Chương 22: Siêu Thị Lực

Thời Vũ về tới nhà, hắn bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho Thập Nhất.

Buổi tối, đợi Thực Thiết Thú ăn thiết trúc xong, Thời Vũ liền nuốt 2 viên Minh Thần.

Sau đó, Thời Vũ gọi Thập Nhất đến, dạy nó một kỹ năng mới.

"Thập Nhất, lại đây."

Thập Nhất đã ăn uống no say, đang chuẩn bị ăn mừng chiến thắng hôm nay, mà cách ăn mừng của nó chính là tối nay sẽ tập luyện gấp đôi.

Có ăn có uống rồi, chỉ cần nó chăm chỉ luyện tập, sau đó có được thực lực cường đại, rồi dễ dàng giành lấy thắng lợi trong chiến đấu, cuộc sống thế này khiến tiểu Thực Thiết Thú cảm thấy rất viên mãn.

Chỗ sứt sẹo duy nhất trong sự 'viên mãn' này chính là mỗi khi Thời Vũ sử dụng sách hướng dẫn kỹ năng, lúc nào nó cũng cảm thấy bất an.

[Kỹ năng] : Siêu thị lực

[Cấp độ kỹ năng] : Trung cấp

[Giới thiệu] : Kỹ năng hệ tinh thần, dùng cực hạn tinh thần lực để cường hóa thị lực.

[Trạng thái] : Có thể dạy được

Dưới ánh mắt bối rối của Thập Nhất, Thời Vũ lại dạy cho nó kỹ năng siêu thị lực.

Lần này, trong lòng Thập Nhất chỉ "lộp bộp" một chút.

Nó muốn hét lên cho cả thế giới này biết, một thân thực lực của Thập Nhất ta đây đều đến từ sự nỗ lực của chính ta á!

Tiểu Thực Thiết Thú: (°ー°〃)

Đáng tiếc, hiện tại nó không nói nên lời.

Than ôi, cái thân thực lực này, quá mức không thể tin tưởng nổi, không thoải mái.

"Kỹ năng mà tao dạy mày vừa rồi là siêu thị lực. Mày có thể dùng tinh thần lực của mình để kích hoạt. Thị lực hiện tại của mày hẳn là tăng cường đáng kể rồi, mày có thể nhìn rõ vào ban đêm."

"Huh?"

Thập Nhất vốn còn đang xoắn xuýt, nhưng sau khi nghe nói thị lực của mình được cường hóa, thậm chí có thể nhìn rõ vào ban đêm, vẻ mặt của nó dần dần trở nên nghiêm túc.

"Gào~"

Thập Nhất xoa xoa quầng thâm mắt, lập tức chạy ra cửa, nhìn màn đêm đen kịt, sau đó, vẻ mặt dần trở nên hưng phấn.

Nó nhảy cẫng lên vì phấn khích.

Tuyệt vời!

Từ giờ, huấn luyện ban đêm sẽ dễ hơn nhiều!

Sự thiếu cố gắng mà nó còn nợ lại lúc trước ấy, lần này, nó sẽ mua vé bổ sung, tập luyện trong đêm để gỡ nợ!

Đồng thời, khi thời gian cooldown của sách hướng dẫn sử dụng kỹ năng đổi thành "48 giờ", Thời Vũ chẳng còn lưu luyến gì, lập tức đặt mông nằm xuống giường.

Ước chừng, phải đến sáng mai mới hồi phục được chút tinh thần.

Bây giờ Thời Vũ chỉ mong đêm nay Thập Nhất đừng nện tấm thép nữa, để hắn ngủ một giấc thật ngon đi!

Giữ cái tinh lực tràn trề lúc này của nó lại, ngày mai cho nó đập chuột thoải mái.

...

Trong một căn hộ thuộc một tiểu khu sang trọng, cách hiệp hội Ngự Thú Sư Bình Thành không xa.

Trần Khải vừa về tới nhà, vừa định gọi ai đó trong lớp hẹn ngày mai cùng nhau đi đánh Thổ Hành Thử, thì đúng lúc này, một khung chat cá nhân xuất hiện trong phần mềm liên lạc của cậu ta.

[Trang Nguyệt] : Lúc chiều, tôi thấy cậu ở trận chiến đối kháng.

[Trần Khải] :???

[Trần Khải] : Cậu thấy gì rồi.

[Trang Nguyệt] : Thấy những gì nên thấy.

Khóe miệng Trần Khải giật giật.

Ôi, thanh danh một thời của cậu ta..đi tong!

Khuôn mặt đeo kính cận của bạn cùng lớp Trang Nguyệt hiện lên trong đầu cậu ta, sắp nhồi máu cơ tim đến nơi.

Cô nàng thấy rồi, vậy chẳng phải nữ sinh trong lớp cũng biết hết rồi à? Vậy thì có khác nào cả lớp đều biết rằng cậu ta đã bị một kẻ qua đường đánh bại chứ???

[Trang Nguyệt] : Cậu có quen Ngự Thú Sư của Thực Thiết Thú đó không?

[Trần Khải] : Sao vậy, cậu muốn học hỏi kinh nghiệm trong việc nuôi Thực Thiết Thú à?

[Trang Nguyệt] : Cũng tựa tựa vậy, hôm qua cậu ta đi nhanh quá, tôi không theo kịp.

[Trần Khải] :.. Coi như cậu hỏi đúng người rồi đấy, đánh Thổ Hành Thử, 4 thiếu 2, cậu đi không? À, cậu tìm một Ngự Thú Sư có khế ước với sủng thú kỹ năng loại khống chế đi, chúng ta đủ DPS rồi, không cần thêm DPS nữa.

...

Ngày hôm sau.

Chỗ cũ, sảnh nhiệm vụ của hiệp hội Ngự Thú Sư.

Thời Vũ đến sớm, nhưng Trần Khải còn sớm hơn cả hắn.

"Ầy, hôm qua ngủ không ngon à?"

Trần Khải phát hiện Thời Vũ vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, thắc mắc.

"Đúng là ngủ không ngon, nhưng thôi, không sao đâu!"

Mặc dù đêm qua Thập Nhất rất ngoan, vô cùng khéo léo hiểu lòng người, ngoan ngoãn ngồi đợi cả đêm, nhưng sức tàn phá của việc dạy kỹ năng trung cấp vẫn rất lớn...

Có điều, trạng thái này của Thời Vũ vẫn có thể chấp nhận được, dù sao thì lúc còn đi học cũng là kiểu tra tấn tinh thần như thế này, hắn quen rồi, đợi chốc nữa hóng tí gió là vực dậy tinh thần ngay thôi.

Dù sao thì trước khi xuyên qua, hắn từng là một siêu nhân nhỏ, học giỏi, sức khoẻ tốt, ăn ngủ có kém thì tinh thần vẫn khoẻ mạnh, phát triển toàn diện mọi mặt đức trí thể mỹ (đạo đức, trí tuệ, thể chất và nghệ thuật), trạng thái suy nhược thế này không thể phá huỷ ý chí của hắn.

“Những người còn lại đâu rồi?” Thời Vũ hỏi.

Trần Khải: "Hình như chưa đến... nhưng nhanh thôi, sắp đến rồi."

Hai người họ đợi thêm một lúc, người mà Trần Khải gọi rốt cuộc cũng đến nơi.

Là hai nữ sinh trạc tuổi hắn, cả hai đều mặc đồ thể thao bình thường.

Một người có gương mặt tròn nhỏ, đeo kính, buộc tóc đuôi ngựa.

Người còn lại chính là khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, tóc ngắn, vóc dáng khá cao.

"Thời Vũ, đây là bạn học của tôi, Trang Nguyệt.

Người bên cạnh là bạn của cậu ấy, Vu Thanh Thanh, một Ngự Thú Sư đến từ trường trung học Thực Nghiệm."

“Xin chào.” Thời Vũ gật đầu.

“Chào đại thần!” Hai cô gái đồng thanh.

Thời Vũ: "..."

Cái dạng xưng hô gì thế này, thật khó xử.

Trần Khải vội ho khan, nói: "Cả hai người bọn họ đều tình cờ đi ngang trận chiến hôm qua, thấy chúng ta đang đối kháng...

Thôi được rồi, mỗi người hãy tự giới thiệu về mình đi.” Trần Khải không muốn nhắc đến trận chiến hôm qua, nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Sủng thú của tôi là Băng Giáp Thú cấp 6, kỹ năng băng liệt trảo và băng giáp cấp thành thục."

“Sủng thú của tôi là Thực Thiết Thú cấp 6, kỹ năng ngạnh hóa cấp nhập môn.” Cô gái mặt tròn Trang Nguyệt nói.

Nói xong, cô nàng khẽ liếc Thời Vũ... Dù sao thì ngạnh hóa cấp nhập môn của cô nàng cũng chẳng thấm đâu vào đâu, so với ngạnh hóa cấp tinh thông của Thời Vũ.

“Sủng thú của tôi là Kinh Cức Quái (quái vật bụi gai) cấp 6, kỹ năng siết cấp thành thục.” Cô gái cao cao Vu Thanh Thanh nói.

Kinh Cức Quái là một loài sủng thú hệ Mộc thuộc chủng thực vật, dáng vẻ rất giống một bụi gai, cũng tương tự như một con rắn, toàn thân đầy gai, có thể tự do điều khiển những chiếc gai mà nó tạo ra, con mồi bị nó siết không chết cũng tàn phế.

"Sủng thú của tôi là Thực Thiết Thú cấp 5, kỹ năng ngạnh hóa cấp tinh thông."

Thời Vũ cũng tự giới thiệu bản thân, hắn vừa dứt lời, cả ba người đối diện lập tức ná thở.

Bởi vì cấp độ trưởng thành và cấp độ kỹ năng không hề tương thích với nhau.

“Quá khoa trương rồi.” Trang Nguyệt không nhịn được, thốt lên.

Thời Vũ nghĩ, này thì tính là gì, đợi đến lúc bọn họ nhìn thấy độ chăm chỉ của Thập Nhất, tự nhiên họ sẽ hiểu...

Thời Vũ thực chờ mong, muốn nhìn thấy biểu cảm tam quan vụn vỡ khi họ trông thấy Thực Thiết Thú của hắn tự kỷ luật, tập luyện bất kể ngày đêm.

"Các cậu tranh thủ đăng ký nhận nhiệm vụ đi.

Đúng 8 giờ, chúng ta sẽ xuất phát.” Trần Khải nói.

Tám giờ sáng.

Đúng giờ, đám người bọn họ leo lên xe buýt, chuẩn bị về vùng nông thôn bao quanh Bình Thành.

Nơi họ sắp đến có tên là thôn Bạch Khê, thuộc quyền quản lý của thị trấn Viên An, quận Bình Thành, thành phố Băng Nguyên, là một thôn làng có kinh tế tương đối lạc hậu, chủ yếu phát triển nông nghiệp, cho nên mới cực kỳ đau đầu vì đám sinh vật có hại như Phong Hoàng, Thổ Hành Thử, v.v.

Trong xe, đang lúc tạm thời rảnh rỗi, bốn người bèn lôi nhau ra tán gẫu, Trần Khải lập tức quay sang Thời Vũ, hỏi:

"Hôm qua tôi quên hỏi mất, cậu bảo cậu đã tốt nghiệp. Chẳng lẽ cậu không phải là Ngự Thú Sư đối kháng chuyên nghiệp hả?"

Không phải đối kháng chuyên nghiệp?

Trang Nguyệt và Vu Thanh Thanh bên cạnh dường như nghe phải một tin tức chấn động nào đó.

Không phải sủng thú đối kháng chuyên nghiệp mà lại mạnh như vậy???

“Không, chuyên ngành của tôi là chăn nuôi viên.” Thời Vũ bình tĩnh nói.

So với chiến đấu đối kháng, chăn nuôi và bồi dưỡng sủng thú mới là điểm mạnh của hắn.

Chém chém giết giết gì đó, thực là thô bỉ, không tao nhã, tinh thông bồi dưỡng mới là vương đạo, Ngự Thú Sư chăn nuôi chuyên nghiệp nên mới huấn luyện được sủng thú có kỹ năng ngạnh hóa cấp tinh thông, nghe hợp lý hê!

Ba người còn lại... trầm mặc.