Chương 55: Quyển 2 Chương 55: Phong Vân Trung Đô (bảy)

“Thay cái này đi.” Tê Túc mang đến một bộ nam trang và mũ đội của văn sĩ, nói với Mặc Phi.

Mặc Phi nhìn hắn vài lần, không nói thêm cái gì, chỉ cầm y phục rồi đi tới phía sau bình phong.

Mặc lại nam trang, Mặc Phi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, sửa sang lại mũ, nàng vừa quay lại đại sảnh vừa hỏi: “Đêm nay đi rồi sao?”

Tê Túc gật đầu: “Đúng vậy, ngươi thu thập hành lý của mình đi, đến lúc đó ta sẽ phái người mang ngươi rời khỏi đây.”

“Còn ngươi, không đi cùng sao?”

Tê Túc cười cười, nói: “Đừng lo lắng cho ta, an nguy của Phù Đồ còn quan trọng hơn của ta mà.”

Vẻ mặt Mặc Phi lạnh lùng dò hỏi: “Ngươi định đưa ta tới nơi nào?”

“Tóm lại, không để cho ngươi quay lại bên cạnh Vu Việt là được.”

Sau một lúc lâu yên lặng, Mặc Phi nói: “Phù Đồ không biết gì về việc hành quân đánh giặc, có thiếu tại hạ cũng không thể ảnh hưởng tới chiến cuộc, Tê tiên sinh cố tình giữ tại hạ lại, thật khiến cho người ta khó hiểu.”

“A.” Tê Túc yên lặng nhìn Mặc Phi, nói: “Mặc dù Phù Đồ không có khả năng trị binh, nhưng lại có tài trị quốc, tại hạ vô cùng hi vọng Phù Đồ mở rộng tài hoa của mình cho Khánh Quốc.”

“Tê tiên sinh thật sự đã xem trọng Phù Đồ rồi.” Nói xong câu này, Mặc Phi không mở miệng nữa.

Tê Túc nhìn phản ứng của “Hắn” như thế, đại khái đã có thể đoán được suy nghĩ của “Hắn”, vì thế hắn nói: “Tạm thời Phù Đồ không lòng cam lòng cũng không sao, đợi đến khi tới Khánh Quốc với tại hạ, tự nhiên sẽ thay đổi chủ ý.” Nói tới đây, hắn bỗng tiến đến bên tai Mặc Phi, khẽ nói: “Nếu không để cho quốc gia của ta sử dụng, kết cục như thế nào, Phù Đồ cũng nên hiểu được.”

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Mặc Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

“Đâu phải uy hiếp.” Tê Túc thối lui, cười nói: “Phù Đồ là khách quý của tại hạ, bất kể như thế nào, tại hạ đều không hi vọng Phù Đồ bị thương tổn gì.”

Lần này Mặc Phi không đáp lại, chỉ xoay người sang chỗ khác, nàng thật sự không muốn nhìn vẻ tươi cười của hắn, rõ ràng xinh đẹp như vậy, trong ngoài lại khác biệt, làm cho người ta khó có thể phân rõ thật giả.

Tê Túc nhìn bóng dáng của “Hắn”, trong mắt lại lộ ra vẻ phức tạp khó hiểu…

Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ của Trung Đô, một nửa dân chúng trong thành bị tập trung lại, đi về hướng Bắc môn rồi ra khỏi thành từ nơi này, phía trước chính là thành Cưu Vọng.

Bốn phía Trung Đô đều có trạm gác ngầm, đây cũng là nguyên nhân Địch Kha đồng ý đi nước cờ nguy hiểm này, trong vòng phạm vi hai dặm, địch nhân rất khó đánh lén. Nhưng mà sai lầm của hắn là đã xem nhẹ thực lực của cao thủ bên người Vu Việt, từ sớm, bọn họ đã thăm dò thời gian đổi quân, nhân số cùng với cách thức truyền tín hiệu ở trạm gác ngầm.

Sau khi Địch Kha thu được tín hiệu tất cả đều bình thường, hắn phái người mở cửa thành, đưa từng nhóm dân chúng ra ngoài.

Đang lúc mọi việc đều có vẻ rất thuận lợi, đột nhiên ngoài thành tuôn ra hai đại đội nhân mã, bọn họ hành động nhanh chóng, nương vào một mảnh hỗn loạn mà xung phong liều chết vào bên trong thành, chiếm cứ yếu đạo của cửa thành, chờ đợi đại quân phía sau tiến tới.

Đội quân đánh úp bất ngờ làm cho sắc mặt Địch Kha đại biến, hắn vội vàng hạ lệnh cho binh lính nhanh chóng đi tới Bắc môn trợ giúp, lại không ngờ rằng từ một hướng khác, Vu Việt phái người leo lên tường thành, đó chính là điểm yếu của binh lực, tình hình chiến đấu nháy mắt nghiêng về một bên.

Tê Túc đứng trên một góc tường thành, không quan tâm đến tiếng kêu giết không dứt bên dưới, chỉ nhìn về một nơi nào đó phía xa xa.

Bên ngoài thành, nơi cách Trung Đô khoảng trăm mét có một đội kỵ binh lãnh sát đang lẳng lặng đứng yên, người dẫn đầu chính là Vu Việt.

Không bao lâu, đại đội binh lính U Quốc trong thành chạy ra ngoài, Vu Việt giơ tay lên, mang theo thiết kỵ, xung phong tiến lên như mãnh hổ, mục đích của hắn là tiêu diệt toàn bộ thủ vệ thành, đương nhiên không thể buông tha cho bất cứ người nào.

Nhưng mà hắn vẫn chưa chú ý tới, ngay trên thành Trung Đô, có một người đang hướng trường cung về phía hắn.

Ánh mắt Tê Túc lạnh thấu xương, vẻ mặt vốn ôn hòa đã biến thành sát ý rét lạnh, hắn lắp hai mũi tên lên cung tiễn, chỉ nghe hai tiếng “Vù vù”, tên đã bay thẳng đến chỗ Vu Việt.

Vu Việt như có cảm giác, vừa mới chém một tên lính đã nghiêng đao đảo qua, ngăn được một mũi tên lao thẳng tới, nhưng lại không ngăn trở được mũi tên nối tiếp phía sau. Mũi tên kia xuyên thấu áo giáp, hung hăng cắm vào vai trái Vu Việt, đuôi tên vẫn còn rung nhè nhẹ.

Vu Việt không hừ một tiếng, ánh mắt lạnh như băng chiếu thẳng vào người bắn tên. Chỉ thấy người kia đạp chân trên tường thành, đứng cao trong màn đêm, tuy rằng thấy không rõ vẻ mặt như thế nào, nhưng tay cầm cung tiễn của người kia lại vẫy vẫy về phía bên này —— Vu Việt, đây là lễ vật mà trước khi đi tại hạ đưa cho các hạ, xin hãy vui lòng nhận cho!

Tê Túc! Trong mắt Vu Việt lóe lên ngọn lửa, toàn thân sát ý điên cuồng. Không đợi hắn có hành động gì, Tê Túc trên tường thành đã tiêu sái xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất bên trong bóng đêm.

Một tay Vu Việt nắm chặt dây cương, một tay múa đao, liên tục giết vài tên địch binh, cứ như mũi tên cắm vào vai trái hoàn toàn không có ảnh hưởng gì tới hắn vậy.

Vu Việt hiểu được giờ phút này mình không thể buông đại đội nhân mã mà đuổi bắt một mình hắn, cũng chính vì như thế mà lửa giận trong lòng hắn lại càng khó kìm nén được.

Chính nam nhân này đã bắt Phù Đồ, hắn lại còn bức Phù Đồ mặc nữ trang, khiến cho “Hắn” bị những nam nhân Trung Đô coi rẻ. Đáng chết, Tê Túc, một ngày nào đó bổn vương phải bầm thây ngươi vạn đoạn!

Cũng không biết Mục Tàng đã phái người cứu Phù Đồ ra an toàn hay chưa, chỉ mong mọi việc thuận lợi, nếu không…

Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng kêu giết, Mặc Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc xe ngựa.

Không kịp nghĩ lại, Mặc Phi đã bị tiếng ồn ào phía ngoài xe ngựa kinh động, nàng vén màn xe, cẩn thận nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bên ngoài xe ngựa có mấy người đang đối chiến cùng rất nhiều binh lính U Quốc, binh lính U Quốc có ít nhất trên một trăm người, mà số người bảo vệ cho xe ngựa lại chỉ có bảy, tám, tuy rằng thân thủ của ai cũng bất phàm, nhưng song quyền không địch lại bốn tay, thua chạy chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, cho dù Mặc Phi có ngốc cũng biết được nhóm ít người đang bảo vệ nàng.

Nhưng mà vì sao nàng lại xuất hiện ở đây? Mặc Phi sờ sờ cái trán, trí nhớ cuối cùng là nàng đang thu thập hành lý chuẩn bị rời khỏi thành cùng Tê Túc, khi đó… Đúng rồi, chính là khi đó, đột nhiên nàng bị đập bất tỉnh. Rồi sau đó nàng bị đưa tới nơi này, tiếp theo lại gặp phải đào binh của Trung Đô?

Mục Tàng từng nói sẽ phái người âm thầm bảo hộ nàng. Như vậy, mấy người bên ngoài kia là người của Tê Túc hay là người của Vu Việt?

Bên ngoài xe, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, Mặc Phi cũng biết bây giờ không phải lúc ngẩn người, nàng rút dao quân dụng trong lòng ra, cầm thật chặt, sau đó tiến đến bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài.

Bên ngoài là một mảnh hỗn loạn, huyết nhục bay tứ tung, mùi tanh bức người. Lòng bàn tay Mặc Phi đều là mồ hôi, dao nắm trong tay cũng hơi run rẩy.

Nàng nhìn tay của chính mình, thầm nghĩ: không được, lấy trạng thái của nàng như vậy, làm sao cầm được vũ khí đây? Mặc Phi cắn chặt răng, lấy ra một băng vải, cột chặt dao vào tay. Nay tình huống nguy cấp, nếu như muốn sống sót, dù cho có như thế nào thì nàng cũng phải cố sức mà chống chọi.

Nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài, Mặc Phi nhẹ nhàng nói: “Trạm Nghệ, ngươi ở đâu? Giúp ta.”

Mặt đao màu đen vẫn yên lặng, trong lòng Mặc Phi hơi thất vọng, không ngờ một lát sau, thân đao ánh lên màu đỏ sậm rồi biến mất, Mặc Phi lập tức cảm thấy có một luồng nhiệt kỳ lạ, dũng mãnh tràn vào tay phải nàng, mà đôi mắt nàng dường như cũng hiện lên một chút ánh hồng.

Mặc Phi còn chưa kịp vui mừng, đã nghe một tiếng “Giết”, một cây đại đao xuyên thấu xe ngựa, suýt chút nữa thì sạt qua, chỉ cách mặt nàng có vài phân.

Mặc Phi hít vào một hơi, trái tim thiếu chút thì ngừng đập.

Đây là, bên ngoài truyền đến một giọng nói xa lạ, vội vàng: “Phù Đồ tiên sinh, ngài tỉnh chưa?”

“Ta tỉnh rồi.”

“Thế thì tốt quá, xin ngài hãy nhanh trốn đi, chúng ta không chống đỡ nổi nữa rồi.”

“Các ngươi là ai?”

“Chúng ta là người Mục Tàng đại nhân phái tới, vốn định chờ thời cơ cứu đại nhân ra khỏi tay địch nhân, ai ngờ sau khi trở về lại gặp phải U quân. Số lượng của bọn họ rất đông, chúng ta đã chết vài người rồi, tiên sinh đợi chúng ta mở đường, yểm hộ tiên sinh chạy trốn.”

Trong lòng Mặc Phi cảm thấy rất khó chịu, nàng nói: “Đa tạ chư vị.”

Nói xong, nàng nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.

Sắc trời đã hơi sáng, tử thi chất chồng xung quanh xe ngựa, một luồng huyết tinh nồng nặc xông thẳng tới. Mặc Phi cố nhịn khó chịu trong người, nhìn về phía trước xe ngựa, chỉ thấy người kéo xe đã bị chém chết, khó trách lại bị vậy đánh ở chỗ này.

“Cẩn thận!” Một người tiến lên, ngăn trở địch binh liều chết xông lên ở hai bên.

Mặc Phi hoàn hồn, đặt dao ngang người, cảnh giác nhìn về phía bốn phía.

Người vừa rồi nói: “Tiên sinh, xin hãy theo sát tại hạ, tại hạ sẽ mang ngài đi ra ngoài.”

“Đa tạ.” Mặc Phi nói đơn giản, nhìn xung quanh còn ít nhất bốn mươi, năm mươi tên lính, trong lòng nàng cũng không quá hi vọng vào việc có thể chạy thoát được.

Dũng sĩ kia nghe được lời nói của Mặc Phi, hét lớn một tiếng, ra sức liều chết xông ra phía ngoài.

Mặc Phi sít sao theo sau hắn, nhìn cả người hắn đều là máu nhưng lại vẫn trung tâm hộ chủ, trong lòng Mặc Phi trào ra một loại cảm giác kỳ quái. Là người sinh sống trong thời đại hòa bình, nàng chưa từng cảm nhận được tâm tình như vậy, một đám người xa lạ, thế nhưng họ lại có thể hy sinh vì nàng mà không có chút do dự nào, bất kể là mệnh lệnh cũng được, trách nhiệm cũng được, tất cả đều khiến nàng vô cùng xúc động. Có lẽ đây chính là sự cuốn hút của thời đại này, tuân theo lệnh chủ, dũng cảm mà tiến lên, thề chết cũng không lùi bước.

Đúng lúc này, dũng sĩ bảo vệ Mặc Phi bị một đao của địch binh bổ trúng, hắn gầm lên một tiếng, quay lại chém đối phương một kích. Thế nhưng phòng được một bên, đao bên kia lại trực tiếp xuyên qua thân thể hắn.

Máu tươi bắn tung tóe lên người Mặc Phi, cuối cùng dũng sĩ nhìn nàng một cái, ngã ầm xuống đất. Ánh mắt kia mang theo tuyệt vọng, bi ai cùng một chút lưu luyến.

Đầu óc Mặc Phi trống rỗng, ngây người, căn bản không nhìn thấy bên cạnh có một đao đang chém tới.

Bỗng nhiên, ánh hồng trong mắt nàng chợt lóe, tay phải nàng xoay tròn một cách quỷ dị, thân đao đâm thẳng vào trái tim của đối phương.

Vẻ mặt người nọ không dám tin, cứ tưởng một đao là có thể giải quyết người này, thế nhưng cuối cùng hắn lại bị giết chết.

Mặc Phi rút đao ra, lạnh lùng nhìn máu trên thân đao — giết chóc, chỉ vừa mới bắt đầu.

Nghiêng người tránh đại đao từ một hướng khác, tay phải đưa ngang, nháy mắt đã cắt cổ địch nhân; nhẹ nhàng một cái quay về, đao đã xuyên thẳng vào gáy tên còn lại…

Động tác kia linh động như gió, sinh động, lưu loát như mây trôi nước chảy, không mang theo chút cảm tình nào. Nàng ung dung tiến vào vòng vây của quân địch, đao chợt lóe lên, cứ mỗi lần vung đao lại lấy đi một tính mạng, máu tươi địch nhân nở rộ như đóa hoa, tiếng chém giết, tiếng kêu thét sợ hãi xung quanh đều đã biến mất, chỉ còn lại một vũ điệu tử vong chói lọi…

Toàn bộ thế giới đều biến thành huyết sắc, trong thời khắc này, một thân sạch sẽ của Phù Đồ đã hoàn toàn rơi vào bên trong giết chóc khiến cho người ta tuyệt vọng…