Chương 9: Không có thực lực, không có tôn nghiêm

Người dịch: PrimeK (Tohabong)

- Ha ha...

Người đàn ông râu bạc cười:

- Không nghĩ tới Ly Nguyên Hóa ta đi ngang qua 1 nơi nhỏ bé này, có thể tìm ra đệ tử có tư chất như thế...

Người phụ nữ xinh đẹp vẫn luôn im lặng bỗng nhiên cắt đứt lời của người đàn ông râu bạc:

- Ly Nguyên Hóa, cô ấy không thích hợp với Ly Hỏa Tông của ông, ta quyết định nhận nàng làm đệ tử cuối cùng của ta.

Ly Nguyên Hóa dường như bị bóp nghẹn cổ, thanh âm hơi ngừng, một lát sau ông ta tức giận kêu lên:

- Cảnh Phi Lan, cô có ý gì? Cô đã có năm đệ tử, ta hiện tại một đệ tử cũng không có.

Cảnh Phi Lan vẫn bình tĩnh nói:

- Thu cô ấy làm đệ tử sau đó, ta sẽ không nói ra chuyện kia...

Ly Nguyên Hóa đỏ bừng mặt, đến cổ cũng đỏ lên vì tức, nhưng thật sự không thể cãi lại một câu.

Mạc Vô Kỵ rốt cuộc thấy rõ ràng, Ly Nguyên Hóa bị Cảnh Phi Lan nắm thóp.

Hơn mười giây sau, Ly Nguyên Hóa lúc này mới nói từng câu từng chữ:

- Cảnh Phi Lan, chuyện khác ta có thể đáp ứng cô, thế nhưng ta nhất định phải thu nhận đệ tử này. Cô không thể không nói đạo lý, nếu mà không phải là ta đột nhiên phát hiện nha đầu này có linh căn, cô sao biết được sự tồn tại của nha đầu này?

Cảnh Phi Lan nhàn nhạt nói:

- Nha đầu chưa tu luyện, nhưng đã có linh khí vờn quanh mi tâm. Coi như là ông không mang theo nha đầu này đi thử nghiệm Linh căn thì ta cũng sẽ làm.

Nói xong câu đó, Cảnh Phi Lan không giải thích gì nữa, mà là lấy ra một bùa giấy truyền tin màu đỏ, dường như lầm bầm nói:

- Ta trước tiên phát một đạo tin tức đi Ly Hỏa Tông...

Ly Nguyên Hóa thấy động tác này của Cảnh Phi Lan, dậm mạnh chân xuống đất, oán hận nói:

- Xem như cô lợi hại.

Nói xong câu đó, hắn xoay người liền xông ra ngoài, rất nhanh đã biến mất.

Ly Nguyên Hóa đi rồi, Cảnh Phi Lan lúc này mới háo hức nhìn Yên Nhi nói:

Cô tên là gì? Làm đệ tử của ta, cùng đi với ta tu luyện có được không?

Yên Nhi một mình chăm sóc Mạc Vô Kỵ nhiều năm như vậy, tâm tư của nàng cũng trưởng thành hơn tuổi rất nhiều. Nhìn thấy một màn vừa rồi, nàng không chỉ biết mình chẳng những có Linh Căn, hơn nữa Linh Căn còn rất tốt, người phụ nữ này muốn thu nàng làm đệ tử?

Mặc dù biết bản thân có Linh Căn tốt thì vô cùng hài lòng, thế nhưng Yên Nhi lại biết rõ ràng, một khi làm đệ tử của người phụ nữ này, nàng liền phải rời khỏi thiếu gia.

Nhiêu Châu Thành cũng từng xuất hiện qua người có linh căn, nàng còn chưa từng nghe nói qua, người có linh căn khi đi học có thể mang theo người nhà.

- Tôi là Yên Nhi, tôi không muốn cùng bà đi tu luyện, tôi muốn cùng một chỗ với thiếu gia.

Yên Nhi không chút do dự lắc đầu.

-Con có biết cái gì là tiên sư không? Con có biết bao nhiêu người khao khát có cơ hội như vậy đều không được? Không nói những cái khác mà chính là thiếu gia này nhà con cũng rất khát vọng tu luyện ?? Một khi tiến vào tiên môn, bản thân con sẽ có thọ dài hơn, con sẽ là chúa tể thiên hạ người phàm.

Cảnh Phi Lan rất kiên nhẫn khuyên nhủ.

Yên Nhi cũng không trả lời Cảnh Phi Lan, chỉ lắc đầu.

Cảnh Phi Lan đã nhìn ra người quyết định là Mạc Vô Kỵ, ánh mắt của bà rơi trên người Mạc Vô Kỵ, tuy rằng thoạt nhìn rất là ấm áp, thế nhưng sự khinh bỉ lại không chút nào che giấu được.

- Yên Nhi Linh Căn tốt, nếu Yên Nhi ở đây là kìm hãm cô ấy. Nếu cùng tôi đi, tương lai có một ngày Yên Nhi sẽ trở thành tiên sư trong truyền thuyết của các ngươi. Ở lại cùng anh, là hại Yên Nhi. Tôi nghĩ, anh sẽ không ép buộc Yên Nhi ở lại đây. Nếu anh muốn tốt cho Yên Nhi thì nên nói cho cô ấy biết phải nên làm gì.

Cảnh Phi Lan nói xong câu đó sau đó, nhìn thẳng về Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ hít sâu một hơi, hắn rất không thoải mái với ánh mắt người phụ nữ trước mắt này, Yên Nhi tư chất tốt, tùy tiện đi chỗ nào đều có thể tu luyện. Vừa rồi Ly Nguyên Hóa kia chẳng phải đã muốn cướp Yên Nhi làm đệ tử sao? Huống chi, người phụ nữ không rõ lai lịch, ai biết bà ta mang Yên Nhi đi làm gì.

Nếu như không tốt cho Yên Nhi, Mạc Vô Kỵ thà rằng để Yên Nhi ở bên cạnh hắn. Hắn tin tưởng dùng học thức cùng năng lực của mình, nhất định sẽ không lãng phí Linh Căn của Yên Nhi.

Vốn bái người phụ nữ này làm sư phụ cũng không có gì, chỉ cần bà ta dẫn bọn hắn đi xem sư môn, để cho hắn biết, bà ta không lừa gạt Yên Nhi là được. Nhưng người phụ nữ luôn bày ra bộ dạng hùng hổ doạ người, căn bản tự nhiên không muốn để cho Yên Nhi đi cùng một người xa lạ.

- Không cần đại tỷ hao tổn nhiều tâm tư, tôi cùng Yên Nhi ở chỗ này sống rất tốt. Nha đầu, chúng ta đi...

Mạc Vô Kỵ nói xong, kéo Yên Nhi muốn rời đi.

Sát khí trong mắt Cảnh Phi Lan lóe lên rồi biến mất, tiến lên một bước ngăn trước mặt Mạc Vô Kỵ và Yên Nhi:

-Anh giữ Yên Nhi lại, là ích kỷ.

Mạc Vô Kỵ cười nhạt:

- Người trong nhà tôi, có quan hệ gì đến bà?

Yên Nhi không là người không hiểu chuyện, nàng cảm nhận được Cảnh Phi Lan sắp phát tác lửa giận, liền vội vàng nói:

- Xin hỏi tỷ tỷ, xin hỏi Linh Căn của tôi có thể chuyển cho thiếu gia được không? Nếu mà có thể, tôi..

- Đi...

Yên Nhi còn chưa nói hết câu đã bị Cảnh Phi Lan nắm cánh tay đi ra ngoài.

- Thiếu gia....

Khi tiếng kêu sợ hãi của Yên Nhi truyền đến, trái tim của Mạc Vô Kỵ như bị ai lấy cắp, một cảm giác trống rỗng.

Khi hắn lao ra ngoài, đâu còn bóng dáng của Yên Nhi cùng Cảnh Phi Lan?

- Bành!

Mạc Vô Kỵ đấm một quyền vào giá gỗ bên cạnh, máu chảy xuôi theo giá gỗ xuống dưới, nhưng hắn không cảm giác đau đớn.

Đây là ngày đầu tiên hắn đi tới thế giới này, hắn nhiều lần cảm nhận được bản thân bất lực và yếu đuối. Niềm vui lúc trước đàm phán với Lục Cửu Quân không còn. Ở nơi này, không có thực lực, sẽ không có tôn nghiêm.

...

Một ngày sau đó, Mạc Vô Kỵ mới đem loại ủy khuất này cất giấu nơi sâu nhất trong trái tim, quyết định đi đến luyện dược Đan Hán.

Luyện dược Đan Hán, từng là xưởng chế thuốc quan trọng tại Thừa Vũ Quốc, hiện tại chỉ có một cửa hàng và một xưởng duy nhất.

Mạc Vô Kỵ hỏi thăm mấy người, mới tìm được xưởng luyện dược Đan Hán ở 1 con phố hẻo lánh.

Lục Cửu Quân vốn sớm đã chờ đợi, thấy Mạc Vô Kỵ đến, vội vàng cười lớn đến đón Mạc Vô Kỵ đưa hắn vào xưởng.

- Lão Lục, luyện dược Đan Hán của ông đúng là không nhỏ, tôi suýt nữa không tìm được.

Thấy tình cảnh của luyện dược Đan Hán hoang tàn, trong lòng Mạc Vô Kỵ có chút thất vọng.

Bởi vì không có thực lực, chuyện ngày hôm qua hắn phải che giấu dưới đáy lòng. Từ nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm, Mạc Vô Kỵ vẫn vô cùng khát vọng có thể tu luyện. Kiếp trước hắn đã từng nghiên cứu qua dược dịch có thể mở rộng kinh mạch, kinh mạch đều có thể mở rộng, ai dám nói người không có linh căn thì không thể dùng dược dịch mở rộng Linh Căn?

Chính bởi khát khao này, Mạc Vô Kỵ hy vọng có thể có một phòng nghiên cứu tốt hơn, để cho hắn là thí nghiệm thuốc mở rộng Linh Căn. Trong tình cảnh hiện tại, luyện dược Đan Hán hiển nhiên không có khả năng có phòng nghiên cứu quá tốt.

Lục Cửu Quân lúng túng cười cười:

- Mạc huynh đệ, luyện dược Đan Hán Luyện Dược ngoại trừ cái xưởng này, còn có một chỗ cửa hàng. Cửa hàng tuy rằng không lớn nhưng vẫn nằm tại nơi sầm uất. Huống hồ xưởng này cũng không phải là nhỏ như khi thoạt nhìn, phía sau còn có một sân lớn.

Mạc Vô Kỵ gật đầu, không tiếp tục nói chuyện. Trên thực tế hắn cũng rõ ràng, nếu mà không phải là Lục Cửu Quân tin tưởng hắn, phỏng chừng cũng sẽ không có người thứ hai giống Lục Cửu Quân, chia cho hắn một nửa cổ phần để hắn gia nhập.

- Lão Lục, tình huống trước đây của tôi, ông cũng biết, tuy rằng tôi biết chế thuốc, nhưng đối với nhu cầu thị trường cũng không hiểu lắm. Chúng ta có thể nói chuyện trước được không?

Lục Cửu Quân rất hào sảng khoát tay :

- Mạc huynh đệ, coi như anh không nói, tôi cũng sẽ cùng anh nói về mặt này trước, mời vào bên trong.

Đi theo Lục Cửu Quân lên phòng nghiên cứu tại tầng 2, Mạc Vô Kỵ nhìn thấy hơn mười chiếc máy đặt trên bàn làm việc. Mạc Vô Kỵ cũng chưa tiếp xúc qua sản phẩm khoa học kỹ thuật của thế giới này, cũng không hiểu lắm về những tính năng của những máy móc này.

Có thể thấy trong không gian nhỏ mà bày nhiều máy móc như vậy, Mạc Vô Kỵ trong lòng ngược lại đối với Lục Cửu Quân thêm coi trọng một phần. Rất hiển nhiên, Lục Cửu Quân cũng là người cho rằng, nghiên cứu ra thứ mới, mới là con đường để luyện dược Đan Hán cải tử hồi sinh. Nhìn từ cửa sổ tầng 2, Mạc Vô Kỵ thấy sân nhỏ phía sau, xem ra Lục Cửu Quân không nói sai. Bốn phía quanh sân có một vài phòng ốc, môi trường cũng coi như yên tĩnh. Điều này làm cho Mạc Vô Kỵ rất hài lòng, nơi này thích hợp để hắn nghiên cứu thuốc mới.

Lục Cửu Quân nhìn những máy móc này, trong mắt hiện lên chút mất mát, lập tức liền lấy lại tinh thần nói:

- Mạc huynh đệ, những thứ này rốt cuộc là đáng tiền nhất của luyện dược Đan Hán hiện tại.

Mạc Vô Kỵ gật đầu:

-Tôi nhìn là biết

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!