Chương 53: Đoạt mệnh chạy như điên

Vũ Phượng đầu váng mắt hoa, khó khăn đứng lên, mở mắt liền nhìn thấy Triển Vân Tường đang nhìn nàng chằm chằm, đi từng bước một tới chỗ nàng, vừa đi còn vừa cởi nút quần áo của chính mình, Vũ Phượng ôm vết thương trên cổ tay, nhìn hắn vẻ mặt âm ngoan ,cảm thấy một nỗi sợ hãi khó hiểu, nàng không ngừng lui về phía sau, run rẩy nói:

- Ngươi...ngươi muốn làm gì?

Triển Vân Tường xấu xa nhìn nàng:

- Ngươi hỏi ta muốn làm gì? - Hắn nheo mắt lại, đột nhiên cười âm trầm rộ lên - Ta muốn giữ lấy ngươi! - Trong mắt Triển Vân Tường nhảy lên loại hưng phấn khi nhìn thấy con mồi trần truồng trước miệng - Biết vì sao ta muốn làm như vậy không? - Triển Vân Tường tới gần Vũ Phượng, nhìn nàng liều mạng lui về phía sau, co rúm sợ hãi thì càng trở nên hưng phấn thêm - Ta muốn chứng minh ta mạnh hơn Vân Phi, ta muốn chứng minh thứ hắn không chiếm được nhưng ta lại có thể có được, hắn dám câu dẫn lão bà của ta, cho ta thành có vợ ngoại tình, ta sẽ hủy đi nữ nhân hắn thích, làm cho hắn thống khổ!

Nói tới đây, Triển Vân Tường liền dồn sức đánh tới hướng Vũ Phượng, Vũ Phượng nhất thời sợ tới mức hồn bay phách tán, hô to chạy trốn:

- Đừng...... - Nàng tránh được hai cánh tay Triển Vân Tường ôm tới trong nguy hiểm, chạy hướng tới cửa, nhịn đau hô - Cứu mạng...... cứu mạng...... - Còn không chạy được vài bước đã bị Triển Vân Tường túm lấy quần áo của nàng từ phía sau, Triển Vân Tường dùng lực kéo một cái liền kéo cả người Vũ Phượng lại, tiếp theo một bàn tay của Triển Vân Tường hung hăng tát vào mặt nàng.

Vũ Phượng đau á một tiếng, da thịt mỏng mềm trên mặt nhất thời xuất hiện dấu tay năm ngón màu đỏ, trước mắt nàng toàn sao, đau đến xém ngất xỉu, Triển Vân Tường nắm áo Vũ Phượng, dùng sức vung, nặng nề vứt Vũ Phượng lên giường.

Va đập mạnh khiến Vũ Phượng nhất thời tỉnh táo lại, nhìn Triển Vân Tường đã cởi áo khoác của chính mình, bắt đầu cởi bỏ y phục duy nhất bên trong, cho dù Vũ Phượng không từng trải qua việc này nhưng cũng biết đây là cánh cửa cuối cùng, Vũ Phượng sợ tới mức can đảm câu liệt, nàng nắm chặt vạt áo trước của mình, liều mạng lắc đầu lui lại, đau đớn kêu:

- Không được...... không được...... Chỉ cần ngươi vẫn là người thì không thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này được!

- Nhờ công đức mà chị em các ngươi ca tụng, ta đã sớm không phải là người rồi, không phải sao? Ta là Dạ Kiêu! Ta là ma quỷ! Hôm nay ta cho ngươi biết, cái gì mới là Dạ Kiêu chân chính, ma quỷ chân chính! - Triển Vân Tường cười lớn kéo rơi áo đơn, ánh mắt hắn trở nên hung ác, mạnh mẽ bổ nhào lên giường, bắt đầu xuống tay xé rách nham nhở quần áo của Vũ Phượng.

Nỗi sợ hãi quá mức mãnh liệt cơ hồ trong chớp mắt đã đoạt đi hơi thở của Vũ Phượng, nàng thê lương kêu to:

- Không...... không được...... buông...... buông...... cứu mạng...... cứu mạng!

Vũ Phượng sợ tới mức thần chí không rõ, tay chân nàng đều sử dụng đến, đánh kịch liệt, giãy dụa, nàng xưa nay nhu nhược vô lực cơ hồ dùng khí lực toàn thân để bảo vệ trinh tiết của mình. Triển Vân Tường dùng hai tay vẫn không áp được nàng, trên mặt còn bị Vũ Phượng quơ quào lung tung cào cho vài đường. Triển Vân Tường bạo phát, hắn vung một cái tát xuống mặt Vũ Phượng, tiếp theo tay dùng sức kéo roạt một tiếng, áo Vũ Phượng đã bị xé rách, một bên vai trắng nõn hơn tuyết ngọc lộ ra. Vũ Phượng đã sớm nước mắt rơi như mưa, thống khổ gào thét điên cuồng khàn cả giọng:

- Cha...... Cha...... cứu con...... cứu con......

Triển Vân Tường tiếp tục ra sức cởi quần áo Vũ Phượng, mắt hắn miệng hắn, cả người đều bừng cháy lên. Đột nhiên trên lưng truyền đến một trận đau nhức, tay Triển Vân Tường run lên một chút, hắn cắn răng quay đầu nhìn thấy Vũ Quyên đang giơ nghiên mực cứng ném tới phía hắn:

- Đi chết đi! Triển Dạ Kiêu!

Triển Vân Tường sợ tới mức chết khiếp, hắn vội vàng nhảy dựng lên, nhanh chóng tránh đi, Vũ Quyên tiếp tục cầm lên nghiên mực ném hắn, Triển Vân Tường lúc này lại sớm chuẩn bị, hắn lắc mình một cái liền lẻn đến phía sau Vũ Quyên, bay lên hung hăng đá một cước vào lưng Vũ Quyên. Vũ Quyên lập tức đau á một tiếng, nàng vốn vừa mới tỉnh lại, cả người còn lảo đảo, vừa rồi liều mạng sống chết ném Triển Vân Tường, giờ bị Triển Vân Tường dùng lực đá trúng nơi dễ bị tổn thương thì lập tức lao ngã trên mặt đất, cằm Vũ Quyên đập thật mạnh xuống, lập tức sứt ra một mảnh đầu máu.

Lúc này Vũ Phượng không biết rút ra một thanh chủy thủ từ chỗ nào, nàng xuất hết toàn lực, điên cuồng đâm tới hướng Triển Vân Tường, Triển Vân Tường quay đầu bất ngờ không kịp phòng bị đã bị nàng cắt vào cánh tay, một vệt máu lập tức đi ra. Triển Vân Tường đau đến kêu to, nhanh chóng trốn tránh. Triển Vân Tường nhảy lên khỏi mặt đất, vừa mới lên được cái bàn thì Vũ Phượng lại cắt một đường qua ống quần hắn, Triển Vân Tường đau kêu một tiếng lại nhảy xuống đất, hắn nổi giận chỉ vào Vũ Phượng:

- Đừng để cho ta bắt được ngươi! Ta nhất định giết chết ngươi!

Vũ Phượng lúc này đã sớm thần trí hỗn loạn, nàng đỏ mắt kêu to, không quan tâm vung chủy thủ đâm tới Triển Vân Tường, đuổi theo Triển Vân Tường khắp phòng chạy như điên, lúc này Vũ Phượng không cẩn thận giẫm phải mảnh sứ vỡ dưới chân, mảnh sứ lập tức cắt vào lòng bàn chân của nàng, cả người Vũ Phượng nhất thời giật một chút. Triển Vân Tường thấy đúng thời cơ, đang chuẩn bị vồ đến, lại bị Vũ Quyên bên chân ôm lấ ống quần, Vũ Quyên không đứng dậy nổi, dùng đầu ghì chân hắn. Triển Vân Tường nhất thời mất lực, ngã xuống, hắn quỳ rạp trên mặt đất hung hăng đạp Vũ Quyên vài cước, rốt cục tách được khỏi Vũ Quyên.

Triển Vân Tường loạng choạng đứng lên, nghiến răng nghiến lợi đang muốn đánh về phía Vũ Phượng đang cuộn mình, cửa lúc này bị phá rầm một tiếng, Trịnh Mặc vọt vào, vừa thấy tình trạng bên trong thì lập tức mắt đỏ lên, cô không thể át giận kêu to một tiếng về phía Triển Vân Tường:

- Ta muốn giết ngươi!

Triển Vân Tường nhìn thấy Trịnh Mặc tức sùi bọt mép đi về hướng hắn thì nhất thời sợ tới mức ôm đầu chạy như điên, hắn không đoán được tốc độ của Trịnh Mặc cư nhiên nhanh như vậy, trong chớp mắt hắn đã bị một cước phía sau đá bay. Triển Vân Tường nặng nề ngã xuống đất, không đợi hắn đứng lên Trịnh Mặc đã xông lên nắm lấy áo hắn, trong khoảnh khắc vô số quyền nhanh như sao chổi không ngừng đánh lên người hắn, Triển Vân Tường nhất thời kêu thảm thiết liên tục.

Triển Vân Tường bị Trịnh Mặc đánh cho trước mắt toàn sao, đầu óc choáng váng, ngay cả đứng đều không vững. Đột nhiên, Trịnh Mặc áp chế Triển Vân Tường, dùng đầu gối hung hăng húc vào bụng trên của hắn, Triển Vân Tường lập tức phun ra một ngụm nước. Triển Vân Tường trợn trắng mắt, đau đến toàn thân run rẩy, Trịnh Mặc lại nắm áo Triển Vân Tường, lại một quyền mang theo tiếng gió đổ ập xuống, một quyền này có thể nói cực cương mãnh, Triển Vân Tường cả người đều bị đánh bay ra ngoài, Trịnh Mặc đang muốn tiến lên tiếp tục đánh thì nghe thấy Tiểu Ngũ thét một tiếng chói tai:

- Chị cả! Chị hai!

Trịnh Mặc quay đầu, nhìn thấy Vũ Phượng ngã quỵ trên mặt đất lạnh, run rẩy, cô lập tức cảm thấy đau đớn, cũng không quản Triển Vân Tường nữa, vội vàng chạy đến bên người Vũ Phượng muốn nâng nàng dậy, ai ngờ cô vừa đụng tới vai Vũ Phượng thì Vũ Phượng liền lập tức giãy dụa, nàng thét chói tai vung chủy thủ liền cắt qua cánh tay Trịnh Mặc, Trịnh Mặc thét lớn một tiếng:

- Vũ Phượng, là ta...... ngươi đừng sợ, đừng sợ......

Trịnh Mặc gắt gao ôm Vũ Phượng vào trong lòng, không ngừng run giọng trấn an nàng, Vũ Phượng thần trí tan rã, không ngừng vung chủy thủ, nhanh chóng tạo thành vài vết trên người Trịnh Mặc. Trịnh Mặc cắn răng nhịn đau, vẫn gắt gao ôm nàng, không ngừng gọi nàng trấn an nàng. Không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy cạnh một tiếng, chủy thủ trên tay Vũ Phượng rơi xuống đất, người cũng mềm nhũn xuống. Trịnh Mặc cúi đầu nhìn lại, phát hiện Vũ Phượng đã nhắm mắt hôn mê.

Trịnh Mặc nhìn Vũ Phượng khuôn mặt tái nhợt, nước mắt giàn giụa, cả người tựa như trải qua một hồi luyện ngục, tiều tụy không chịu nổi, nhất thời tim như bị đao cắt. Cô gắt gao ôm thân thể đơn bạc gầy yếu của Vũ Phượng vào trong lòng mình, mũi chua xót, đau lòng cực độ, cô cắn môi, nước mắt không thể khống chế từng giọt rơi xuống. Nếu...nếu cô chậm thêm một bước......

Tiểu Ngũ ngồi xổm bên cạnh khóc không ngừng, miệng không ngừng nỉ non gọi "chị cả, chị hai"......

Triển Vân Tường đã sớm thừa lúc Trịnh Mặc ôm Vũ Phượng mà tông cửa chạy như điên ra khỏi tiểu viện Tiêu gia. Trên tay trên đùi Triển Vân Tường bị chủy thủ của Vũ Phượng cắt vài đường, sau đó lại bị Trịnh Mặc đánh cho mặt mũi bầm dập, toàn thân hắn cao thấp đều trải rộng vết thương to nhỏ. Hắn tựa như người gặp phải dã thú, muốn sống mà chạy như điên, một hơi chạy tới cửa Triển gia, Triển Vân Tường rốt cuộc không chạy nổi nữa, hắn ngã bịch xuống ôm chân thở hổn hển, khàn giọng kêu:

- Người đâu...... mau tới đây!

Hạ nhân của Triển gia chạy ra cửa, nhìn thấy Triển Vân Tường quần áo rách nát, toàn thân bị thương, trên chân có vết rách đang chật vật thì đều sợ chết khiếp, nhanh chóng ba chân bốn cẳng đỡ hắn vào. Kỷ tổng quản và Thiên Nghiêu thu được tin đầu tiên, vội vã chạy tới phòng Triển Vân Tường. Hai cha con vừa nhìn thấy vẻ 'thương vong thảm trọng' của Triển Vân Tường thì đều dọa rất lớn đến nhảy dựng.

Thiên Nghiêu ra tay kiểm tra thương thế của Triển Vân Tường, Triển Vân Tường đau đến kêu oai oái, Kỷ tổng quản kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, chau mày:

- Vết thương trên người ngươi là xảy ra chuyện gì? Người nào có lá gan lớn như vậy, dám đánh ngươi?

- Các ngươi...các ngươi lần này nhất định phải cứu ta! Trịnh Mặc...Trịnh Mặc hắn muốn giết ta! - Triển Vân Tường dù ngồi trên giường, cả người vẫn kinh hồn không chừng, hắn nhớ tới dáng vẻ giống cha ma vương vừa rồi của Trịnh Mặc thì nhất thời kinh hồn mất mật, cơ hồ sợ đến ngồi cũng không ngồi được, không ngừng nhìn hướng cửa, sợ Trịnh Mặc đến nhà giết hắn.

- Trịnh thiếu gia? Là hắn đánh ngươi? - Kỷ tổng quản biến sắc - Ngươi rốt cuộc gây ra họa gì? Nói mau!

- Ta...... Ta...... - Triển Vân Tường ấp úng , thu được ánh mắt sắc như dao ngoan lệ của Kỷ tổng quản thì biết là không giấu nổi nữa, đành phải hợp tác khai ra - Ta......ta bị hắn bắt được...... trên giường của Vũ Phượng!

Thiên Nghiêu tức khắc kinh hãi kêu thành tiếng:

- Cái gì!

Kỷ tổng quản mở to hai mắt, ông ta quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.