Chương 49: Giúp nàng đoạt lại từng chút từng chút một

Triển Vân Tường mặt đỏ vì rượu, lắc lư đi vào sân nhà Triển gia, đi vài bước lại lảo đảo vài bước, Thiên Nghiêu ở bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy hắn, khẩu khí thầm oán:

- Cậu sao lại thế này! Trịnh lão bản kia chơi bài cửu đã có tiếng chơi mười thắng chín, nghe nói Hứa lão bản kia một nửa gia sản đều bại bởi ông ta, cậu vì sao còn mỗi ngày tìm ông ta chơi!

Triển Vân Tường phẩy tay, đầu óc choáng váng lè nhè:

- Ngươi có hiểu...bài bạc chính là như vậy, mười năm chảy hướng Đông mười năm chảy hướng Tây, ta chẳng qua chỉ thua mấy vạn khối, ngươi đã ở một bên la lối dong dài, có phiền hay không! Chờ ngày mai ta lại đi đổ, nói không chừng có thể hòa vốn!

Thiên Nghiêu giận trừng hai mắt, cơ hồ muốn phun ra lửa:

- Chẳng qua chỉ mấy vạn khối? Cậu có biết không, tiền lương một tháng của gia đình bình thường cũng không quá được hai ba khối! Cậu thua mấy vạn khối một lúc, cư nhiên còn muốn đi đổ! - Hai tay hắn nắm lấy vạt áo Triển Vân Tường - Thiên Hồng hiện tại đang mang thai, cậu không ở nhà theo giúp nó, ngược lại mỗi ngày đi ra ngoài đánh bạc! Nếu không phải cha ta luôn luôn nghĩ cách liều mạng giúp cậu bổ sung thiếu hụt thì chuyện cậu thua tiền đã sớm không giấu được lão gia! Cậu còn không thu tay lại, cậu thật sự muốn đem gia sản của Triển gia tiêu sạch sẽ sao!

Triển Vân Tường đẩy Thiên Nghiêu đang muốn nói tiếp, lại nhìn thấy Triển Vân Phi vẻ mặt u sầu đi tới, Triển Vân Phi nhìn thấy Triển Vân Tường ban ngày ban mặt say khướt thì ghét cùng cực, định làm bộ như không thấy hắn.

Triển Vân Tường cũng không tính bỏ qua cho Triển Vân Phi, hắn vốn mắt say lờ đờ nhập nhèm lúc này lại giống như trích máu gà, cả người đều phấn chấn lên:

- Ái chà! Đây không phải là đại thiếu gia Triển gia sao? Sao vẻ mặt suy khí thế, có phải lại bị hai chị em Tiêu gia chọc tức hay không?

Triển Vân Phi nhìn Triển Vân Tường cười đến vui sướng khi người gặp họa thì nhất thời tức giận tận trời. Vô luận Triển Vân Tường bình thường châm chọc khiêu khích thế nào, anh cũng có thể hết sức nhẫn nhịn, duy độc nhắc tới chị em Tiêu gia thì tựa như vuốt vào nghịch lân của Triển Vân Phi, khiến anh hoàn toàn không áp chế được cảm xúc của chính mình.

Triển Vân Phi nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Triển Vân Tường:

- Ngươi còn dám nói! Nếu không phải ngươi phóng hỏa đốt nhà của người ta, còn hại chết cha của người ta thì ta sẽ bị các nàng coi kẻ địch để báo thù sao! - Triển Vân Phi nhìn bộ dạng say như chết của Triển Vân Tường thì đột nhiên thốt ra bi từ - Ta thật sự rất thống khổ! Thất bại lớn nhất cả đời của ta chính là làm anh em ruột thịt với người như ngươi! Vĩnh viễn bị liên lụy bởi tội nghiệt ngươi phạm phải! Bị người khác xa lánh, bị người khác khinh thường!

Triển Vân Tường sớm đã giận tím mặt:

- Ngươi bị ta làm mệt mỏi, thống khổ? Ngươi là ngụy quân tử, mỗi ngày tự quảng cáo mình rùm beng có bao nhiêu thanh cao, còn không phải ngầm ham sắc đẹp hai chị em kia sao, hiện tại tài nghệ của ngươi không bằng người khác, không tranh được nữ nhân lại còn đổ lên trên đầu ta! Ngươi! Ngươi vô liêm sỉ! Muốn chết! - Nói xong giơ nắm đấm định xông lên đánh nhau với Triển Vân Phi.

Thiên Nghiêu nhanh chóng giữ chặt hắn lại, nói với Triển Vân Phi:

- Vân Phi, cậu nhanh đi đi, hắn say rượu, căn bản không biết chính mình đang làm gì!

Triển Vân Phi trên mặt lạnh lẽo, hung hăng trừng mắt nhìn Triển Vân Tường một cái, bực mình tránh ra.

----------------------------------------

Vân Thiên Lâu.

- Thiếu gia, Kỷ tiên sinh đến.

- Mời hắn vào đi.

Trần thúc đẩy cửa ra, Kỷ tổng quản đi đến, nhìn thấy Trịnh Mặc thì cảm thấy thập phần ngoài ý muốn, ông ta quay đầu nhìn Trần thúc, thấy đối phương cung kính cúi đầu không nói. Kỷ tổng quản xem như đã nhìn quen việc lớn, ông ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại cười ha ha:

- Không biết Trịnh thiếu gia tìm tôi có chuyện gì?

Trịnh Mặc giơ tay làm tư thế mời:

- Kỷ tiên sinh, ta phát hiện gần đây ông giúp Triển gia chuyển nhượng mấy cửa hàng, ta xem qua các điếm này, thực không tồi, cố ý muốn mua vào.

Kỷ tổng quản sắc mặt hơi biến, có chút kinh ngạc:

- Đó chỉ là mấy điếm nhỏ mà thôi, Trịnh gia nhà lớn nghiệp lớn, không ngờ Trịnh thiếu gia ngài cũng sẽ chú ý đến mấy sinh ý nhỏ này.

- Ha ha, không thể nói như vậy, việc buôn bán cần chú ý nhất chính là thương cơ. Vài cửa hàng ông muốn sang tay kia tuy rằng quy mô không lớn, nhưng lợi nhuận vẫn thực không tồi, ta nghĩ đây đều là vì Kỷ tiên sinh ngày thường quản lý đúng cách thì sinh ý mới có thể thịnh vượng như vậy.

- Trịnh thiếu gia quá khen - Lời khích lệ ai cũng thích nghe, Kỷ tổng quản nghe xong lời này thì trong lòng không khỏi có chút đắc ý. Ông ta làm quản gia ở Triển gia gần ba mươi năm, đối với sản nghiệp kinh doanh của Triển gia cơ hồ nắm rõ như lòng bàn tay, thậm chí so với chủ nhà hiện tại là Triển Tổ Vọng cũng không kém hơn - Trịnh thiếu gia đã có ý muốn mua, không biết phương diện giá cả......

Trịnh Mặc cười nhẹ:

- Về giá cả thì để tiên sinh ra giá đi. Hơn nữa ta còn tự nguyện trên cơ sở này thêm vào một phần mười làm tiền boa cho Kỷ tiên sinh.

- Cái này......Trịnh thiếu gia, không có công không nhận lộc, ngài tự nguyện ra giá cao như vậy, thế nhưng là có điều kiện khác gì? - Kỷ tổng quản híp mắt, thiên hạ này không có chuyện ăn cơm không phải trả tiền.

- Kỷ tiên sinh quả nhiên là người hiểu biết, ta xác thực có một điều kiện - Trịnh Mặc gỗ đầu ngón tay xuống mặt bàn, chậm rãi nói - Ta muốn khối đất Khê Khẩu của Triển gia.

Kỷ tổng quản không nói gì, ông ta yên lặng tính toán trong lòng, khối đất Khê Khẩu kia, nói lớn cũng không tính là lớn, nhưng đó là khối mà Triển Vân Tường tìm mất hai năm, đuổi đi mấy chục hộ gia đình ở Khê Khẩu mới lấy được, nguyên bản Triển gia tính ở đó xây xưởng dệt, đáng tiếc khởi công chưa được bao lâu lại bị Triển Vân Phi nghiêm khắc ngăn lại, sau đó Triển Vân Phi đi tìm Triển lão gia nói muốn khối này, Triển Vân Tường chết sống không cho, hai anh em từng vì chuyện này mà túi bụi. Triển lão gia vì tránh bọn họ làm loạn nên cuối cùng chưa cho ai, nhưng thật ra vừa vặn dừng ở trên tay mình.

Nhớ tới Triển Vân Tường thì Kỷ tổng quản trong lòng nhất thời buồn phiền cực. Nếu không phải Triển Vân Tường cả ngày ra ngoài ăn chơi đàn đúm, còn dần dần thua nhiều tiền như vậy thì ông ta cũng không phải mỗi ngày sứt đầu mẻ trán nghĩ làm thế nào gạt Triển Tổ Vọng bổ sung thiếu hụt.

Ngẩng đầu nhìn Trịnh Mặc đối diện, Kỷ tổng quản đột nhiên hối hận trong chớp mắt. Lúc trước ông ta khăng khăng gả con gái của mình cho Triển Vân Tường chính là vì nhìn ra Triển Vân Tường tuy không có nhiều bản sự, ăn chơi trác táng nhưng tương lai Triển Tổ Vọng một mạng quy thiên thì gia sản khổng lồ của Triển gia sẽ rơi vào trong tay nhị thế tổ, thế chẳng khác nào ở hết trong tay cha vợ là ông ta. Nhưng ông ta không nghĩ tới Triển Vân Phi vẫn bặt vô tin tức lại đột nhiên trở về. Mắt nhìn gia sản Triển gia từ một phân thành hai, Triển Vân Tường lại trở nên càng ngày càng vô liêm sỉ, trong lòng Kỷ tổng quản càng ngày càng bất an.

Kỷ tổng quản thở dài trong lòng, nếu biết Trịnh thành bắc còn có con trai như vậy sớm một chút thì lúc trước có thể ông ta sẽ không vì vinh hoa phú quý mà đến Triển gia, đem con gái của mình gả cho Triển Vân Tường không nên thân kia. Trịnh gia vô luận là tài lực hay là thế lực, so với Triển gia đều chỉ hơn mà không kém. Là trọng yếu nhất là Triển gia có hai con trai tranh nhau gia sản, mà Trịnh gia lại chỉ có một con trai độc nhất, không cần nói cũng biết chênh lệch thật lớn trong đó. Nhưng hiện tại, ông ta cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, ông ta làm trâu làm ngựa cho Triển gia nhiều năm như vậy, chẳng phân biệt nổi một ly canh cam tâm như thế nào, ngấm ngầm, ông ta đã bắt đầu an bài đường lui cho chính mình.

Kỷ tổng quản suy nghĩ sâu xa một lát, nói:

- Trịnh thiếu gia, khối đất Khê Khẩu này, tuy rằng không tính là đặc biệt lớn nhưng là chỗ hiểm yếu, lúc trước chúng ta cũng mất rất nhiều sức lực mới lấy được...... - Ngụ ý chính là muốn nâng giá lên.

Trịnh Mặc không chút do dự gật đầu một cái:

- Ta biết Kỷ tiên sinh cần nhiều tiền để lưu động tài chính, giá cả nhất định sẽ không làm tiên sinh chịu thiệt. Ta chỉ có một yêu cầu, chính là mau. Sinh ý của Trịnh gia rất nhiều, ta không hy vọng hao phí quá nhiều thời gian vào một việc...

Thấy Trịnh Mặc sảng khoái như vậy thì Kỷ tổng quản nhất thời mừng rỡ, ông ta đứng dậy xoay nửa người, vươn tay:

- Đó là tất nhiên! Việc buôn bán phải mau phải chuẩn, Trịnh thiếu gia hào sảng như vậy, tin chắc chuyện hợp tác của chúng ta nhất định sẽ thực sảng khoái!

Trịnh Mặc giơ tay bắt tay ông ta, âm thầm nhếch mép một cái. Sau khi Kỷ tổng quản đi, Trịnh Mặc gọi Trần thúc tiến vào:

- Trần thúc, ta nghĩ ông ta sẽ nhanh chóng đến đàm giá với chúng ta, thúc nhớ kỹ, vô luận ông ta ra bao nhiêu thúc đều phải mua.

- Vâng thiếu gia.

Trịnh Mặc đứng lên, nhìn thời gian rồi nói:

- Tốt lắm, công việc hôm nay đến đây thôi, ta muốn đi trước. Nếu có gì đặc biệt quan trọng thì thúc phái người đến Đãi Nguyệt Lâu tìm ta.

- Vâng thưa thiếu gia.

Trịnh Mặc mang theo vài tùy tùng nhẹ nhàng đi đến cửa tiểu viện của Tiêu gia, vài nhân viên của Đãi Nguyệt Lâu mới vừa đi ra, trong khoảng thời gian này Trịnh Mặc đến thập phần cần mẫn, mọi người đều nhận ra cô, biết cô tới tìm chị em Tiêu gia, cười để cửa cho cô. Trịnh Mặc gật đầu tạ bọn họ, thuận thế đi vào.

Trịnh Mặc vào trong viện nhưng không nhìn thấy Vũ Phượng và Vũ Quyên, đang có chút nghi hoặc thì lại nghe thấy từ trong vườn phía sau truyền ra một trận tiếng hát tuyệt vời. Trịnh Mặc không tự chủ được đi theo tiếng hát, càng đến gần thì tiếng hát càng rõ ràng, cũng càng thêm dễ nghe êm tai.

- Hỏi mây, vì sao ngươi lưu lạc. Hỏi mây, vì sao ngươi phiêu đãng. Hỏi mây, ngươi tới từ nơi nào. Hỏi mây, ngươi đi hướng nào......

Rẽ qua vòng cua hành lang, rốt cuộc Trịnh Mặc cũng tìm được nguồn gốc của tiếng ca, nhìn cảnh trước mắt mà cô không khỏi kinh ngạc dừng bước.

Chỉ thấy Vũ Phượng đang ôm nguyệt cầm mà mình đưa nàng, ngồi trên ghế đá, ngón tay trắng khẽ gảy, khi thì nhắm mắt ngâm xướng, khi thì nâng mi cười nhẹ. Tiểu Tam ngồi ở một bên, cầm cây hồ cầm mỉm cười kéo kéo, Tiểu Ngũ đứng ở bên kia, trên tay nắm cầm sáo trúc thật dài thổi, say mê lắc lư.

Mùa thu, sau giờ Ngọ, ánh sáng chiếu khắp, gió lạnh phơ phất bên tai, trong tiểu viện, ba chị em đều tự tay cầm các nhạc cụ khác nhau, đón gió ca hát, cấu thành một hình ảnh xinh đẹp rung động lòng người, khắc thật sâu ở trong đầu Trịnh Mặc.

Trịnh Mặc lẳng lặng đứng tại chỗ, tùy tùng phía sau cô cũng duy trì như thế, không hề nhúc nhích. Một bức vẽ nhân gian đẹp như vậy, chỉ sợ không ai lại nhẫn tâm phá vỡ.

- Lúc chàng trèo đèo lội suối, có khắc nào từng nhớ đến ta không. Lúc ngươi phiêu lưu trở về, xin đem nhu tình của ta đưa đến cạnh chàng. Nói cho chàng, nói cho chàng, chỉ có nơi chàng dừng lại, mới là thiên đường của ta. Chỉ có nơi chàng dừng lại, mới là thiên đường của ta. Thiên đường......

Một khúc chấm dứt, Tiểu Ngũ buông cây sáo, hưng phấn nói với Vũ Phượng:

- Chị cả, em thổi được phải không? Chị cả, em một âm cũng chưa thổi sai, có phải không?

Vũ Phượng vỗ về đầu của con bé, cười ôn nhu:

- Ừ, Tiểu Ngũ càng ngày càng thông minh! - Nàng quay đầu lại - Tiểu Tam cũng rất có khả năng, cư nhiên có thể kéo hồ cầm! - Vũ Phượng hơi cúi đầu, xúc động nói - Nếu cha nhìn thấy chúng ta như thế này, không biết sẽ rất cao hưng không!

Tiểu Tam buông hồ cầm, đi đến trước mặt Vũ Phượng nói:

- Chị cả, chỉ nói xem cha mẹ có thể ở trên trời nhìn thấy chúng ta, nghe thấy chúng ta hay không?

Vũ Phượng ngẩng đầu lên, im lặng nhìn bầu trời, nhẹ nhàng nói:

- Có thể, chị nghĩ hai người chẳng những sẽ nhìn thấy chúng ta, nghe thấy chúng ta, còn có thể giúp đỡ chúng ta......

Tiểu Tam và Tiểu Ngũ cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn ra hướng xa xa, tựa hồ có thể nhìn thấy ở chân trời cha mẹ đã mất của mấy đứa.

- A! Mặc đại ca! - Tiểu Ngũ liếc một cái lập tức hưng phấn kêu to.

Vũ Phượng quay đầu nhìn thấy Trịnh Mặc đang lẳng lặng đứng cách đó không xa, ôn nhu nhìn nàng. Nhìn Trịnh Mặc bước từng bước chậm rãi tới chỗ nàng, Vũ Phượng không tự chủ đứng lên, yên lặng nhìn Trịnh Mặc, ánh mắt lấp lánh, nụ cười bên môi. Trịnh Mặc đi đến trước mặt Vũ Phượng, vươn tay ra, kìm lòng không đậu ấp nàng vào trong lòng.

Tiểu Tam và Tiểu Ngũ thấy được thì lập tức che hai mắt mình, vừa cười vừa chạy:

- Xấu hổ xấu hổ xấu hổ! Chúng ta nhanh đi! Ở đây nhiều người lắm! Không đứng được! - Đây là lời ngoài miệng mà Vũ Quyên thường nói với bọn trẻ.

Mặt Vũ Phượng nhất thời hồng lên, nàng cắn môi nhìn hai đứa em gái chạy như bay, vừa ngượng vừa giận khẽ thúc nhẹ Trịnh Mặc một chút, thẹn thùng nói:

- Em gái còn ở đây, ngươi thế nào...... như vậy......

Trịnh Mặc đem mặt chôn ở trong mái tóc của nàng, hít thật sâu hương trên người Vũ Phượng, mặc kệ nàng nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực, nói nhỏ bên tai nàng:

- Nếu đã bị nhìn thấy, cô nương vẫn nên ngoan ngoãn theo bổn thiếu gia đi.

Vũ Phượng nghe cô nửa nghiêm túc nửa vui đùa thì mặt càng đỏ, trong lòng lại có ngọt ngào phất qua nhè nhẹ, nàng nâng tay vòng qua lưng áo Trịnh Mặc, mềm mại rúc vào trong lòng cô, cười nhẹ nhắm hai mắt lại.

Trịnh Mặc lẳng lặng ôm Vũ Phượng, nghiêng mặt lặng lẽ hôn lên trán nàng, khi Vũ Phượng nhắc tới cha mẹ, biểu tình cô đơn chợt lóe mà qua không qua được ánh mắt của cô. Trịnh Mặc tự nói với mình trong lòng, nữ tử trong lòng này đáng giá để mình dùng hết tâm lực bảo vệ, những thứ mà nàng từng mất đi, chính mình sẽ giúp nàng đoạt lại từng chút từng chút một......