Chương 46: Bất nhập

- Mặc nhi, con đợi đã - Trịnh Mặc ăn mấy miếng liền thật sự không ăn nổi nữa, đang đứng dậy chuẩn bị rời đi thì lại bị Vân Nhu gọi lại.

- Mẹ, có việc gì? - Trịnh Mặc dừng bước, quay đầu.

Vân Nhu đi đến trước mặt cô, giúp cô sửa sang vạt áo:

- Mấy ngày nay con quá mệt mỏi, hôm nay đừng đi cửa hàng nữa, theo mẹ đi tới Tụy Hiên Phường đi.

Trịnh Mặc chần chờ một chút mới gật gật đầu.

- Trịnh phu nhân đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa không tiếp đón từ xa rồi! - Lão bản Tụy Hiên Phường nghe hạ nhân thông báo xong nhanh chóng đi ra sảnh lớn, liên tục vái chào vị khách hàng lớn ung dung đẹp đẽ quý giá.

- Lục lão bản, không cần khách khí như vậy. Vòng tay phỉ thúy ta đặt tháng trước đã đến chưa?

- Đến rồi đến rồi! Tiểu Lục, nhanh đến tầng cao nhất trên lầu lấy cái hòm màu vàng đến đây - Lão bản phân phó thủ hạ một tiếng, mặt tươi cười nói - Trịnh phu nhân, không phải lão Lục ta nói ngoa đâu, đôi vòng tay này bất luận là chất, màu sắc hay là thợ gia công đều là thượng đẳng nhất trong điếm của chúng ta cho đến nay, ta dám cam đoan, người nhìn thấy nhất định sẽ vừa lòng!

Vân Nhu gật gật đầu, cười nhẹ nói vài câu khách sáo với lão bản, quay đầu nhìn thấy Trịnh Mặc dựa ở ngăn tủ, liên tiếp ngáp dài. Nhìn trên mặt Trịnh Mặc nồng đậm vẻ mệt mỏi thì Vân Nhu thở dài trong lòng.

Mặc nhi thời gian gần đây tâm sự đầy bụng, cả người trì độn, khí sắc thật không tốt.

Mấy ngày nay thế nhưng thật ra có tinh thần chút, nhưng lại bù lu bù loa công việc như trước nay. Mỗi ngày chỉ ăn mấy miếng điểm tâm liền không ăn nữa, vội vàng rời khỏi Vân Thiên Lâu đi làm việc, hơn nữa không đến nửa đêm tuyệt không về nhà. Nếu không phải Vân Nhu mỗi ngày phái quản gia đến Vân Thiên Lâu gọi cô trở về thì có khả năng ngay cả ngủ cô cũng sẽ ngủ ở phòng làm việc trong Vân Thiên Lâu.

- Mặc nhi, nếu con cảm thấy không thú vị thì ra ngoài ngồi uống trà đi, không lâu sau mẹ sẽ xong.

Trịnh Mặc đứng trong này xác thực nhàm chán, gật gật đầu. Lão bản Tụy Hiên Phường thập phần hiểu cách nhìn mặt đoán ý, lập tức tiếp lời:

- Tiểu Hồng, mau đi pha cho Trịnh thiếu gia ấm Bích Loa Xuân tốt nhất.

-----------------------------------------------

- Lão bản, tấm này lấy cho ta chín thước! Màu đỏ lấy cho ta sáu thước! - Thừa dịp thời tiết tốt, Vũ Quyên chạy tới một nhà cắt quần áo ở trấn trên chọn lựa mấy tấm vải dệt, nhập thu, thời tiết chuyển lạnh, trong nhà năm người cần chuẩn bị quần áo dày chút.

- Được rồi! - Lão bản vừa giúp Vũ Quyên cắt vải dệt, vừa chỉ vào một đoạn vải dệt khác, không ngừng giới thiệu với nàng - Cô nương, khoản gấm vóc xanh nhạt này mới đến trong điếm của chúng ta, màu sắc tốt, chất liệu cũng tốt, ngươi xem xem, muốn mua một ít không?

Vũ Quyên đi qua, cầm lấy khối gấm vóc xinh đẹp kia sờ sờ, quả nhiên là chất liệu tốt, vừa trơn vừa mát, mặc trên người nhất định rất thoải mái. Nàng cực thích trong lòng, nhưng khi cúi đầu nhìn túi tiền thì lại do dự. Nửa ngày sau nàng thở dài nói:

- Đẹp thì đẹp thật, bất quá thật sự rất đắt, vẫn nên thôi đi, lấy hai tấm kia đi!

- Lão Ngụy, cho nàng một trượng! Tiền ta trả! - Đằng sau đột nhiên truyền đến một giọng nói.

Vũ Quyên kinh ngạc xoay người liền nhìn thấy Triển Vân Tường cười hì hì đứng phía sau nàng.

- Ai muốn ngươi trả! Muốn mua ta tự mình mua! - Vũ Quyên vừa nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung thì sắc mặt lập tức khó coi lên.

Triển Vân Tường híp mắt, đắc ý nói:

- Đây là điếm của nhà ta, ta cho ngươi không cần mất tiền!

Vũ Quyên trừng lớn mắt:

- Điếm nhà ngươi? - Sau đó nàng thở phì phì ném vải dệt xuống, nói về phía lão bản - Vải dệt này bỏ đi, ta không mua nữa! - Nói xong quay đầu bước đi.

Triển Vân Tường đuổi theo từ trong điếm ra, hắn một phát kéo cánh tay Vũ Quyên lại, cợt nhả nói:

- Thế nào, lúc ở Đãi Nguyệt Lâu đối với ta còn nói còn cười, vừa ra khỏi liền gặp mặt cũng không để ý đến ta? Chẳng lẽ ngươi còn mang thù? Khí lúc trước còn chưa tiêu sao?

Vũ Quyên gỡ tay hắn ra, vẻ mặt giận dữ:

- Thù giết cha, cả đời ta cũng sẽ không quên! Khí cũng vĩnh viễn sẽ không tiêu!

Triển Vân Tường tuyệt không tức giận, hắn cười hì hì như cũ, kề sát bên tai Vũ Quyên, nháy mắt nói:

- Đừng quên lúc đó chúng ta còn có loại tình cảm hôn hít! Ngươi có biết đó có nghĩa là gì không?

Vũ Quyên sắc mặt cứng ngắc:

- Có nghĩa là gì? Ngươi sẽ không ngu đến mức cho rằng ta động tâm với ngươi chứ?

Triển Vân Tường cong khóe miệng một cái:

- Ngươi đương nhiên sẽ không động tâm với ta, ngươi là vì báo thù, đây có nghĩa là ngươi hao tổn tâm cơ trên người ta, thậm chí không tiếc dùng mỹ nhân kế câu dẫn ta!

- Ngươi tự biết mình có mấy cân mấy lượng là được rồi, nếu ngươi nghĩ rằng ta coi trọng ngươi thì ta mới buồn nôn đấy! - Vũ Quyên nói xong quay đầu chuẩn bị rời đi, ai ngờ Triển Vân Tường lập tức bước nhanh tới ngăn trước mặt nàng.

- Ngươi làm gì vậy? Ngăn ta làm gì!

Triển Vân Tường cười không có ý tốt:

- Ta đi theo ngươi đã cả buổi, hôm nay ta tìm ngươi chính là muốn chơi nốt trò chơi "dã ngoại vùng hoang vu" mà chúng ta chơi vài ngày trước! Không phải ngươi muốn báo thù sao? Cứ việc đến đây! Chúng ta giờ phải đi tìm một chỗ xa xôi để chơi!

Vũ Quyên nhìn Triển Vân Tường có vẻ không chịu từ bỏ ý đồ, trong lòng bắt đầu sốt ruột, nàng cảnh giác lui lại:

- Hôm nay bổn cô nương không muốn chơi!

- Nhưng mà bổn thiếu gia muốn chơi hôm nay! - Triển Vân Tường vừa nói vừa tới gần nàng.

Vũ Quyên đi bên trái hắn liền đi bên trái, Vũ Quyên hướng phải hắn liền hướng phải, Vũ Quyên phát hiện tình hình không ổn, nàng đột nhiên quay đầu bỏ chạy, ai ngờ tốc độ của Triển Vân Tường nhanh hơn bắt được cánh tay của nàng dùng sức kéo lại, Vũ Quyên liền ngã vào trên người hắn.

- Ngươi! Ngươi buông ra! Ngươi còn như vậy ta sẽ hô lên! - Vũ Quyên liều mạng giãy dụa.

Triển Vân Tường đắc ý cực độ, một tay hắn kiềm giữ Vũ Quyên, một tay sờ lên khuôn mặt của nàng:

- Ngươi kêu đi, trên đường này mọi người đều biết Triển nhị gia ta, ta mới không sợ ngươi! A!...... Đau, đau!

Triển Vân Tường đột nhiên kêu lớn, tiếp theo chân hắn bị người khác đá một cái ngã quỳ trên mặt đất, Vũ Quyên quay đầu lại, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ vui mừng:

- Mặc đại ca! - Nàng không ngừng kêu lên.

Trịnh Mặc vặn khuỷu tay Triển Vân Tường, Triển Vân Tường lập tức kêu to ra tiếng.

- Nếu không buông tay, ta liền phế đi cái tay này của ngươi - Trịnh Mặc mặt lạnh, bình thản phun ra một câu, không giận mà vẫn uy nghiêm.

Triển Vân Tường sợ tới mức lập tức buông tay Vũ Quyên ra:

- Có chuyện...chuyện gì cũng từ từ! A! Đau chết ta, ta buông, ngươi mau thả tay ta ra!

Trịnh Mặc buông cánh tay hắn ra, dùng lực đẩy, Triển Vân Tường lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, hắn tức giận quay đầu lại, vừa nhìn thấy là Trịnh Mặc thì nhất thời kinh ngạc:

- Là ngươi? - Hắn nhìn nhìn hai bên, xung quanh đều không có thủ hạ của Triển gia thì lập tức có chút kiêng kị - Trên...trên đường cái lớn cư nhiên cũng đụng phải Trịnh thiếu gia ngươi, ha ha, chúng ta với chị em Tiêu gia thật đúng là có duyên, như vậy cũng có thể đụng mặt nhau! - Hắn vừa nói vừa lui lại - Bỏ đi, các ngươi đã muốn nói chuyện thì ta đây đi trước thôi! - Triển Vân Tường nói xong, bỏ chạy nhanh như chớp.

Vũ Quyên nhất thời nhẹ thở ra, nàng quay đầu nói với Trịnh Mặc:

- Mặc đại ca, sao ngươi lại ở đây?

- Ta và mẹ mua này nọ ở gần đây, vừa vặn nhìn thấy...... ngươi. Đúng rồi, ngươi đi trên đường muốn mua thứ gì sao?

- Vốn là muốn tới mua mấy mảnh vải, ai ngờ nhà cắt quần áo cư nhiên là điếm của Triển gia, ta tức giận đến ném vải bỏ chạy ra đây!

Trịnh Mặc cười nhẹ nói:

- Vậy ngươi còn muốn mua không? Không bằng chúng ta đi điếm nhà đằng trước xem đi, ta biết điếm đó tuyệt đối không phải của Triển gia.

- Được!

Vì thế Trịnh Mặc liền cùng Vũ Quyên đi tới một nhà tơ lụa khác mua chút vải dệt, chọn nửa ngày mới chọn được, chờ hai người đi ra thì sắc trời đã có chút đen. Trịnh Mặc trong tay cầm giúp một ít vải dệt Vũ Quyên mua, nói với nàng:

- Đã khuya rồi, ta đưa ngươi về, trên đường cũng an toàn hơn.

Vũ Quyên gật gật đầu. Hai người trò chuyện suốt quãng đường tới Đãi Nguyệt Lâu.

- Mặc đại ca, mấy ngày nay sao ngươi không đến Đãi Nguyệt Lâu? - Vũ Quyên do dự mãi vẫn hỏi ra.

- Ta...... gần đây có hơi bận...... - Sắc mặt Trịnh Mặc hơi có chút mất tự nhiên.

Lúc đến tiểu viện của Tiêu gia, Trịnh Mặc ngừng lại:

- Vũ Quyên, ta còn có việc nên không vào - Cô đưa vải dệt trên tay cho Vũ Quyên, mím môi, ấp úng nói - Ngươi...

Vũ Quyên ngẩng đầu nhìn cô:

- Cái gì?

Trịnh Mặc vẻ mặt khó xử một lát, cuối cùng thở dài nói:

- Không có gì, ngươi chiếu cố bản thân thật tốt, ta......ta đi trước - Nói xong xoay người định rời đi.

Vũ Quyên giơ tay giữ chặt cánh tay Trịnh Mặc:

- Mặc đại ca, ngươi không vào gặp Vũ Phượng sao?

Trịnh Mặc vừa nghe thấy hai chữ "Vũ Phượng" thì sắc mặt tức thời thay đổi, cô cúi đầu, cười cười có chút chua sót:

- Không cần, ta nghĩ...khả năng nàng cũng không muốn nhìn thấy ta. Ta đi rồi, ngươi bảo trọng! - Nói xong Trịnh Mặc nhanh chóng quay đầu bước đi.

Vũ Quyên miệng hơi mở:

- Haiz! Đây là chuyện gì chứ...... - Nàng gõ gõ đầu mình, xoay người đẩy cửa ra.

Vũ Quyên đi vào thì thấy Vũ Phượng bước nhanh từ bên trong đi ra, nhìn đến nàng thì hình như nhẹ thở ra. Vũ Phượng đi đến trước mặt Vũ Quyên, nhận lấy vải dệt trên tay nàng, nói:

- Sao đi lâu như vậy, hại chị lo lắng gần chết, nghĩ rằng em xảy ra chuyện gì.

Vũ Quyên mặt hù dọa:

- Xuống phố thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì được, chỉ là trên đường đụng phải con chó điên, bị dồn rồi cắn mấy nhát thôi.

Vũ Phượng sửa sang lại vải dệt trên tay, khó hiểu nói:

- Chó điên nào, em đang nói gì vậy?

Vũ Quyên nhấn tay nàng một cái, biểu tình nghiêm túc nhìn nàng nói:

- Vũ Phượng, nói trọng điểm, vừa rồi ở trên đường em đụng phải Mặc đại ca, vừa nãy anh ấy đưa em về.

- Cái gì? - Tay Vũ Phượng run lên, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nàng vội vàng quay đầu nhìn phía cửa - Nàng đâu? Nàng... sao chưa đi vào?

- Lúc anh ấy đưa em đến cửa thì đột nhiên nói mình còn có việc, bảo em đi vào một mình. Anh ấy vừa mới đi...... - Vũ Quyên còn chưa nói xong thì vải dệt trên tay Vũ Phượng liền rơi phịch xuống đất một tiếng, nàng xoay người chạy vội ra ngoài cửa.

Hoàng hôn mông lung, một thân ảnh nho nhỏ màu trắng càng lúc càng xa, Vũ Phượng cắn môi, cảm thấy trái tim mình có chút vặn chặt, đột nhiên thân người nàng run mạnh lên, hướng về phía người nọ đuổi theo. Nhưng chung quy vẫn là chậm. Trong chớp mắt, thân ảnh kia rẽ vào góc, rốt cuộc không nhìn thấy nữa......

Vũ Phượng đi một chút liền dừng lại, như đột nhiên mất toàn bộ khí lực, thất tha thất thểu. Nàng nặng nề thở phì phò, chỉ gắt gao bám vào khung cửa để miễn cưỡng đứng thẳng người. Đứng thẳng bất động nhìn cái góc kia hồi lâu, nàng mới vô lực cúi đầu.

Vài giọt nước rơi xuống mặt đất, để lại mấy chấm vết ẩm.

Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, thân ảnh đơn bạc của Vũ Phượng có vẻ thập phần nhu nhược, nàng cúi đầu, trong lòng đau đớn khó chịu, chỉ có thể để mặc nước mắt vô thanh vô tức xẹt qua hai má......

Mặc, nếu đã đến cửa thì vì sao không chịu tiến vào đây?