Chương 28: Lâm muội muội

- Phu nhân, phu nhân! Lão gia đã trở về! - Hạ nhân bên ngoài hô lớn trên đường.

Trong thư phòng, trên mặt quản gia tất cả đều là vui mừng, Vân Nhu nhìn ông một cái, quản gia lập tức lĩnh ngộ, bước nhanh ra khỏi thư phòng, tiến đến nghênh đón lão gia.

- Mặc nhi - Vân Nhu nhìn qua, trong mắt có chút lo lắng.

Trịnh Mặc gật đầu một cái với bà, ý bảo bà yên tâm.

- Được, vậy con liền đi cùng mẹ.

Quản gia, hộ viện, một đám hạ nhân không ngừng nghênh đón Trịnh lão gia nhiều ngày chưa về, nhanh chóng vây quanh hỏi han ân cần, tập trung quan tâm.

Trịnh Tư Hào hoàn toàn không để ý tới bọn họ, gương mặt cứng ngắc khẩn trương, bụi sương đầy mặt. Từ lúc ông nhận được tin nói con trai được phu nhân tìm về nửa tháng trước thì cơ hồ ngày đêm chạy về. Nhiều ngày sương gió không ngăn cản được ông nhớ nhung con trai của mình, Trịnh Tư Hào vừa đặt chân vào cửa lớn Trịnh gia thì lập tức phi nước đại đến tiền sảnh, lúc vào cửa cơ hồ suýt té ngã.

Trịnh Tư Hào chống một tay lên cửa, khí huyết còn chưa thuận liền vội vàng nhìn đại sảnh, liếc mắt một cái đã bị một người trẻ tuổi áo trắng dài hấp dẫn ánh mắt. Đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, vẻ cứng ngắc trên mặt Trịnh Tư Hào cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười hiếm có. Bất quá nụ cười kia lại thật sự không được coi là đẹp mặt, Trịnh Tư Hào lúc này mặt mệt mỏi trắng bệch, đôi mắt đỏ trợn ngược, chòm râu không dài còn rung lên khiến cho khuôn mặt vốn đang tươi cười thoạt nhìn giống như đang rút gân mạnh.

Khoảng thời gian qua, mỗi ngày ở thư phòng chịu sự hun đúc của quản gia, Trịnh Mặc kỳ thật cũng rất hiếu kì lão cha tiện nghi của cô là cái dạng gì. Trong truyền thuyết, ông ất cơ trí vô song, đức cao vọng trọng, khôn khéo sắc sảo...... Đương nhiên cuối cùng là Trịnh Mặc nhìn không ít hồ sơ xử lý của Trịnh lão gia, sau đó tự tổng kết, nói ngắn lại thì ở bên ngoài, Trịnh Tư Hào ở Đồng thành là hình tượng như thần, người người kính ngưỡng.

Trịnh Mặc cho tới giờ nghe nhiều lời đồn bậy không dựa vào logic, nhưng cô thế nào cũng không ngờ được lại kém hơn nhiều so với trong truyền thuyết như vậy!

Cho dù sức tưởng tượng của Trịnh Mặc có phong phú nữa cũng không ngờ đến lão cha anh minh thần võ trong truyền thuyết của mình sẽ là lão già trung niên trước mắt trông như cà tím bị đông lạnh, mặt trắng hụt hơi, ấn đường biến thành màu đen, gầy lung lay như sắp đổ. Điều này làm người ta làm sao chịu nổi.

Trịnh Mặc không tự giác đánh giá ở trong lòng, yên lặng vì lão mẹ đoan trang hiền thục của mình, đến nay phong vận do tồn (già vẫn giữ được nét trẻ trung), có thể thấy được năm đó lão mẹ tiện nghi tao nhã vô song đến thế nào, cảm thấy đáng tiếc một phen. Cổ đại, quả nhiên đều là vợ khéo lấy chồng vụng.

Trịnh Mặc không biết hơn hai mươi năm trước, lão cha của cô kỳ thật là một quý công tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, nhiều tiền đa tài đến thế nào, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói thì phải là một 'cao phú soái' điển hình, mê đảo biết bao thiếu nữ tuổi thanh xuân ngây thơ lãng mạn.

Chỉ có thể nói, năm tháng quả thật là con dao vô tình nhất.

Đợi Trịnh Tư Hào thuận khí xong, uống trà lạnh mà hạ nhân dâng, khí thế một nhà đứng đầu rốt cục cũng thể hiện ra. Ông nhìn quanh bốn phía, đơn giản chỉ có Vân Nhu và Trịnh Phi Yên đứng thẳng ở bên cạnh nói câu tiếp đón. Trịnh lão gia từ lúc bắt đầu vào cửa liền một khắc không rời mắt khỏi đứa con bảo bối mất đi có lại của ông, cũng đến lúc này mới chú ý tới vợ và con gái.

Trịnh Tư Hào chắp tay sau lưng, chậm rãi thong thả đi đến trước mặt Trịnh Mặc, tỉ mỉ nhìn lại một phen, trong mắt lộ ra vui mừng. Ông vươn tay khoát lên vai Trịnh Mặc, thở dài ra hơi:

- Con à, mấy năm nay vất vả cho con.

Trịnh Mặc cảm nhận được người đối diện này hẳn là người được gọi là 'phụ thân' của mình, trong giọng nói lộ ra cảm động và hoài niệm, trong lòng cũng hơi run, cô lắc đầu có chút cứng ngắc, nhưng biểu tình cũng rất nghiêm túc nhìn Trịnh lão gia, nhẹ giọng nói:

- Không vất vả.

Trịnh Tư Hào cười sang sảng, lại nâng tay lên vỗ vỗ thật mạnh vào bả vai của cô, chỉ nói một chữ "Tốt", như thể thực vừa lòng với câu trả lời của cô.

Vân Nhu nhìn cảnh tượng này thì bất an trong lòng cũng thoáng bình phục lại chút. Thấy sắc mặt trượng phu thư thái xuống liền uyển chuyển nói:

- Lão gia, ông bôn ba bên ngoài nhiều ngày nhất định thấy mệt mỏi, tôi đã phân phó Từ nương chuẩn bị nước tắm, để ông trừ mệt.

Trịnh Tư Hào gật gật đầu. Vân Nhu tiếp tục nói:

- Tôi đã phân phó phòng bếp chuẩn bị chút rượu và thức ăn, đêm nay đón gió tẩy trần cho lão gia, cũng chúc mừng một chút Mặc nhi trở về.

Lúc này đã thấy Trịnh Tư Hào khoát tay áo, đầu chuyển về phía quản gia hầu ở một bên nói:

- Hứa Trung, ông lập tức đi mời các bằng hữu và bạn làm ăn của ta, cục trưởng Trần, cục trưởng Lâm cục cảnh sát, đội trưởng Mã cũng mời đến hết, còn cả chưởng quầy tửu lâu tửu quán cũng mời hết cho ta! Nói với bọn họ là buổi tối hôm nay, người nhà họ Trịnh ta muốn mở đại yến mời khách, mừng con trưởng của ta trở về!

- Vâng! - Quản gia vội vàng đáp lời.

Trịnh Mặc bị trận thế này làm kinh ngạc đến nhảy dựng, cô hơi há mồm đã thấy Vân Nhu lặng lẽ xua tay với mình.

Buổi tối, biệt thự Trịnh gia đầy ắp tân khách. Ai cũng biết Trịnh gia vẫn là lão rồng đầu lớn của thành bắc, hiện tại Trịnh lão bản gióng trống khua chiêng mở yến hội vì con trưởng, có thể thấy được trình độ coi trọng đối với đứa con này. Không nói đến Trịnh Mặc là trưởng tử của Trịnh gia, người này còn là con trai duy nhất của Trịnh gia, chỉ cần nghĩ đến đây, người sáng suốt đều hiểu khổng lồ gia sản của Trịnh gia tương lai nhất định do người kia kế thừa.

Trịnh lão bản tươi cười đầy mặt dẫn theo Trịnh Mặc giới thiệu với hết lão hữu này đến lão hữu khác đây là con trai của ông, trên mặt lộ vẻ như đường làm quan rộng mở. Trịnh Mặc yên lặng theo phía sau cha cô, lúc đầu còn lễ phép cười với một đám thúc thúc bá bá xa lạ, nhưng cô thật sự không liệu được bằng hữu của cha mình cư nhiên lại nhiều như vậy, gặp mãi cũng không hết, sau cười đáp thì khuôn mặt cô đều cười cứng ngắc. Nhưng các thúc thúc bá bá lại thật sự quá nhiệt tình, cho dù Trịnh Mặc đã lắc lắc mặt giả vờ mặt than thì bọn họ vẫn không ngừng vỗ vai cô, nắm tay cô, liên tục khen cô tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Trịnh Mặc cảm thấy rất kỳ quái, những người này muốn nịnh bợ người cha tài đại khí thô của cô thì có thể lý giải, nhưng có cần tận hết sức lực đánh thái cực với cô như vậy không. Trịnh Mặc không biết các đại lão bản có uy tín danh dự này đã sớm tính xong ở trong lòng, tuy rằng trước mắt Trịnh Mặc còn là một người mới hai mươi tuổi, nhưng qua thêm vài ba năm nữa, nghiệp lớn thế lớn của Trịnh gia chắc chắn sẽ chuyển tới tay Trịnh Mặc, cái này gọi là vua nào triều thần nấy, hiện tại tạo quan hệ tốt trước, chờ tương lai Trịnh Mặc chấp chưởng quyền to, việc làm ăn của bọn họ mới có thể trước sau như một, tiếp tục phồn vinh thịnh vượng.

Trịnh lão gia bên này bị vài cục trưởng kéo lấy, nói chuyện vui vẻ, Trịnh Mặc nhanh chân nhân cơ hội rời khỏi đi hít thở không khí. Đáng tiếc cô vừa mới nhảy ra khỏi một 'hố lửa' lại không biết có một 'hố lửa' khác đã sớm đợi thật lâu như hổ rình mồi.

Khách lần này tới Trịnh gia chúc mừng phần lớn dẫn theo vợ cả và con gái của mình, cũng đã sớm nói với con gái nhà mình việc hôn nhân với con trai độc nhất của Trịnh gia là trọng yếu như thế nào. Con gái nhà kẻ có tiền, hưởng thụ quen cuộc sống xa xỉ từ nhỏ, đối với khái niệm môn đăng hộ đối là tuyệt đối thâm căn cố đế, tình tiết cẩu huyết gì mà thiên kim tiểu thư bị thư sinh nghèo kiết xác đả động, sau đó vứt bỏ vinh hoa phú quý trốn tới một thôn nhỏ trên núi linh tinh, hơn phân nửa chỉ có ở kiều đoạn tình tiết tiểu thuyết, tiểu thuyết này hơn phân nửa là do thư sinh nghèo kiết xác viết.

Đối với đại bộ phận thiên kim tiểu thư ở Đồng thành mà nói, gả cho một tấm chồng có tiền có thế, bảo trụ cuộc sống ung dung đẹp đẽ quý phái vĩnh viễn mới là hạnh phúc cả đời của các nàng. Vì thế, Trịnh Mặc làm con trai độc nhất của thủ phủ thành bắc đã nhanh như chớp trở thành mục tiêu hàng đầu để đàn thiên kim này cạnh tranh truy đuổi, hơn nửa số đó ở yến hội đêm nay nhìn thấy Trịnh Mặc ngày thường anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, trong giây lát một sọt phương tâm liền ném đến trên người cô.

- Ôi, huynh là công tử Trịnh gia phải không! - Vài nữ nhân trang điểm xinh đẹp nhìn đúng thời cơ thì tất nhiên không ai nhường ai, đột nhiên đồng loạt vây lại, bao quanh Trịnh Mặc.

Mùi son phấn nồng đậm đập vào mặt Trịnh Mặc, khiến cô nghẹn đến lập tức nhăn mi mắt đẹp lại.

- La tỷ tỷ, ngươi dùng son phấn xưởng nào vậy, sặc mùi như vậy? Ngươi xem kìa, sặc sắp chết Trịnh công tử của người ta.

- Ngươi...ngươi nói bậy bạ gì đấy, đây là son thượng đẳng người quan ngoại cố ý lấy để hiếu kính với cha ta, sao có thể sặc mùi! Rõ ràng là thứ bột nước thấp kém ngươi dùng nhiễu đến Trịnh công tử, lại muốn đổ oan cho ta!

- Ngươi!......

- Ôi trời, Trịnh công tử, huynh xem kìa, trên mặt huynh bị dính ít bụi son, để Liên Dung lau cho huynh nào.

- Ta cũng lau ta cũng lau......

Vài cái khăn đồng thời mãnh liệt mênh mông hướng đến mặt Trịnh Mặc lau, Trịnh Mặc sợ tới mức chạy nhanh lui về phía sau, sắp lui lại thêm thì lập tức đụng tới người một nữ tử phía sau, xúc cảm 'mềm mại' kia khiến cô lập tức như bị điện giật mà văng ra xa, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, thật sự xấu hổ cực độ.

Đúng lúc này đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc:

- Đại ca, anh ở trong này sao, đại nương gọi anh qua có việc, anh mau đi cùng em.

Trịnh Mặc cho tới thời khắc này đều chưa từng cảm thấy giọng Trịnh Phi Yên dễ nghe như thiên thần như vậy, thấy muội muội của mình đi tới, thoải mái đẩy ra một rừng cánh tay đang chạm vào cô không tốn sức, một lát đã giải cứu cô ra.

Đi khỏi vài bước thì Trịnh Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, cô rất cảm kích nói lời cảm tạ với Trịnh Phi Yên. Trịnh Phi Yên lại nháy mắt, hơi thần bí nói:

- Anh muốn cảm ơn cũng không phải cảm ơn em, muốn cảm ơn cũng nên cám ơn nàng!

Trịnh Mặc nghi hoặc nhìn theo hướng ngón tay của Trịnh Phi Yên thì có một bóng nam dáng vẻ lưu manh đột ngột cắt đứt tầm mắt của cô:

- Lâm muội muội, thì ra em ở trong này, làm ta tìm mãi!

"Lâm muội muội"? Trịnh Mặc dừng chân một chút, theo bản năng liền xuất hiện một câu trong não: Trên trời rớt xuống một em gái Lâm...