Chương
2:
Sự ra đời của kẻ tầm thường
Đoàng đoàng tiếng sấm chớp vang trời tiếng mưa đổ xuống một cách dữ dội, trong cơn mưa đó có thể từ xa mờ mờ ảo ảo thấy một ngôi nhà xập xệ được dựng lên bằng những cành cây khô một cách xơ sài.
Ngôi nhà chống chịu trước sức gió lượng mưa đổ xuống bên ngoài căn nhà đã có sự rung lắc dữ dội, mặc kệ điều đó xung quanh có ra sao đi nữa bên trong căn nhà đang vang vọng tiếng hét của một người phụ nữ.
"A a ta đau quá tướng công ta không muốn đẻ nữa cả đời này cũng không đẻ nữa."
"Được không đẻ nữa gắng lên nương tử nàng phải cố lên vì ta vì con."
" Nhanh mau lấy thêm một xô nước ấm."
Tiếng của bà mụ vọng ra sai khiên người đàn ông đang đứng bên ngoài, hắn tức tốc chạy vào bếp mang nhanh xô nước đã được chuẩn bị từ trước vào.
Thời gian trôi qua một nén nhang lúc này trời đã tạnh mưa tiếng hét của người phụ nữ đã lịm dần, thấy bằng những tiếng thở nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần gấp gáp như để bù lại trong khoảng thời gian nàng nín thở đẻ con ra. Người đàn ông đứng ngoài ấy tên là Diệp Tử Uyên hắn đang không ngừng hốt hải lo lắng không biết, vợ hắn có sao không khi thấy bà mụ từ trong canh nhà bước ra hắn vui mừng kèm thêm đôi phần lo lắng cho vợ mình. "Vợ ngươi không sao là quý tử hãy chuẩn bị xuyên khung, hoạt huyết và cam thảo để vợ ngươi tẩm bổ". Nghe thấy vợ mình không sao Tử Uyên hắn rất vui lòng và cũng không quên lời nhắc nhở của bà mụ. " Đa tạ bà bà Vương". " Không có gì vào thăm vợ ngươi đi". Hắn tức tốc chạy vào thấy vợ và con thơ đang nằm trên giường, không ngần ngại hắn chạy vào mà ôm người nương tử đã vì hắn và nhọc lòng hạ sinh một đứa bé. Nhìn mặt con hắn hắn hạnh phúc vì giờ đây hắn đã là phụ thân,đứa con đôi phần giống hắn nhất là vết bớp ngay cặp mông nhỏ càng khẳng định đây là sản phẩm của hắn. " Đa tạ nàng đã vất vả nhiều rồi". "Không sao tướng công chàng đã nghĩ được tên cho con trai chúng ta chưa". Ta đã nghĩ ra rồi đứa nhỏ sẽ tên Diệp Thánh ta mong nó sau này sẽ làm rạng danh cho chúng ta. " Chàng đừng đặt nặng cho con quá hãy để tự nhiên bồi dưỡng con còn chúng ta chỉ lên góp ý đúng sai cho nó". Nói đến đây nương tử hắn ho một tiếng. "Được rồi ta biết rồi nàng nghỉ ngơi đi để ta ra y quán mua một chút đồ bổ cho nàng".