Chương 35: Quyết Định

"Cái này đã mở quyền hạn ra vào rồi à? Nghe nói cái di tích này chính là bí cảnh, mà chẳng phải bên trong bí cảnh chứa cả đống bảo vật hay sao, nếu thu thập được thì đều là sở hữu cá nhân?

Uầy, hèn chi cái người họ Lục kia bảo không cần thân phận cục 11 thì vẫn có khả năng tiến vào bên trong, chuyện này đâu có giống tặng không kho báu, giống như đang tìm kiếm bia đỡ đạn thì có.

Đâu ai chắc được bên trong có bảo vật hay không đâu, nói không chừng, bên trong chỉ có mỗi quái thú."

Thời Vũ nhạy cảm phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Muốn có được quyền hạn ra vào thì phải thông qua lịch luyện thực chiến dã ngoại do hiệp hội tổ chức, từ đây có thể suy ra, muốn vào bí cảnh thì bắt buộc phải có năng lực thực chiến?

Nếu không có năng lực thực chiến thì sao... cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là 'treo' trong di tích rồi.

"Cả tỷ cái 'hố'."

(*) Hố 坑 còn có nghĩa là gài bẫy

Thời Vũ còn đang định tra cứu thêm thông tin về di tích bí cảnh này, thì bên cạnh bỗng vang lên một tiếng "Ùng ục~".

"Uh ngao~"

Thập Nhất liêu xiêu ngã trái ngã phải nhào tới bên cạnh, hỏi khi nào ăn cơm.

Lúc này Thanh Miên Trùng cũng đang nằm thoi thóp trong lồng chim, trông như một con phế tằm, không thể phun nổi một sợi tơ nào nữa!

"Hôm nay chúng ta sẽ ăn một bữa tiệc lớn, đừng vội, đợi tao chút."

Thời Vũ nhìn thời gian, hay thật mới đó mà đã trễ thế này.

Bình thường ngồi thiền định 1 ngày dài bằng 1 năm, thời gian trôi qua cực chậm, giờ hắn mới lướt lướt điện thoại có tí, mà trời đã sắp tối đến nơi.

Nếu điện thoại có thể tiến hóa thành sinh mệnh thể cơ giới, chắc là nó sẽ đánh thức kỹ năng điều khiển thời gian của chủng tộc mình... giống như Cô Ngốc vậy ( "Cô Ngốc" trong phim "Chiếc Điện Thoại Thần Kỳ" được khởi chiếu vào năm 2009).

Không chỉ có Thập Nhất đói bụng, mà sau khi Thời Vũ kịp phản ứng, hắn cũng cảm thấy bụng có chút đói, vì vậy liền vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.

Một lát sau.

Một bọc thiết trúc, măng, lá trúc và thiết tâm mộc là của Thập Nhất.

Bánh kếp bắp cải, canh trứng cà chua là của Thời Vũ.

Rau quả là của Thanh Miên Trùng.

Mỗi người tự lấy phần ăn của mình, giải quyết bữa tối.

Đang ăn, Thời Vũ hỏi Thập Nhất: "Mày có hứng thú với lịch luyện thực chiến dã ngoại không?"

Lần trước, sau khi từ trận quán trở về, Thời Vũ đã có ý định sẽ tham gia lịch luyện thực chiến dã ngoại rồi.

Hiện tại, thứ có thể tạo ra áp lực đối với Thập Nhất, ước chừng chỉ có một cách này.

Mặc dù lần lịch luyện này là thực chiến dã ngoại nhưng độ an toàn của toàn bộ quá trình vẫn được đảm bảo, dù sao cũng là lịch luyện do hiệp hội Ngự Thú Sư tổ chức cho các Ngự Thú Sư tập sự bản địa.

Hiện tại, nếu bảo hắn tiến vào di tích bí cảnh để thăm dò hay thám hiểm gì đó, nói thật, hắn vẫn có chút sợ hãi, dù sao thì hắn cũng không biết được tình huống bên trong là thế nào.

Nhưng nếu là chuyện lịch luyện thực chiến dã ngoại, thì dường như không thành vấn đề.

Một là tiếp tục rèn luyện khả năng thực chiến của bản thân và Thập Nhất, hai là nhân cơ hội này xem thử mối liên hệ giữa kỳ đánh giá lịch luyện này và di tích bí cảnh là gì.

"Ngao!!!"

Thập Nhất giơ cao hai tay, xông lên! xông lên! xông lên!

Hai mắt sáng như đèn pha, hiển nhiên là nó muốn tham gia.

Nó luyện tập chăm chỉ như thế mà, nếu không có cơ hội để thể hiện thành quả huấn luyện thì việc luyện tập sẽ trở nên vô nghĩa.

Cái con Băng Giáp Thú và cả cái đám Thổ Hành Thử kia đều không thể giúp nó thể hiện hết thành quả huấn luyện.

Thứ duy nhất khiến nó có chút áp lực chính là con Phong Ma Sư kia nhưng trong lòng Thập Nhất biết rõ, mình chắc chắn không thể đánh bại được đối phương.

Phong Ma Sư là sinh vật cấp thống lĩnh, sinh vật cấp thống lĩnh sẽ tạo ra cảm giác áp bức rất mạnh đối với những con non đang trong thời kỳ trưởng thành như Thập Nhất.

Cảm giác áp bức do sinh vật cấp thống lĩnh tạo ra thậm chí có thể trực tiếp giết chết những sinh vật cấp thấp.

Sau khi sủng thú trưởng thành đạt tới cấp quân vương, chúng có thể tự động đánh thức kỹ năng uy hiếp của mình.

Đây là lý do tại sao kỹ năng uy hiếp mà Thời Vũ sao chép được vinh dự nắm giữ "tư chất quân vương" sau khi thành thạo.

Nắm vững trước các năng lực đặc thù của cấp quân vương, tức là có "tư chất quân vương".

"Vậy thì tham gia một chút xem sao."

Thời Vũ gật đầu, sau đó, hắn lại nhìn về phía con Thanh Miên Trùng trong lồng chim: "Mày cũng đi đi."

"Chít chít???"

Thanh Miên Trùng tự nhiên bị điểm danh, lộ ra vẻ mặt ngu ngơ vô tội.

"Theo như tao biết, ừm, theo như những gì tra được trên điện thoại, tiêu chuẩn đánh giá và chấm điểm trong lịch luyện thực chiến dã ngoại, căn bản là dựa trên việc đã đánh bại loại sinh vật nào, hoặc là, đã thu thập được những tài nguyên quý hiếm nào.

Chuyện đánh nhau thì đương nhiên sẽ giao cho Thập Nhất nhưng chuyện thu thập đồ vật gì đó, thì kỹ năng phun tơ của mày sẽ là vũ khí 'làm ít công to'.” Thời Vũ mỉm cười.

Giống như kiểu mấy loài thực vật sinh trưởng trên vách đá gì đó, hắn mới không thèm hái, tốt nhất là giao cho Thanh Miên Trùng, hay là mấy loại tài nguyên do một số tộc đàn sinh vật canh giữ, ăn trộm chắc chắn sẽ có hiệu quả hơn là đánh nhau.

“Chít chít!” Thanh Miên Trùng vùi đầu gặm đồ ăn, trong đầu đang nghĩ “Ôi, bữa tối cuối cùng của tao”.

...

Ngày hôm sau.

Lục Thanh Y lại tới.

Cô mang theo một tấm giấy chứng nhận đại diện cho thân phận thành viên dự bị của cục 11 của Thời Vũ.

Đồng thời, giao cho Thời Vũ tấm thẻ ngân hàng 10 triệu mà hắn nhớ nhung qua nay, đến nỗi, phong thư giới thiệu đến võ quán Trúc Thạch bỗng chốc chả là gì so với hai thứ phía trước.

"Sử dụng giấy chứng nhận này, cậu sẽ có quyền trực tiếp khám phá hầu hết các di tích. Ví dụ, lần này là di tích Bình Thành, cậu có thể trực tiếp đi vào bằng chứng nhận này.

Còn có cả di tích Băng Long trên núi tuyết nữa... nhưng tôi đề nghị, tốt nhất cậu nên có giấy chứng nhận chuyên môn thám hiểm núi tuyết trước khi leo lên đó, bằng không, cho dù cậu có mặc bao nhiêu lớp quần áo chống lạnh, thì cái thể chất này của cậu vẫn không thể chịu nổi loại nhiệt độ kia đâu."

“Có vệ sĩ không?” Thời Vũ hỏi.

"Đi di tích Băng Long trên núi tuyết thì có thể xin thêm vệ sĩ nhưng nếu đi di tích bí cảnh mà cậu gián tiếp khiến nó giáng lâm thì không. Như tôi đã nói trước đó, di tích này rất đặc biệt, cho nên, rất tiếc là không có." Lục Thanh Y mỉm cười.

Mí mắt của Thời Vũ giật giật: "Vậy, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra bên trong di tích này vậy, chị cứ nói thẳng cho tôi biết đi."

Tượng đá chẻ đôi đại ca vẫn đang chờ hắn khôi phục chân tướng đấy nhưng nếu quá nguy hiểm, hắn chỉ có thể đợi lần sau.

"Nói trước với cậu cũng không sao. Tiền thân của không gian di tích bí cảnh này chính là không gian Ngự Thú của Ngự Thú Sư, chuyện này hẳn là cậu đã biết?"

Thời Vũ gật đầu.

"Trước hết, không gian di tích này rất không ổn định, theo như những thí nghiệm trước đó, chỉ có Ngự Thú Sư tập sự mới có thể đi vào bình thường. Nếu cấp độ của Ngự Thú Sư quá cao, không gian Ngự Thú của Ngự Thú Sư đó sẽ có phản ứng bài xích không gian với không gian di tích.

Đương nhiên, chúng ta vẫn có thể cưỡng ép tiến vào tiếp tục khai phát nhưng như vậy rất dễ khiến cho không gian bí cảnh sụp đổ, nếu làm vậy, giá trị thu được không đáng là bao nhưng thứ mất đi lại rất nhiều. Xét cho cùng, thứ quý giá nhất chính là bản thân di tích."

"Tôi cũng đoán được sơ sơ, nếu di tích không quan trọng như vậy thì hiệp hội Bình Thành đã không lên kế hoạch cấp quyền hạn ra vào cho một lượng lớn Ngự Thú Sư tập sự như thế.” Thời Vũ nói.

"Có thể nói, di tích này chính là một di tích thuộc loại khiêu chiến, ngày mốt này, nó sẽ được những Ngự Thú Sư kia cải tạo, mục đích là để huấn luyện những Ngự Thú Sư thế hệ mới của bộ tộc.

Sau khi Ngự Thú Sư tiến vào bên trong, chắc chắn sẽ chia nhau đi đến những môi trường độc lập, không thể chạm mặt nhau, dưới hoàn cảnh tồn tại một lượng lớn phân thân sinh vật nguyên tố đó, chỉ có thể đánh bại tất cả, sau đó mới có thể tiến vào môi trường tiếp theo.

Có chút tương tự với khiêu chiến vượt ải. Trước mắt chỉ có Ngự Thú Sư đến từ binh đoàn Ngự Thú Bình Thành tiến vào thăm dò, có điều, chiến tích..." Lục Thanh Y lắc đầu.

Thực lực của Ngự Thú Sư tập sự ở Bình Thành vẫn còn quá kém, cho dù trong di tích này không có các sinh vật siêu phàm, thì không ai có thể vượt qua tất cả cấp độ bên trong.

Nếu đổi lại là những Ngự Thú Sư tập sự của một số thành phố lớn, thì chắc chắn có thể khám phá được bí mật của di tích nhanh hơn.

Có điều, dù sao thì di tích này cũng xuất hiện ở quận Bình Thành, quyền ưu tiên được thăm dò chắc chắn phải là Bình Thành, tiếp theo mới là các quận huyện khác ở thành phố Băng Nguyên.

“Bên trong có nguy hiểm không?” Thời Vũ hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

"Theo như những người đã từng tới đó, thì những sinh vật nguyên tố kia chỉ nhắm mục tiêu đánh bại đối thủ chứ không phải tiêu diệt nhưng nếu kẻ khiêu chiến quá yếu, thì vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Chờ một chút, để tôi cho cậu địa chỉ trang web và mã mời, vốn ban đầu của cậu là 10 triệu, cậu có thể thông qua nơi này để mua tài nguyên bồi dưỡng, chắc chắn sẽ có chiết khấu nhất định.

Nếu cậu lợi dụng di tích và 10 triệu này một cách hợp lý, sau đó lại đến võ quán Trúc Thạch học tập một thời gian, tôi tin rằng, cậu sẽ sớm trở thành Ngự Thú Sư chuyên nghiệp.

Tóm lại, trước mắt, cậu đừng để mắt tới di tích Băng Long kia, hãy tập trung khám phá di tích này đi, hãy coi bí cảnh là mục tiêu nhiệm vụ hàng đầu."

Thời Vũ nói: "Nghe qua vẫn có chút nguy hiểm... Thực Thiết Thú của tôi chỉ mới cấp 5 thôi, cái đám lính tinh thông thực chiến của Ngự Thú Sư mà còn đánh không lại, thì sao tôi đánh lại nổi."

"Nếu cậu muốn điều tra chân tướng lịch sử của thành phố Băng Nguyên, thì không cần phải qua ải như những người khác. Mỗi môi trường độc lập bên trong hẳn là vẫn tồn tại đôi chút dấu vết, đến lúc đó, thiên phú lắng nghe của cậu sẽ rất hữu ích." Lục Thanh Y nói: "Dù sao thì di tích này cũng do cậu mà xuất hiện, đương nhiên... vẫn nên có thực lực tự vệ cơ bản nhất.

Cậu đem Thực Thiết Thú đến võ quán Trúc Thạch học thêm 2 kỹ năng mới đi, như vậy hẳn là ổn rồi, sở hữu mỗi cái kỹ năng ngạnh hóa thế này vẫn quá miễn cưỡng."

“Được rồi.” Thời Vũ gật đầu.

Để tính sau đi.

Hắn không có ý định dùng thân phận là thành viên của cục 11 để trực tiếp tiến vào bí cảnh, dù sao cũng chẳng được lợi gì, chỉ nhận được mỗi sự chú ý vô nghĩa từ người khác.

Quả nhiên... trước tiên vẫn nên tham gia kỳ đánh giá lịch luyện mà hiệp hội Ngự Thú Sư tổ chức, dùng con đường này để đi vào vẫn an tâm hơn.

Tiêu chuẩn thông qua kỳ đánh giá này chắc chắn tương đương với việc có thể sống sót an toàn trong di tích.

Nếu thành tích đánh giá của mình thậm chí không thể đạt được tiêu chuẩn này, thì không cần phải đi di tích nữa, mạng nhỏ này quan trọng hơn.

Thời Vũ từ từ lên kế hoạch cho bản thân, sau đó, rất nhanh hắn đã nhận ra được có gì đó không đúng, chết tiệt, chẳng phải đã nói kiếp này sẽ không chạm vào di tích gì đó sao? Cảm giác mong đợi và phấn khích này là cái quỷ gì...