, lan, trúc, cúc. Thi và họa luôn luôn kết nối với nhau, để có thể nắm giữ độ mạnh yếu của bút pháp, cần phải không ngừng luyện tập và thấu hiểu. Mặc dù tạo nghệ thi họa của nàng không cao, nhưng lại rất có đặc sắc, cũng có thể họa ra vài phần khí khái.

Họa xong, Mặc Phi lại đề thơ, viết: Tường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai. Diêu tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai*.

  • Đây là bài thơ “Hoa mai” của Vương An Thạch.

Phóng dịch: Quỳnh Chi ( 27/1/2007)

Góc tường mấy nhánh hoa mai

Nở trong băng giá tuyết rơi trắng ngần

Xa trông vẫn biết, chẳng nhầm

Mùi hương thanh khiết đã thầm tỏa lan.

Nguồn: Đây

Cảm hứng trỗi dậy, Mặc Phi lại họa lan, trúc, cúc lên ba mặt quạt còn lại, đồng thời chọn ra bốn dây kết có màu sắc khác nhau làm đuôi quạt.

Sau khi mấy người hầu và thợ thủ công nhìn thấy chiếc quạt làm xong thì đều không nhịn được mà tán thưởng, cho dù nhóm hắn có không hiểu biết văn chương nhưng cũng nhìn ra được vật ấy rất khác biệt, cầm quạt trong tay lại tăng thêm vài phần nhã ý.

Tê Túc nghe nói quạt đã làm xong, không nhịn được đến đây nhìn một cái. Vừa mới tiến vào cửa đã thấy Phù Đồ đứng bên cửa sổ, gió mát lùa vào, ống tay áo khẽ bay, quạt xếp khẽ giương, dây kết lay động, trong nháy mắt vô cùng tao nhã, làm cho người ta sinh lòng hâm mộ.

Bước chân của Tê Túc hơi dừng lại, trong lòng toát ra một loại cảm giác kỳ quái, vừa chua lại vừa ngọt.

“Chủ nhân.” Tiếng hành lễ của hạ nhân làm cho Tê Túc hoàn hồn, hắn cầm lấy một chiếc quạt xếp trên bàn, mở ra, chỉ thấy bên trên vẽ mấy cây trúc, thân mình đứng thẳng, đậm nhạt phù hợp, được phối với một bài thơ viết: Bất dụng tài vi minh phượng quản, bất tu tiệt tác điếu ngư can. Thiên hoa bách thảo điêu linh hậu, lưu hướng phân phân tuyết lý khán*.

  • Đây là bài thơ “Đề lý thứ vân song trúc” của Bạch Cư Dị.

《 Đề lý thứ vân song trúc 》là một bài thơ thất tuyệt. Hai câu này nói là, vào mùa đông giá lạnh, thiên hoa bách thảo đều tàn lụi, chỉ có cây trúc trước cửa là vẫn xanh màu bích lục, nhìn trời tuyết bay mịt mờ trong gió thổi, màu xanh nổi trên nền trắng xóa, phong cách đơn độc cao ngạo. Thi nhân Bạch Cư Dị nhìn thấy thì vô cùng yêu thích cho nên phẩm giá và tán tụng cây trúc.

Chỉ trong nháy mắt, Tê Túc đã thích ngay cái chuôi quạt này, bất kể là thân trúc cứng cỏi, hay là bài thơ cao ngạo kia, đều khiến cho lòng hắn có cảm ứng.

Mặc Phi thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: “Thợ thủ công trong phủ các hạ quả là khéo tay, sự tinh tế của chiếc quạt đã nằm ngoài dự kiến của tại hạ.”

“Phù Đồ khiêm tốn rồi.” Tê Túc gấp gọn chiếc quạt, vỗ nhẹ một cái vào lòng bàn tay, cười nói, “Chiếc quạt vốn là tục vật, nhưng nhờ có sự khéo léo của Phù Đồ, lập tức mục nát hóa thần kỳ, tại hạ cũng không khỏi rung động.”

Mặc Phi trầm mặc, lời của Tê Túc hiển nhiên là cũng muốn một chiếc quạt. Nàng suy nghĩ, nay bản thân đang bị người ta quản thúc, cũng không cần phải tính toán chi li với hắn làm gì, vì thế nàng gật đầu nói: “Nếu như Tê Túc thích, ngoại trừ chiếc quạt hoa mai, còn lại đếu có thể lựa chọn.”

“Vậy thì đa tạ.” Tê Túc vui vẻ giơ chiếc quạt trong tay lên, “Tại hạ chọn cái này.”

Không biết có phải nhìn nhầm hay không, Mặc Phi cảm thấy giờ phút này, nụ cười của Tê Túc lại rất chân thật.

“Xem ra tại hạ cũng được hưởng nhờ phúc của tiểu tử Phương gia kia rồi.” Tê Túc lại nói, “Ngày mai tại hạ mời tiểu tử Phương gia tới Phượng Tường Uyển, thế nào?”

Mặc Phi thản nhiên gật gật đầu.

Ngày hôm sau, quả nhiên Tê Túc mời Phương Thần vào Phượng Tường Uyển, dưới sự yêu cầu của Mặc Phi, để bọn họ ở riêng một chỗ.

Phương Thần cười hì hì hành lễ với Mặc Phi, Mặc Phi kéo hắn đến ngồi xuống một bên, đưa chiếc quạt đã chuẩn bị đến trước mặt hắn.

Phương Thần vừa mở chiếc quạt, lập tức mặt mày hớn hở: “Hắc hắc, quả nhiên Phù Đồ ra tay bất phàm, vật này thật là lịch sự tao nhã, tiểu tử vô cùng thích.”

“Thứ này có thể cất trong tay áo, thuận tiện cho việc mang theo. Mặc dù bây giờ đã là cuối thu, không có nhu cầu dùng quạt, nhưng thuận tay cầm theo cũng tăng thêm phần phong nhã.”

Phương Thần gật gật đầu, cầm quạt đứng lên rồi đi vài bước, thiếu niên tuấn nhã, cầm quạt xếp trong tay, phe phẩy tạo gió, quả là cảnh đẹp ý vui không nói nên lời. Ngắm cảnh một lát, đột nhiên Phương Thần dừng lại nhìn quanh một hồi, sau đó cẩn thận lấy một cái bọc nhỏ từ trong lòng ra, sau khi mở ra, rõ ràng bên trong vải trắng đựng một khối bùn dỏ.

“Đây là…”

Phương Thần lấy tay chỉ vào khóa hồn khấu trên tai Mặc Phi.

Ánh mắt Mặc Phi sáng ngời.

Phương Thần không nói nhiều, chỉ nhanh chóng dán bùn đỏ lên trên khóa hồn khấu, ấn đều đều, đợi một lát sau thì dùng vải trắng đè mạnh vài cái, ấn định hình dạng lớn nhỏ của khóa hồn khấu xuống, sau khi làm xong lại nhanh chóng cất vật này vào trong lòng, sau đó dùng nước trà tẩy sạch bề mặt khóa hồn khấu. Một loạt các động tác này vô cùng lưu loát, giống như đã làm rất nhiều lần.

Phương Thần cười vài tiếng, nhỏ giọng nói: “Vì để hoàn thành việc này, tiểu tử đã phải theo thợ thủ công học rất lâu đấy.” Đứa nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy chứ! Mặc Phi không nhịn được đưa tay xoa đầu hắn, vốn là muốn biểu đạt một chút lòng cảm kích của nàng, nhưng mà vẻ mặt lại chẳng chút thay đổi, cảm kích kia suy giảm đáng kể.

Phương Thần hơi thất vọng, cứ tưởng rằng đối phương sẽ vui vẻ đâu, ai ngờ lại bình tĩnh như thế này.

Công phu bồi dưỡng này, hắn không bằng…

Hai người lại vui vẻ hàn huyên thật lâu, cho đến tận hoàng hôn, Phương Thần khéo léo từ chối Mặc Phi giữ lại, đứng dậy cáo từ.

Mặc Phi đưa hắn tới cửa, xe ngựa ngoài cửa đợi đã lâu, ngoại trừ mã phu ra, hai bên xe ngựa còn đứng hai gã nam tử cao lớn.

Phương Thần chỉ vào một vị trong đó giới thiệu, nói: “Phù Đồ đại nhân, vị này là lão sư võ học của tiểu tử. Phổ Trúc”

Vị nam tử tên Phổ Trúc kia tuổi chừng bốn mươi, tóc rối tung, mày rậm râu dài, ánh mắt có thần, một thân trang phục linh hoạt, thắt lưng mang trường kiếm, cả người tản mát ra khí chất sắc bén.

Hắn hơi hơi hành lễ với Mặc Phi, Mặc Phi lập tức đáp lễ.

Phương Thần nói tiếng tạm biệt rồi dẫn Phổ Trúc cùng một nam tử khác lên xe.

Nam tử xa lạ kia trèo lên phía trước xe ngựa, vô tình quay đầu liếc mắt nhìn Mặc Phi một cái.

Mặc Phi lơ đãng chú ý tới cái liếc mắt này, nhất thời kinh ngạc. Nam tử này có thân hình cao lớn, tóc dài búi tùy tiện phía sau, tóc mái che đi nửa mặt, ngoài miệng còn có chòm râu dày, chiếm gần nửa khuôn mặt, thoạt nhìn dung mạo thật là xa lạ, nhưng mà cái liếc mắt vừa rồi lại làm cho Mặc Phi cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhìn lại thân hình và khí chất của hắn, nàng suýt chút nữa đã gọi ra một cái tên —— Vu Việt!

Nam nhân này không muốn sống nữa à? Xâm nhập hiểm địa không nói, lại còn tùy tiện xuất hiện ở trong này! Tuy nói Tê Túc và Vu Việt mới tiếp xúc không lâu, chắc gì có thể nhận ra hắn, nhưng chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, ở Khánh Quốc thì phải thận trọng, không thể có chút sai lầm, nhưng mà hắn lại…

Trong lòng Mặc Phi pha trộn đủ ngũ vị, đứng ở cửa, yên lặng nhìn theo xe ngựa đi xa…