Chương 13: Bất Thuyết Ái Đích Nam Nhân - Quyển 2 Chương 13

Lúc tỉnh lại, trước mắt là một mảnh trắng xóa, Tô Vũ chớp mắt mấy cái, mới nhìn rõ mảnh màu trắng đó nguyên lai là một cái áo choàng trắng, khoác trên người một trung niên nam tử.

Trung niên nam tử kia vẻ mặt nghiêm túc, thấy y tỉnh lại cũng không phản ứng gì, tiếp tục động tác trên tay, ngay lúc Tô Vũ còn chưa kịp phản ứng được, tiêm ngay một mũi vào cổ tay y, sau đó thu thập đồ vật này nọ ra khỏi phòng.

Tô Vũ ngẩn ngơ, từ trên giường chống đỡ thân thể ngồi dậy, tuy rằng cơn đau ở hạ thể vẫn còn rất rõ ràng, bất quá y cần đi giải quyết nhu cầu sinh lý một chút, không đau chết mà lại nín đến chết thì sẽ thành một chuyện vô cùng xấu hổ.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Bùi Văn đi đến, đem Tô Vũ đè lại.

“Bác sĩ Lý nói anh tốt nhất nên nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Nam nhân này tựa hồ đã khôi phục tâm tình, trở lại vẻ ôn nhu ngày thường, đáy mắt còn chứa thêm vài phần áy náy, cho nên ngôn từ động tác càng lộ ra ôn nhu săn sóc.

Tô Vũ mỉm cười với hắn, nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

“Tôi mang anh đi.” Bùi Văn vươn tay, cẩn thận ôm lấy y.

Ý cười trên mặt Tô Vũ càng đậm, cũng không khách khí, nói: “Vậy phiền toái Bùi thiếu gia.”

Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Bùi Văn lại ôm y quay về giường, kỳ thật Tô Vũ cũng không phải không thể xuống giường, bất quá nếu Bùi thiếu gia nguyện ý chuộc lỗi vì hành động thô lỗ bạo lực ngày hôm qua, kia y cũng không cần cự tuyệt.

Giúp y đắp chăn xong, Bùi Văn ôn nhu nói: “Muốn ăn sáng cái gì, tôi đi mua.”

Tô Vũ suy nghĩ một chút, nói ra một chữ: “Cháo” mấy ngày này chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.

Bùi Văn gật đầu một cái, rời đi, nửa tiếng sau trở về, trong tay bưng một chén cháo táo đỏ tổ yến nóng hôi hổi, nhìn qua rõ ràng là mới được múc ra khỏi nồi.

Vì thế Tô Vũ thành thành thật thật hưởng thụ một bữa được Bùi thiếu gia tự tay đút cháo, thỏa mãn đến cơ hồ than thành tiếng, đời này có thể có một lần như vậy, thật đáng giá.

Đút xong một chén cháo, Bùi Văn buông bát, đột nhiên thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Ngày hôm qua tôi thất thố, thật xin lỗi.”

“Không có việc gì, tôi biết tâm tình cậu hiện đang không tốt.”

Tô Vũ hào phóng tỏ vẻ tha thứ, đó là y tự nguyện đích, nếu không muốn, y đã sớm phản kháng, chẳng lẽ tình huống lúc ấy, bằng một Bùi Văn đang say chuếnh choáng, thật sự có thể áp chế được y sao?

Bùi Văn lắc lắc đầu, cầm tay Tô Vũ, nói: “Vô luận như thế nào, tôi cũng không nên phát tiết ở trên người anh.”

“Chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi.” Tô Vũ nháy mắt mấy cái: “Nếu không, hôm nào cậu cho tôi nằm trên một lần, vậy là huề nhau.”

Bùi Văn giật mình, sau đó bật cười, cười một hồi lâu, hắn ôn nhu “Ân” một tiếng.

Tròng mắt Tô Vũ như muốn rớt ra, hắn đáp ứng rồi? Hắn cư nhiên đáp ứng rồi! Trời ạ, hôm nay mặt trời không phải mọc đằng Tây chứ? Đường đường Bùi thiếu gia cư nhiên nguyện ý nằm dưới, thiên hạ hồng vũ (trời đổ mưa đỏ), cây vạn tuế ra hoa (những việc này rất hiếm khi xảy ra)...... Được rồi, đầu Tô Vũ đã bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa lại bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.

Sau đó, Bùi Văn ngạc nhiên nhìn thấy, trong mũi nam nhân vẻ mặt suy yếu tái nhợt đang nằm trên giường, chậm rãi chảy xuống hai hàng máu mũi.

“A...... gần đây uống nhiều thuốc bổ......”

Tô Vũ vội vàng giật lấy khăn giấy, một bên lau đi máu mũi, một bên giải thích lung tung.

Bùi Văn nhịn không được, cười ha hả.

Hôm sau Bùi Văn lại đến thăm Đỗ Nhược Hàn, hoa hoa công tử này rõ ràng nửa điểm hiểu chuyện cũng không có, khăng khăng dù chết cũng không chịu xuất viện, nói là Tô Vũ không đến thăm hắn, hắn nửa đời sau liền nằm ở trên giường bệnh.

Bùi Văn cực kì tức giận, lơ hắn nửa tháng không thèm phản ứng, ngược lại Tô Vũ sau khi vui vẻ xuống giường, thấy Đỗ Nhược Hàn năm trước không ba ngày thì năm ngày sẽ quấy rầy y cư nhiên bây giờ không còn bóng dáng, trong lòng ngạc nhiên một trận, sau lại nghĩ rằng, đại khái là hoa hoa công tử có con mồi mới, dời đi mục tiêu, cuối cùng y cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.

Hôm nay Bùi Văn nói có tiệc phải tham gia nên không tới được, buổi chiều Tô Vũ liền vô cùng cao hứng đón Tô Đan đến chơi, cho thằng cháu họ này tham quan thỏa thích căn hộ này đi, miễn cho mỗi lần gọi điện thoại đến đều phải nhắc tới vài câu, Tô Đan lải nhải ko thấy phiền, chứ y nghe hoài đã phiền muốn chết.

“Chà chà chà, căn nhà này địa thế không tồi nha.”

Trịnh Thế Đồng đi đậu xe, Tô Đan nhân lúc đó dạo quanh một vòng, sau đó nháy mắt với Tô Vũ, vẻ mặt mang tiếu ý.

Khu này quả thật không tồi, không có chợ hay đường sá ồn ào đông đúc, cách đó không đến hai trăm mét còn có một công viên, trong khu còn có một con sông nhân tạo, quanh co khúc khuỷu uốn một vòng lớn, bờ sông trồng đủ loại cây cối hoa cỏ, khung cảnh khá tao nhã. Xung quanh trước sau đều là khu dân cư mắc tiền, người không có tư cách đừng hòng vào ở.

Tô Vũ nghĩ nghĩ, mới nói: “Bình thường bình thường.”

Quả thật bình thường, với thân phận Bùi Văn mà nói, khu dân cư cao cấp này, bất quá cũng chỉ là một nơi kim ốc tàng kiều mà thôi, những kim ốc giống vậy, còn không biết có bao nhiêu đâu.

“Này còn gọi là bình thường?” Tô Đan làm bộ làm tịch kinh hô một tiếng, đột nhiên biến sắc: “Chú, chú lại tìm một kẻ có tiền?”

Tô Vũ biết Tô Đan là đang nhớ tới Lý Duệ, cười cười, nói: “Không sao đâu, người này...... là một người phi thường ôn nhu, đối xử với ta cũng tốt lắm.”

“Kẻ có tiền dù ôn nhu không phải là người tốt!” Tô Đan kêu to.

Trịnh Thế Đồng đậu xe xong đang chạy lại đây, vừa lúc nghe được một câu này của Tô Đan, không kiềm được gõ đầu cậu một cái, nói: “Anh không phải người tốt sao?”

Tô Đan liếc mắt xem thường hắn, nói: “Anh cũng được coi như kẻ có tiền sao?”

Trịnh Thế Đồng tức thì nghẹn lời, không biết nói cái gì cho phải, cho dù hắn không đại phú đại quý bằng Bùi Văn cùng Đỗ Nhược Hàn, nhưng cũng được coi như là tinh anh xã hội chứ, một năm thu về mấy trăm vạn, không có ít hơn?

Tô Vũ không nhịn cười nổi, lại hoà giải: “Đừng đứng đây, chúng ta đi lên đi.”

Sau khi về nhà, Tô Vũ đi pha cà phê đãi khách, Tô Đan thừa dịp rảnh rỗi, đi một vòng từ phòng ngủ đến thư phòng rồi đến nhà vệ sinh cuối cùng trở lại phòng khách, sau khi dạo một vòng, rất vừa lòng.

“Bài trí rất đẹp.” Cậu nói với Tô Vũ.

Tô Vũ mỉm cười đáp lại, dù sao căn nhà này cũng không phải do y trang hoàng bài trí, đương nhiên chắc chắn cũng không phải Bùi Văn, tám chín phần mười là do thư kí vạn năng David (bạn nào không nhớ thì chính là anh Đới Duy đó) kia một tay lo hết, nhưng cho dù thẩm mỹ tốt, nhưng nhớ lại cái khuôn mặt tuấn mỹ luôn trưng ra cái vẻ như người ta thiếu hắn một trăm tám mươi vạn của David, Tô Vũ không có cách nào mở miệng tán dương nổi.

Ba người hàn huyên một lát, Tô Vũ định dẫn bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, Tô Đan không đồng ý, muốn ở nhà tự nấu. Đại khái là tính tiết kiệm của tiểu gia hỏa này phát tác, Tô Vũ không thèm phản ứng lại, đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Thế Đồng, hai người hợp lực, lừa đem Tô Đan kéo ra khỏi nhà.

Không ngờ mới xuống đến dưới lầu, thì thấy xe của Bùi Văn dừng ngay trước cửa, Bùi Văn đã xuống xe, đang dặn dò thư kí vạn năng David kia cái gì đó, đột nhiên nhìn thấy bọn Tô Vũ, không khỏi sửng sốt một chút, phất phất tay, để David ngồi ở trong xe chờ, sau đó hắn mang theo tươi cười thản nhiên đi tới.

“Chào, Thế Đồng, Tô Đan.” Mở lời chào hỏi trước, Bùi Văn tiếp theo mới nói với Tô Vũ: “A Vũ, muốn đi ra ngoài sao?”

Tô Vũ ho nhẹ một tiếng, nói: “Đúng vậy.”

Y đưa mắt nhìn Tô Đan, lúc này cả khuôn mặt của Tô Đan đều đã đen thui.

Trịnh Thế Đồng thấy tình thế không ổn, vội vàng làm rùa đen rút đầu, bỏ lại một câu”Ta đi lấy xe” liền chuồn mất, Tô Đan cũng không để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm Bùi Văn, một hồi lâu sau mới nói: “Nguyên lai bao dưỡng chú tôi chính là anh.”

Tô Vũ kéo Tô Đan, tiến lên vài bước, cười nói: “Chúng tôi đang muốn đi ra ngoài ăn cơm, cùng đi không?”

Bùi Văn lắc đầu nói: “Tôi có tiệc, trở về thay quần áo thôi.” Dừng một chút, hắn đi trở về bên cạnh xe, lấy gì đó từ David, trở về đưa cho Tô Vũ: “Đây là thẻ bạch kim của Khải Duyệt, tiêu phí bao nhiêu, cứ ghi lại dưới tên tôi.”

Tô Vũ cũng không khách khí, nhận lấy thẻ rồi cùng Tô Đan đi, đi chưa được mấy bước, Trịnh Thế Đồng đã lái xe đến, cùng Bùi Văn chào hỏi một chút, liền mang theo Tô Vũ cùng Tô Đan lên xe rời đi.

Bùi Văn đứng tại chỗ, thẳng đến khi xe Trịnh Thế Đồng chạy khỏi tầm mắt, hắn mới cười cười, đi về nhà.

Suốt đường đi Tô Đan trầm mặc, sắc mặt xanh mét một mảnh, đáng sợ tới mức Trịnh Thế Đồng cũng không dám chủ động bắt chuyện với cậu, Tô Vũ thế nhưng lại thoải mái như không, mặc kệ Tô Đan nghĩ như thế nào, dù sao y cảm thấy mình sống tốt là được, thấy hai người bọn họ không nói chuyện, y cũng lười mở miệng, liến nhắm mắt nghỉ ngơi suốt đoạn đường đi.

Tới nhà hàng, có thẻ bạch kim của Bùi Văn làm hậu thuẫn, Tô Vũ liền tự tin gọi một loạt những thứ chưa hề ăn qua, chưa từng thấy quá, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, sau đó tại mỗi món ăn, y liền hướng Tô Đan mà hô to gọi nhỏ, đúng một bộ dáng nhà quê ra tỉnh.

Trịnh Thế Đồng bị Tô Vũ chọc cười, biết Tô Vũ đang cố ý chọc cho Tô Đan vui vẻ, hắn cũng hùa theo giả dạng thành cái bộ dáng ngu ngơ, phụ họa Tô Vũ.

Sắc mặt Tô Đan cuối cùng cũng hòa hoãn lại, rốt cục nhịn không được bật cười, nói: “Ăn đi ăn đi, đừng làm trò hề nữa, cháu không tức giận.” Nói xong ngẫm lại lại không cam lòng, cậu không dám cùng Tô Vũ so đo, đành phải trừng mắt nhìn Trịnh Thế Đồng, thấp giọng nói: “Về nhà tính sổ với anh sau.”

Trịnh Thế Đồng khuôn mặt đau khổ.

Tô Vũ nở nụ cười, nói: “Tiểu đan, quên đi, Trịnh tiên sinh cũng không có sai, ta còn phải cảm tạ cậu ta đã giới thiệu.”

Tô đan đương nhiên không hề cho vậy là hay, nói: “Chú, Bùi Văn có tiếng là 『 ôn nhu nhất đao 』, chú đừng bị vẻ ngoài ôn nhu của hắn lừa, ngốc ngốc mà rơi vào bẫy, để tên kia ăn tươi nuốt sống.”

“Ta biết.” Tô Vũ cười cười: “Ta có chừng mực, những năm gần đây, cháu thấy ta bị lỗ bao giờ chưa?”

“Như thế nào không có lỗ, vậy Lý Duệ kia là chuyện gì......” Tô Đan còn chưa nói xong, con mắt liền mở trừng trừng.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, cậu nhìn thấy Lý Duệ, đi cùng vài người nữa, đang hướng bên này đi tới.

Tô Vũ theo bản năng quay đầu lại nhìn, vừa vặn, lúc này Lý Duệ cũng thấy được y, bốn mắt gặp nhau, liền đồng loạt ngẩn ra, sau đó, Lý Duệ vui sướng nói với mấy người kia vài câu, rồi bước nhanh về phía Tô Vũ.

Tô Đan đứng bật dậy, đang muốn tiến đến chỗ Lý Duệ, bị Tô Vũ nhanh tay lẹ mắt ấn lại.

“Đừng xằng bậy.”

Tô Vũ trầm mặt, Tô Đan không động nữa, chính là vẫn tức giận mà dùng mắt muốn trừng chết Lý Duệ, tựa hồ chỉ cần Lý Duệ hơi có dị động, cậu sẽ lao lên mà cắn chết tươi tên hỗn đản này.

“Chú Vũ.”

Cách Tô Vũ hai bước chân, Lý Duệ dừng cước bộ, kích động nhìn Tô Vũ.

“Lâu không gặp, tiểu Duệ.” Tô Vũ lãnh đạm chào hỏi.

Lý Duệ lại càng kích động, khuôn mặt so với Đỗ Nhược Hàn còn tuấn mỹ hơn ba phần, nhanh chóng đỏ ửng lên, trong mắt cũng cơ hồ phủ một tầng hơi nước.

“Chú Vũ, ta...... ta vẫn luôn muốn chính miệng nói với chú một tiếng...... thật xin lỗi......”

Tô Vũ thở dài một hơi, hạ tầm mắt, ôn nhu nói: “Tiểu Duệ, kia không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần để trong lòng.”

“Nhưng......” Lí Duệ muốn nói cái gì đó, nhưng lại nuốt xuống, một lát sau mới mang theo vài phần mong đợi nói: “Chú Vũ, ta ngày mốt phải đi, chú...... ngày mai có thể cùng ta chỉ hai người chúng ta gặp mặt được không?”

“Thật có lỗi, ngày mai ta cùng người khác có hẹn.” Tô Vũ nhìn hắn một cái, cười nhạt từ chối.

Lí Duệ lộ ra biểu tình thất vọng, ngẩn ra một lát, mới mất mác mà cáo từ rời đi, đi vài bước nhịn không được lại quay đầu lại nhìn nhìn Tô Vũ, thấy Tô Vũ đã quay người không bao giờ … muốn liếc hắn một cái nữa, hắn khẽ cắn môi, quay đầu bước nhanh rời đi.

“Cháu thấy hắn còn chưa có chết tâm.” Tô Đan nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy rằng Tô Vũ không nên dùng vẻ mặt hòa nhã với Lý Duệ làm gì.

“Không đâu, ta thấy Lý Duệ đã không còn ý nghĩ gì rồi, cùng lắm chỉ là còn có chút mê luyến thôi.” Trịnh Thế Đồng thật ra không nghĩ như Tô Đan, Lý Duệ này tuy rằng hắn tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng biết rằng nếu Lý Duệ thật sự chưa từ bỏ ý định, sẽ không rời đi đơn giản như vậy.

Tô Vũ ho nhẹ một tiếng, gõ gõ cái bàn, nói: “Nhanh ăn đi, nếu không đồ ăn nguội hết, cho dù đây là Bùi Văn trả tiền, các ngươi cũng không được lãng phí như vậy.”

Tô Đan nghĩ cũng đúng, không ăn sạch thì ăn làm gì, phải ăn sạch tiền của hắn! Lập tức giống như tám kiếp chưa ăn cơm, một bàn đồ ăn này, có hơn phân nửa bị cậu gom gọn vào trong bụng.

Lúc trở về, Tô Đan vẫn là không nhịn được, không ngừng nhắc nhở Tô Vũ ngàn vạn lần không cần lún sâu vào nữa, càng khoa trương hơn là, ngày hôm sau Tô Vũ cư nhiên nhận được một tập tin Tô Đan gửi đến, vừa mở ra liền thấy, bên trong cư nhiên là tất cả về tin tức về cuộc sống phóng túng của Bùi Văn, có thể tường thuật lại từ tận mười lăm năm trước, hơn nữa hình ảnh ước chừng đến mấy trăm M (Megabyte), thấy vậy Tô Vũ ôm bụng cười không ngừng, may mắn y không cùng Đỗ Nhược Hàn, nếu không tệp tài liệu này chỉ sợ không phải vài trăm M, mà là vài trăm G (Gigabyte).

Hôm sau Bùi Văn đến sớm, Tô Vũ đang ở trên mạng tìm kiếm tài liệu phiên dịch, nhìn thấy hắn đến, nhanh chạy đi pha cà phê cho hắn.

Sau khi đem cà phê bưng tới, Tô Vũ theo thường lệ ngồi xuống cạnh Bùi Văn, đã thấy mi gian (phần giữa hai lông mày) Bùi Văn ẩn một mạt ưu tư, hắn bình thường thích nhất là uống cà phê, hôm nay cư nhiên ngay cả tách cà phê cũng chưa hề đụng, hành động dị thường như vậy khiến cho Tô Vũ chú ý.

Trong mắt Tô Vũ, Bùi Văn vô luận đụng tới chuyện gì đều có thể thong dong mà chống đỡ, nhưng nghĩ lại từ sau ngày vội vàng chạy về từ Nhật Bản, Bùi Văn liền vẫn mang cái bộ dáng như là có tâm sự gì đó, Tô Vũ rốt cục vẫn là nhịn không được mà hỏi.

“Bùi thiếu gia hình như đang có chuyện phiền lòng a?”

“Anh nhìn ra?” Bùi Văn hỏi ngược lại.

Tô Vũ cười cười, nói: “Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá hy vọng ly cà phê này có thể giúp cậu xoa dịu tâm tình một chút.”

Y đem cà phê đưa lên trước mặt Bùi Văn, làm tình nhân, y không muốn vượt quá giới hạn, chuyện của kim chủ không thể hỏi nhiều, hỏi thì lại càng vượt quá ranh giới, có đôi khi hậu quả không hay một chút nào.

“Cám ơn.” Bùi Văn tiếp nhận cà phê, chậm rãi nhấp một ngụm, nói: “Ngon lắm.”

Tô Vũ vươn một ngòn tay xoa xoa mi tâm hắn, nói: “Lúc này nếu không muốn tâm sự, chuyên tâm uống cà phê là được rồi.”

Bùi Văn thâm trầm nhìn y một lát, trên mặt dần dần lộ ra một mạt tiếu ý ôn nhu.

“Kỳ thật cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, chỉ là mỗi ngày bị người ta điện thoại quấy rầy.”

“Ai?” Tô Vũ kinh ngạc nhìn Bùi Văn: “Tình nhân cũ sao? Còn có người làm khó được Bùi thiếu gia?”

“Vấn đề là.....” Bùi Văn xoay xoay tách cà phê, chậm rãi nói: “Người đó quấy rầy tôi là do anh.”

Tô Vũ sửng sốt một lúc, mới phản ứng được: “Là Đỗ thiếu gia sao?”

Y đã từng tự nhủ sao năm nay chưa thấy Đỗ Nhược Hàn xuất hiện, nguyên lai là thay đổi phương thức đối Bùi Văn ra chiêu, bất quá cách này hữu dụng sao? Tô Vũ mặt đầy hắc tuyến, y thập phần hoài nghi đầu Đỗ Nhược Hàn có phải từng bị xe cán qua hay không, sao lại khó hiểu như vậy.

“Tuy rằng có điểm tùy hứng, nhưng dù sao cũng đã là bạn bè ba mươi năm nay.” Cà phê trong tách trong tay Bùi Văn càng xoay càng nhanh: “Anh cũng biết, tình cảm của tôi và Đỗ Nhược Hàn cũng không tầm thương, yêu cầu của cậu ta, tôi rất ít khi từ chối, nếu tôi đem anh nhường cho cậu ta......”

Tô Vũ nghiêng đầu nhìn nhìn Bùi Văn, sau đó đứng lên, vừa đi về hướng thư phòng, vừa thản nhiên nói: “Cẩn thận coi chừng bỏng tay.”

Bùi Văn sửng sốt, nhưng ngay sau đó, cà phê nóng hổi trong ly, liền bởi vì chuyển động quá nhanh mà tràn ra khỏi miệng chén, làm hắn bỏng một mảng tuy rằng không nặng lắm.

Vẫn chưa hết, Tô Vũ lại từ cửa thư phòng nhô đầu ra, bổ sung một câu: “Bùi tiên sinh, lúc nào muốn tôi dọn đi thì báo cho tôi một tiếng, về phần tôi đi đâu, sẽ không cần mất công ngài quan tâm.”

Cho dù chỉ là tình nhân được bao dưỡng, cũng có quyền tự do lựa chọn kim chủ chứ.

Nói ngắn gọn, chính là Bùi Văn lần này thật sự chọc giận Tô Vũ, tuy rằng bình thường Tô Vũ cho dù chuyện gì đều lấy ý muốn của Bùi Văn làm trọng, nhưng này không có nghĩa là y không có chính kiến.

Bùi Văn ôm lấy vết bỏng, mắt cong lên, nở nụ cười.

Nếu nói hắn mấy ngày này bị Đỗ Nhược Hàn cơ hồ mỗi nửa giờ một lần gọi điện thoại quấy rầy công kích, làm cho sau đó hắn không thể không đem điện thoại di động đưa cho thư kí giữ, quả thật từng cân nhắc qua chuyện buông tha cho Tô Vũ đổi lấy bình an, thế nhưng, vì sự phản kháng tuy không cường liệt nhưng vô cùng rõ ràng của Tô Vũ, hắn đã hoàn toàn ném bỏ cái ý tưởng đó.

Những ngày tháng cùng một chỗ với Tô Vũ, thật sự thoải mái khoái trá. Ở điểm này, Bùi Văn cùng Tô Vũ không bàn mà hợp.

Hắn đã từng nhường Đỗ Nhược Hàn quá nhiều thứ, lúc này đây, không có lý do gì lại nhường nữa, cho dù Tô Vũ là nam nhân năm đó, kia cũng là do Đỗ Nhược Hàn vứt bỏ trước, hiện tại muốn nói kéo tình cũ, chỉ sợ đã quá muộn, ít nhất, Tô Vũ vẫn không có vẻ gì là nhận ra Đỗ Nhược Hàn, điểm này làm cho Bùi Văn tự dưng thấy cao hứng.

Đem cà phê một hơi uống sạch, Bùi Văn đứng dậy chậm rãi mò đến cửa thư phòng, dựa vào tường, nói vọng vào trong: “A Vũ, tay của tôi bị phỏng.”

“Phòng khách có hòm thuốc, ngăn thứ nhất bên trái chính là thuốc mỡ chống viêm.” Tô Vũ ngay cả đầu cũng không quay lại.

Thật sự giận rồi?

Mắt Bùi Văn cong lợi hại hơn, chậm rãi ở phòng khách đảo qua một vòng, lại quay lại cửa thư phòng.

“Tôi tìm không thấy a.”

“Dùng nước lạnh xối vào là được rồi.”

“Nếu nhiễm trùng thì làm sao?”

“Vậy cắt luôn thịt thối đi.”

Nói là nói vậy thôi, chứ Tô Vũ vẫn là từ thư phòng đi ra, tìm thuốc mỡ bôi cho Bùi Văn. Bôi xong vừa ngẩng đầu, đã thấy Bùi Văn nhìn y cười đến cực kì ôn nhu, làm cho người ta trong lòng ngứa ngáy.

Tô Vũ không thèm tốn hơi thừa lời nói làm gì, làm bộ không thấy, thu hồi hòm thuốc chuẩn bị quay về thư phòng tiếp tục làm việc, lại bị Bùi Văn ôm lấy.

“Được rồi, không tức giận nữa, vừa rồi là lỗi của tôi, chỉ nói giỡn với anh thôi mà.”

Đây là lần thứ hai trong đời Bùi Văn hạ mình với người khác, một là đối tượng khước từ hắn Đỗ Nhược Hàn và giờ làTô Vũ.

Tô Vũ cùng vẫy mấy cái tượng trưng rồi cũng không thèm động đậy nữa, dù sao hiện tại Bùi Văn này là kim chủ của hắn, tam trinh cửu liệt còn phải xem đối tượng, hiện tại kim chủ chẳng những ôm y, hai tay cũng bắt đầu không yên phận.

“Tôi sao có thể sinh khí với cậu, chỉ cần Bùi thiếu gia không tức giận thì tốt rồi, bằng không tối nay tôi phải ngủ ngoài đường đi.” Bị Bùi Văn sờ soạng trên người đã bắt đầu nóng lên, Tô Vũ vẫn là không cam lòng móc hắn một câu.

“Tôi không nỡ a.” Bùi Văn cúi đầu nở nụ cười, thấy Tô Vũ đang nhếch môi, bộ dáng như muốn nói cái gì, hắn lập tức cúi đầu hôn lên.

Lúc này, vẫn là đừng cho Tô Vũ nói chuyện thì tốt hơn.

Tô Vũ ngô ngô vài tiếng, bị Bùi Văn đùa đến ham muốn nổi lên, rõ ràng không thể dùng võ mồm mà chọc được nam nhân này, mà nên dùng cách quấn lấy đi, quyết định hôm nay không làm Bùi Văn thận suy tinh kiệt, y sẽ không mang tên Tô Vũ nữa.

Đáng tiếc Bùi Văn hiển nhiên không phải loại hữu danh vô thực, sự thật chứng minh, quyết định của Tô Vũ cuối cùng lại là một con dao hai lưỡi, bởi vì tuổi tác lớn hơn, do đó thể lực Tô Vũ hiển nhiên không bằng Bùi Văn, cho nên...... tựa hồ hại nhiều hơn lợi.

Hôm sau, ở đầu giường Tô Vũ là một chiếc đồng hồ vàng, y nằm trên giường ngắm nghía hai cái, rồi ném sang một bên, vừa lúc bị Bùi Văn nhìn thấy, không khỏi hỏi: “Anh không thích?”

“Không cần dùng.” Tô Vũ lười biếng nói: “Tôi luôn xem giờ trên điện thoại, nếu không, tôi muốn cầm thứ nặng hơn một chút, cậu qui cái này thành vàng thỏi cho tôi đi.”

Bùi Văn nói: “Đồng hồ vàng, thể hiện địa vị.”

Tô Vũ vươn một ngón tay lắc lắc, nói: “Bùi thiếu gia, cậu không hiểu tôi, tôi không hư vinh, thật sự, tuyệt đối không.”

Bùi Văn mỉm cười, lại nói: “Được rồi, anh không hư vinh, chỉ là đây là lời xin lỗi của tôi cho việc lỡ lời ngày hôm qua, anh có nhận không?”

“Nếu đây là tạ lỗi của Bùi thiếu gia…” Tô Vũ cầm lấy đồng hồ ước chừng trọng lượng: “…hình như hơi nhẹ.”

Bùi Văn híp mắt, nói: “Vậy, anh còn muốn gì nữa?”

Tô Vũ nghiêm trang nói: “Tôi cũng không bao giờ hướng kim chủ mà đòi hỏi này nọ, bất quá nếu là tỏ ý hối lỗi, tôi nhất định sẽ nhận. Ngày hôm qua lúc mở cửa sổ cho thoáng khí, tôi ngửi được ở hướng công viên có mùi thơm của hoa mai, nếu Bùi thiếu gia hạ mình đi bẻ một cành mai về, tôi nghĩ lời xin lỗi này sẽ toàn vẹn.”

“Rất vui lòng cống hiến sức lực.” Bùi Văn mang bộ dáng thân sĩ cúi người, sau đó chớp mắt liền ly khai.

Nhìn thấy Bùi Văn rời đi, Tô Vũ đột nhiên ôm chăn mền lăn lộn trên giường, thiếu chút nữa rớt khỏi giường.

Tuy rằng vừa mới nói rằng mình không hư vinh, nhưng chỉ mười phút sau, lúc Bùi Văn mang theo một cành hoa mai mới hái cùng một thân hàn khí trở về trước mặt Tô Vũ, lòng tự trọng bị thương tổn chút ít ngày hôm qua của Tô Vũ nháy mắt khôi phục, đuôi lông mày khóe mắt đều là tiếu ý hư vinh tới cực điểm.

Nhìn thấy tiếu ý trên mặt Tô Vũ, không biết vì cái gì, Bùi Văn đột nhiên cảm giác một trận động tâm, giờ khắc này, hắn thế nhưng cảm thấy được Tô Vũ tựa hồ có nét đáng yêu, đúng vậy, đáng yêu, mặc dù từ này và vẻ ngoài của Tô Vũ hoàn toàn không phù hợp chút nào.c