Chương 19: Quyển 1 Chương 19: Ba Lễ Vật Lớn (2)

“Vừa rồi thảo luận quá mức vui sướng cùng các vị, không biết thời gian trôi qua. Vậy thì bây giờ để Phù Đồ dâng lên lễ vật cuối cùng này đi!”

Mặc Phi nâng hộp gỗ dài cuối cùng, lần này nàng không nói gì, chỉ làm ra động tác dâng lên.

Người hầu đứng gần tiến lên tiếp nhận, ai dè hai tay bị trùng xuống, không ngờ cái hộp này lại nặng như thế, sau khi cầm chắc hắn mới dâng tới bàn của Vu Việt.

Vu Việt tò mò nhìn hộp gỗ bình thường trước mắt, sau đó đưa tay định mở ra, ai ngờ hộp đã bị khóa.

“Phù Đồ, chìa khóa của hộp đâu?”

Mặc Phi trả lời: “Phù Đồ còn chưa chế tạo.”

Vu Việt và tất cả mọi người hơi sửng sốt, người lúc trước lại hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì còn chưa đến thời cơ mở cái hộp này.” Mặc Phi thản nhiên nói, “Lễ vật thứ ba này của Phù Đồ, phải xem trong tương lai Chủ công có muốn mở nó hay không đã, mở bây giờ cũng vô dụng, vì vậy xin Chủ công hãy cất giữ tạm thời, chờ thời cơ đến, Phù Đồ ắt sẽ giúp Chủ công mở nó ra.”

Vu Việt nhìn “Hắn” một lúc lâu, như cười như không nói: “Một khi đã như vậy, vì sao Phù Đồ không đợi sau này hãy dâng cho bổn vương? Thực sự không lo bổn vương lén mở sao? Bổn vương vô cùng hiếu kì với vật này.”

Mặc Phi trả lời: “Sở dĩ Phù Đồ dâng lễ vật lên lúc này là bởi vì Chủ công đã có đủ tư cách giữ nó, chỉ là có sử dụng nó hay không thì còn phải xem tương lai nữa. Ngoài ra, Phù Đồ cũng muốn xem xem Chủ công có thể tuân thủ lời hứa không mở hộp đến cùng hay không.”

Mọi người đều hít một hơi, ai mà dám nói chuyện với Vu Việt như vậy chứ!

Thế nhưng ngoài suy đoán của mọi người, chẳng những Vu Việt không tức giận, hơn nữa còn vui vẻ đồng ý. “Được, bổn vương sẽ tuân thủ lời hứa này, không đến thời cơ tuyệt đối không mở hộp.”

Mặc Phi hành lễ: “Chuyện cần làm Phù Đồ đều đã làm xong rồi.”

Đến cuối cùng, lễ vật thứ ba mà mọi người chờ mong vẫn còn là một bí mật, trong lòng bọn họ đều phỏng đoán, rốt cuộc trong cái hộp gỗ này là vật gì, đáng tiếc không có đầu mối, chỉ có thể chờ đợi ngày nào đó mở ra mà thôi. Khác với lúc bắt đầu, bây giờ không còn ai xem thường Mặc Phi nữa, quả thực “Hắn” rất xứng đáng với cái danh “Thượng khanh”.

Trong nhóm môn hạ đông đúc của Vu Việt, cái danh “Thượng khanh” không có quá năm người, nhưng thân phận của năm người này đều cực kì bí ẩn, những người khác chỉ biết có Thiên tài Minh Hàn đang ở Tiệm Hề và Trí tướng Ngư Gia luyện binh bên ngoài thành Nhung Trăn, mà Mặc Phi đã trở thành người thứ sáu. Người này có tự là “Mặc Tử”, cho nên hiện tại có người lén gọi là “Mặc Quân”.

Mấy ngày sau đó, Vu Việt lại triệu tập chúng tài sĩ đến nghị sự nhiều lần, tiến hành hoàn thiện và thực thi “An Bang Thất Sách” mà Mặc Phi đã hiến, cuối cùng nó trở thành quốc sách thời chiến của Nhung Trăn, cũng nhờ có quốc sách này mà Nhung Trăn bắt đầu ổn định và phát triển nhanh chóng.

Cùng lúc đó, khu doanh trại chế tạo giấy cũng bắt đầu chính thức được khởi công, toàn bộ quá trình, bất kể từ việc chọn lựa, vận chuyển nguyên vật liệu đến việc xây dựng lò sấy, v.v… Vu Việt đều phái thị vệ giám sát chặt chẽ, những người không có phận sự miễn tới gần, bằng không sẽ bị giết chết tại chỗ. Thuật tạo giấy là kỳ thuật ban ân cho thiên hạ, một ngày nào đó sẽ được truyền bá rộng rãi, nhưng mà tuyệt đối không phải là bây giờ, Nhung Trăn cần dựa vào nó để tích lũy tài phú và danh tiếng, vì thế mọi người đều xem trọng việc cần phải giữ bí mật này trong một khoảng thời gian.

Trong khi Nhung Trăn đang từng bước hưng thịnh là lúc chiến tranh ba nước U, Ngu, Cảnh vẫn đang hừng hực khí thế, có điều phần lớn những người có kiến thức đều phán rằng ngày Ngu Quốc diệt vong đã không còn xa. Một khi Ngu Quốc bị diệt, nghênh đón sau đó sẽ là đủ loại tình huống biến động phát sinh, trước tiên sẽ là cuộc chiến tranh giành quyền lợi ở Nhung Trăn.

Tạm thời không đề cập tới những điều này, nói đến việc thanh danh của Mặc Phi trở nên vang dội sau khi dâng hiến lễ vật, thái độ của nhóm tài sĩ trong phủ đã biến đổi hoàn toàn, khi gặp mặt thì tiếp đón thân mật, khi tụ hội cũng sẽ tích cực mời tham gia, tuy rằng số lần Mặc Phi phát biểu ngôn luận vẫn không nhiều, thế nhưng không còn ai dám khinh thường nàng nữa.

Đủ loại xã giao, tuy nhiều mà hỗn tạp, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể khống chế, điều thực sự khiến cho Mặc phi đau đầu là một việc khác.

“Đại nhân, ngoài cửa có một vị Khâu tiên sinh xin tiếp kiến.” Tiểu người hầu tên Duyệt Chi thông báo.

“Khâu tiên sinh?” Mặc Phi nghi hoặc hỏi, “Duyệt Chi có biết thân phận của người này không?”

Duyệt Chi trả lời: “Người này là Phù Giản, phú tộc Vương gia* của Nhung Trăn.”

  • Vương gia: gia tộc họ Vương, khác với vương gia trong hoàng tộc nhé.

Phú tộc Vương gia của Nhung Trăn? Nàng có quen sao?

“Thế thì mời hắn vào đi.” Mặc Phi buông bút, trong lòng cân nhắc tới thân phận và mục đích của người này.

Không bao lâu, một vị văn sĩ trung niên hơi mập tiến vào, mặc dù bộ mặt không tính là đáng ghét nhưng nói chung vẫn làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.

Người nọ hành đại lễ, nói: “Kẻ hèn Khưu Hồng bái kiến Phù Đồ đại nhân. Quả nhiên Phù Đồ đại nhân giống hệt với lời đồn, thần thái tuấn tú, dáng vẻ bất phàm, vừa nhìn đã biết là một vị hiền sĩ không xuất thế, Khâu mỗ kính phục.”

Mặc Phi hờ hững, khóe miệng hơi run run, hỏi: “Không biết Khâu tiên sinh tìm Phù Đồ có việc gì không?”

Vẻ mặt tươi cười, Khưu Hồng nói: “Lần này Khâu mỗ đến đây là vì một chuyện đại hỉ, gia chủ Vương lão gia có một vị thiên kim, mỹ mạo hiền lương, là danh nữ của Nhung Trăn, sánh với Phù Đồ đại nhân thì có thể gọi là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, vì thế Khâu mỗ nhận ủy thác của gia chủ đến bái phỏng, muốn kết nên một đoạn lương duyên này.”

Lại là tới làm mối! Mặc Phi nhất thời im lặng, nàng hoàn toàn không ngờ là lại có người vội vàng tới làm mối cho nàng. Cũng đúng, đối với người ngoài thì nàng đã hai mươi, người khác ở tuổi này đã sớm sinh con đẻ cái, mà nàng lại vẫn còn độc thân. Huống chi bây giờ nàng cũng có chút tiếng tăm là thanh niên tài tuấn, một nam nhân độc thân quý báu như vậy, muốn không bị chú ý cũng khó. Chỉ là… cảm giác này sao lại vi diệu đến thế…

Mặc Phi ho nhẹ một tiếng: “Đa tạ ý tốt của Vương gia đại nhân, tạm thời Phù Đồ không có ý định thành hôn, thực sự xin lỗi.”

“Phù Đồ đại nhân, xin đừng cự tuyệt vội vã như thế.” Khưu Hồng vẫn không buông tha nói, “Không bằng đại nhân cứ cân nhắc mấy ngày đã, tiểu thư của Vương gia nổi tiếng xinh đẹp, đại nhân có thể tìm người hỏi thăm, Khâu mỗ còn có thể sắp xếp để đại nhân gặp mặt tiểu thư nữa.”

“Không cần đâu, quả thực trước mắt Phù Đồ không tính đến chuyện này, xin tiên sinh hãy trở về đi!”

Khưu Hồng còn định nói thêm, Duyệt Chi bên cạnh đã làm ra tư thế tiễn khách.

Khưu Hồng không còn cách nào đành phải rời đi, trước khi đi còn nói thêm một câu: “Xin đại nhân hãy cân nhắc, ba ngày sau Khâu mỗ sẽ lại đến bái phỏng.”

Mặc Phi thở ra một hơi, không nói nàng là nữ, cho dù thực sự là một nam nhân thì nàng cũng sẽ không cân nhắc hôn sự này, chỉ nhìn cái cách làm mối đơn thuần không hề có kỹ xảo kia cũng đã khiến cho người ta không gợi nổi hứng thú rồi.

Duyệt Chi vụng trộm nhìn Mặc Phi, nhỏ giọng nói: “Tuy Vương gia này là nhà phú tộc, nhưng mà muốn kết thân với đại nhân, thực quá vọng tưởng.”

“Ừm, ta cự tuyệt không phải bởi địa vị của người ta không cao, mà là vì ta không có ý định lập gia thất.” Ít nhất, trước khi nàng khôi phục lại thân phận nữ thì nàng sẽ không suy nghĩ đến điều này.

Duyệt Chi khó hiểu: “Đại nhân đang ở độ tuổi thích hợp, chẳng lẽ không muốn kết bạn với một lương nữ sao?”

Từ nhỏ hắn đã là người hầu, quen nhìn danh sĩ phong lưu, nam tử hai mươi tuổi chưa thành hôn, không phải không có, nhưng ngay cả một sủng cơ cũng không thì thực sự giống như lông phượng và sừng lân vậy.

Mặc Phi lắc đầu, không nói gì, khi đang cầm bút lông định viết thì đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, đến bây giờ ta vẫn chưa biết phu nhân của Chủ công là ai, Duyệt Chi nói cho ta nghe một chút đi.”

Duyệt Chi biến sắc, ậm ừ không trả lời một câu.

Mặc Phi nhìn hắn một cái, sau đó không để ý nói: “Nếu không tiện nói ra thì thôi vậy, ta cũng không phải là người không biết thì không được.”

“Cũng… không phải không thể nói ạ.” Duyệt Chi nhẹ giọng, “Chủ công vốn có một phu nhân người Uyển thị, còn có hai con trai và một con gái. Năm năm trước, một đám người không rõ thừa dịp Chủ công chinh chiến bên ngoài, phái thích khách ám sát Uyển phu nhân, một con trai và một con gái của Chủ công cũng bị giết. Chủ công uy danh hiển hách, người chết dưới đao của ngài không đếm xuể. Những người đó sợ Chủ công, thế nhưng cũng không cam lòng cho đồng bạn bị giết, cho nên mới xuất ra chiêu độc ác này.”

“Vậy sau đó Chủ công…”

“Sau đó?” Duyệt Chi cười nói, “Chủ công giết chết toàn bộ thích khách và người trong tộc của bọn chúng, bất kể người già trẻ con.”

Mặc Phi chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, không nói thêm gì nữa.

Ngược lại, Duyệt Chi lại mở miệng nói: “Sau đó thì không ai dám đến ám sát thê thiếp và con cái của Chủ công nữa, nhưng để phòng vạn nhất, Chủ công đưa tiểu công tử còn sống sót duy nhất tới nơi khác nuôi dưỡng, không người nào trong phủ biết tiểu công tử ở đâu. Tính đến nay tiểu công tử cũng được khoảng 10 tuổi rồi.”

Hóa ra còn có chuyện như vậy, có thể tưởng tượng được lúc đó Vu Việt đã nổi giận như thế nào.

“Nói như thế, từ đó Chủ công không lấy chính thê nữa?”

Duyệt Chi gật đầu.

“Hẳn là tình cảm của Chủ công đối với phu nhân của ngài rất sâu đậm.” Mặc Phi cảm thán, một nam nhân như vậy sẽ có dáng vẻ gì khi động chân tình? Xin thứ cho nàng không có khả năng tưởng tượng được.

Mặc Phi vẫn còn đang suy nghĩ nên không phát hiện ánh mắt Duyệt Chi không cho là đúng…

Cái gọi là không thể khinh thường những lời đồn đại. Còn chưa yên tĩnh được mấy ngày, kế sau Khưu Hồng lại có mầy người lục tục đến đây làm mối, thân phận thì càng lúc càng cao. Ban đầu Mặc Phi còn miễn cưỡng ứng đối, sau đó thì chỉ e trốn tránh không kịp, mặc dù nàng đã sớm nói rõ mình sẽ không lập gia thất nhưng vẫn không thể ngăn cản được nhiệt tình của những người này. Thậm chí còn có một số người không bàn kết thân mà đưa mỹ nữ đến trực tiếp. Điều này cũng chẳng hơn gì kết thân, chỉ là lấy cớ mà bám víu, xây dựng quan hệ thôi!

Bất đắc dĩ, cuối cùng Mặc Phi đành phải sử dụng đòn sát thủ, không có việc gì thì trốn vào phòng nghị sự của Vu Việt, tích cực sửa sang lại văn thư, tấu chương hoặc là sao chép một vài điển tịch, v.v… Vu Việt bị liên lụy thì không những phối hợp với nàng kéo dài thời gian nghị sự mà còn đề nghị với nhóm quan lại kết thúc nhanh tiến trình, sau đó người người nhanh chóng rời đi với vẻ mặt quỷ dị, chỉ để hai vị này lại một mình.

“Nghe nói gần đây Phù Đồ có không ít diễm phúc nhỉ.” Vu Việt buông thẻ tre trong tay, thản nhiên hỏi.

“Chủ công đừng giễu cợt Phù Đồ.” Mặc Phi bất đắc dĩ, “Danh sĩ trong phủ của Chủ công đông đảo như thế, cũng chẳng thiếu người chưa thành hôn, cớ sao Phù Đồ lại phải hưởng thụ loại đãi ngộ này?”

Trong mắt Vu Việt hiện lên ý cười: “Dân chúng Nhung Trăn cởi mở, thích đẹp quý tài, tài mạo của ngươi rất phù hợp với sở thích của mọi người.”

Quả là bi kịch! Mặc Phi không cho rằng bản thân là một mỹ nhân, bằng không đến bây giờ cũng không thể không có ai đoán ra giới tính của nàng, tuy rằng nàng chỉ cao khoảng một mét bảy, thế nhưng so với văn nhân còn thấy gầy chứ đừng nói so với quân nhân. Cũng may là giọng nói và tướng mạo của nàng đều rất trung tính, hành vi cử chỉ cũng không biểu lộ phong thái nữ tử, hơn nữa nàng mặt than, cảm xúc trong ngoài khác biệt, nhìn cũng có vài phần phong nhã.

Nhưng những điểm này đã nào đến mức thoáng chốc vạn người mê! Phải biết rằng lúc nàng bị đồn là “Nam sủng” thì hoàn toàn chẳng có ai hỏi han, xem ra có danh tiếng quả là mệt mỏi. Cuối cùng nàng cũng biết vì sao sáu vị thượng khanh đều muốn ẩn giấu thân phận, thực sự là bọn họ đã dự đoán trước rồi.

“Có lẽ Phù Đồ nên thu vài sủng cơ.” Không phải những người đó coi nàng là người độc thân sao? Nếu nàng có sủng cơ rồi, ít nhất những người cứ thích đến hiến mỹ nữ sẽ yên tĩnh trong một thời gian.

Ý cười trong mắt Vu Việt biến mất, hỏi: “Phù Đồ thích cái dạng mỹ nữ gì?”

“Ừm… dịu dàng đáng yêu, hiền lành hiểu ý!” Mặc Phi thuận miệng trả lời.

Vu Việt nắm chặt thẻ tre, trong lòng khó chịu, khó chịu vô cùng. Hắn có dục vọng với Phù Đồ, điều này đã là một chuyện không thể chối cãi, nhưng hắn cũng không muốn buông thả bản thân, bởi vì hắn quý trọng thiếu niên tài hoa này, không muốn phá hủy “Hắn”. Mà nếu thành toàn cho “Hắn” thì hắn lại không chịu được cảnh “Hắn” vui vẻ với nữ nhân.

Thay vì vậy, không bằng sớm chặt đứt phần tâm tư này.

“Lần trước Phù Đồ dâng lễ vật, bổn vương còn chưa ban cho ngươi thứ gì, vậy thì không bằng để bổn vương tặng cho ngươi mấy sủng cơ đi!”

Mặc Phi sửng sốt, trên thực tế không phải Vu Việt không ban cho nàng thứ gì, ngược lại hắn thưởng cho nàng rất nhiều đồ quý giá. Bây giờ nàng lại muốn thưởng mỹ nữ, sẽ không phải là người trong Đông viện của hắn đấy chứ? Nàng thực tình không muốn đâu!

Vu Việt không quản Mặc Phi đang rầu rĩ cái gì, tiếp tục nói: “Là thượng khanh của bổn vương, quả thực không thể ngay một nữ nhân hầu hạ cũng không có được. Vừa vặn thời gian trước có người tặng bổn vương mấy người đẹp phía nam, ai ai cũng quyến rũ động lòng người, không cởi mở như nữ tử Nhung Trăn, lại ôn nhu hơn, rất phù hợp với yêu cầu của Phù Đồ.”

“Trời…” Mặc Phi rất muốn cự tuyệt, nhưng mà vừa rồi chính nàng đã nói muốn thu sủng cơ, bây giờ Vu Việt mở miệng tặng, nàng không nhận thì có vẻ không ổn.

Vì thế nàng đành phải hành lễ tạ ơn.

Tin tức Phù Đồ được Vu Việt ban cho mấy mỹ nữ truyền đi rất nhanh, khiến cho một số người phải tức hận đến nắm chặt tay lại. Phải biết rằng, nữ nhân mà Vu Việt đã ban thưởng thì chắc chắn sẽ có phẩm cấp cực cao, dong chi tục phấn* bình thường làm sao so sánh được? Vì nguyên nhân này, cuối cùng số người đến hiến mỹ nữ đã giảm đi rất nhiều, trào lưu làm mối cũng dần dần thối lui, cuối cùng thì Phù Đồ có thể được an nhàn.

  • Dong chi tục phấn: tầm thường, xoàng xĩnh.

Thu những sủng cơ này quả là đáng giá!