Chương 17: Ba Vương Gia Tiến Cung

Dương Mộc một bên dặn dò, một bên bắt đầu nghĩ kế ứng đối.

Mấy ngày nay hắn đã thăm dò rất nhiều nội tình của ba vị vương gia này. Trạch Vương và Nghi Vương đều là huynh trưởng cùng cha khác mẹ với hắn, do Trắc phi của tiên đế hạ sinh. Trạch Vương là Đại huynh, Nghi Vương là Nhị huynh. Còn Bàn Vương lại là Tam hoàng thúc, đệ đệ của tiên đế.

Ba vị Vương gia đều không tốt lành gì, mỗi người đều đang ngấp nghé ngôi vị hoàng đế này. Nếu không có một đám trung thần và Vệ Trung Toàn trấn áp, e là đã sớm trở mình.

Mà ngay ở buổi sáng hôm qua, ba vị vương gia này giống như đã hẹn nhau cùng đến Hoàng Thành. Đầu tiên là đi thỉnh an Thái Hậu, sau đó lại thỉnh cầu yết kiến Hoàng Đế. Thế nhưng bị Dương Mộc từ chối, cố ý sai người sắp xếp đi dịch quán trong thành nghỉ ngơi.

Thành thật mà nói, ấn tượng của Dương Mộc đối với ba vị Vương gia này vô cùng kém. Loại người cả ngày chỉ biết ngấp nghé ngôi vị và tranh quyền đoạt lợi mà bỏ mặc quốc gia này, khiến người ta ghê tởm hơn cả đám quý tộc kia. Nếu không phải hắn bày mưu tính kế, chỉ sợ hiện giờ Thương Quốc đã bị diệt.

Tầm nhìn hạn hẹp, con sâu làm rầu nồi canh, chính là những từ để chỉ bọn hắn.

Thế nhưng, hắn lại không thể coi thường ba vị vương gia này. Không chỉ vì thân phận của bọn họ, mà quan trọng đó là ba người này mỗi một người đang nắm giữ một tòa thành trì, chiếm tới bốn phần mười lực lượng của Thương Quốc, ngoài ra còn có một bộ phận binh quyền. Nếu như không thể xử lý thích đáng thì đây chính là một phiền toái không nhỏ.

Đương nhiên, hắn cũng biết mục đích mà ba người này đến đây, sợ không đơn giản chỉ là triều kiến mà là vì lợi ích mà đến.

Vì sao?

Dương Mộc thi hành cải cách, sớm muộn gì cũng sẽ liên quan đến ba toà phong ấp của họ. Đây là xu thế tất yếu, ba cái Vương gia này cũng không phải kẻ ngốc, ít nhiều đều hiểu đạo lý đó. Nếu như để nó tùy ý phát triển, bọn họ sẽ rơi vào thế bị động, lúc đó ngay cả năng lực cò kè mặc cả đều không có.

Vì thế nên không thể làm gì khác hơn là nhân lúc thời điểm không nóng không lạnh, đòi hỏi một ít lợi ích, giống như sáu đại thế gia vậy, thu được một ít trao đổi.

Dương Mộc đoán, thứ bọn họ mơ ước, phỏng chừng là những khoản bồi thường chiến tranh kia của Trịnh Khang.

Lại nói tiếp, căn cứ vào tin tức truyền tới từ tiền tuyến trong mấy ngày qua thì đám quý tộc và quân đội bên trong phong ấp của Trịnh Khang đã lục tục rời đi, rút lui để lại hai tòa thành trì. Ba mươi vạn lượng bạc trắng và mười ngàn thạch lương thực cũng đã tập hợp đủ, đang trên đường vận chuyển, ít ngày nữa sẽ đến nơi.

Đây chính là một khối thịt béo bở, chỉ tính riêng ba mươi vạn lượng bạc này đã tương đương với một năm thuế má của Thương Quốc. Mấy cái Vương gia này đương nhiên là không muốn buông tha, nếu tham lam thì có khả năng bọn hắn còn muốn chấm mút một chút từ nguồn tài nguyên phong phú trong hai tòa thành trì.

Sau khi rửa mặt xong xuôi, Dương Mộc vội vã uống một bát cháo rồi đi tới Tử Thần Điện, phê duyệt tấu chương mà các quan lục bộ đã tấu lên ngày hôm qua.

Ước chừng làm được nửa canh giờ, Vệ Trung Toàn và Tư Mã Hoành cùng nhau đi tới, phía sau chính là trọng thần lục bộ và Hữu tướng Phạm Hoành Tể.

- Bệ hạ viền mắt thâm đen, tinh thần uể oải suy sụp, hẳn là tối hôm qua lại mơ thấy thần tiên?

Mới vừa ngồi xuống, Tư Mã Hoành thấy vậy ánh mắt liền sáng lên, vui vẻ nói.

Nghe vậy, một đám thần tử đều ngẩng đầu, tinh thần chấn động, tha thiết nhìn Dương Mộc.

- Khụ... khụ... Cái gì mà thần tiên với không thần tiên, đây chỉ là ngủ không ngon, ngủ không ngon… Chỉ như vậy mà thôi.

Dương Mộc chột dạ, từ sau lần đầu tìm cớ để dao động bọn họ thì mấy ngày nay cũng lấy cớ như vậy. Mỗi ngày lúc nghị sự đám triều thần đều sẽ đặc biệt để tâm tới hốc mắt của hắn, tựa hồ nhìn nhiều vài lần liền thấy được Đại Hùng Miêu.

Nhìn thấy các vị thần tử có chút thất vọng, hắn không biết nói gì. Chẳng phải lúc nào cũng khuyên bệ hạ phải bảo trọng Long thể sao, sao bây giờ lại giống như muốn hắn mất ngủ vậy?

Thần tiên gì đó đều là tưởng tượng, chỉ có Hoàng Đế bệ hạ vừa đẹp trai vừa đáng yêu trước mặt các ngươi đây mới là thật có được không.

Xem ra, sau này không thể tùy tiện bịa chuyện, danh tiếng gì đó đều bị thần tiên chiếm rồi....

Đang lúc buồn bực thì Bàn Vương, Trạch Vương, Nghi Vương, từng người mang theo chúc thần, khoan thai đến muộn.

- Bái kiến bệ hạ.

Ba người thi lễ một cái, không quỳ xuống đất cũng không cúi chào. Sau đó từng người đều đến vị trí ở bên trái của mình, từng người ngồi xuống.

Dương Mộc cười lạnh trong lòng.

Ba người này bề ngoài nhìn như vô lễ, nhưng trên thực tế là đang thăm dò tâm tư của mình, đây là muốn ra oai phủ đầu.

- Ba vị Vương gia, thấy bệ hạ vì sao không quỳ.

Thẩm An đứng ở bên Long án thấy một màn này liền hỏi.

Bàn Vương liếc hắn một cái, âm lãnh cười, khinh thường nói:

- Hừ! Một tên cẩu nô tài như ngươi cũng dám quát hỏi chúng ta, ngươi chán sống sao?

- Đúng, ba người chúng ta chính là Vương gia, là thúc phụ và huynh trưởng của bệ hạ. Chẳng lẽ phải giống như một tên tiện nô như ngươi, mỗi ngày đều quỳ lạy?

Nghi Vương cũng lên tiếng phối hợp.

- Ha ha ha ha!

Ba vị Vương gia đồng thời cười to.

Chúng quan viên cúi đầu không nói lời nào. Về việc ba vương gia thất lễ mọi người đều nhìn ở trong mắt, tuy rằng trong lòng có phẫn uất, nhưng đúng như Nghi Vương nói, đây là việc nhà của Hoàng Đế bệ hạ, bọn họ cũng không tiện xen vào.

Dù sao lễ nghi là một chuyện có thể lớn có thể nhỏ, Hoàng Đế còn chưa tỏ thái độ nên cũng không ai dám lắm miệng.

Ngay cả tính tình nóng nảy như Tư Mã Hoành, mắt thấy bầu không khí không đúng, lại nhìn thấy ánh mắt của Vệ Trung Toàn cho nên cố nén tức giận, lặng lẽ cúi đầu không nói lời nào.

Dương Mộc biết, đây là lúc hắn nên tỏ thái độ, đây là một cuộc chiến không tiếng động giữa Quân vương và Vương gia. Lấy ví dụ như Hoàng đế Gia Tĩnh của Minh triều lúc đăng cơ cũng chiến tranh bằng lễ nghi, bề ngoài là vì lễ nghi và danh phận, nhưng thực tế chính là tranh tài trước mắt quân thần. Ai rơi xuống thế hạ phong, khí thế bị đè ép thì sau này sẽ vô cùng bất lợi.

Vì thế hắn thản nhiên nói:

- Mấy người các ngươi, sau khi tiến cung đã đi thỉnh an Thái Hậu chưa?

- Đó là điều tất nhiên, không cần bệ hạ nhắc nhở.

Ba Vương gia rất đắc ý vì dự kiến trước của chính mình.

Dương Mộc lộ vẻ kinh ngạc:

- Ồ? Theo trẫm được biết, hai vị hoàng huynh cũng không phải do mẫu hậu thân sinh, cũng có hiếu tâm như vậy?

- Bệ hạ, chú ý ngôn từ.

Khuôn mặt Bàn Vương đầy lạnh lẽo, giọng nói mang theo vẻ giáo huấn:

- Người một nhà không nói chuyện hai nhà. Thái Hậu ở thâm cung, hai vị chất nhi này lấy thân phận vãn bối biểu đạt hiếu tâm. Đây cũng là lễ nghi, cần được khen thưởng.

- Ồ, thì ra là như vậy!

Dương Mộc gật gù, lại nói:

- Nếu mấy vị biết được đạo lý này, vậy trẫm cũng muốn hỏi một chút. Trẫm chính là vua của một nước, các ngươi gặp không bái cũng không quỳ, không để ý lễ nghi cương thường, là đạo lý gì đây? Chẳng lẽ là xem thường người Hoàng đế như trẫm sao?

- Chuyện này…

Bàn Vương nhất thời nghẹn lời, không nghĩ tới mình lại dễ dàng rơi vào bẫy của Dương Mộc như vậy. Đây vẫn là tiểu hoàng đế non nớt trong ấn tượng của hắn sao?

Trạch Vương và Nghi Vương cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, vô cùng kinh ngạc. Trên thực tế, lần này bọn họ trở lại triều đình cũng là để thăm dò thực hư, chỉ là không nghĩ tới đệ đệ ngày thường luôn bị mình bắt nạt lại có một màn biểu hiện ngoài dự đoán như vậy.

Lẽ nào, lời đồn là sự thật?

Ba vị Vương gia đồng thời suy nghĩ sâu xa. Trước lúc bọn họ vào cung, dọc đường đi cũng nghe được rất nhiều chuyện thần bí liên quan đến vị Hoàng Đế này. Sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy, lại nhìn thấy rất nhiều người đang quỳ gối dập đầu không ngừng ở trước Hoàng thành. Phảng phất chỉ trong một đêm cả tòa thành đã bị bỏ bùa, giống như vũng nước tù đọng thấm vào thanh tuyền, khiến người ta cảm thấy tươi mát đồng thời lại không biết làm thế nào.

Điều này làm cho bọn họ nghĩ tới một chuyện khủng bố, trong lòng lập tức sợ hãi.

--------------------------

Dịch: MBMH Translate

Nếu các bạn thấy hay hãy like, đề cử và ủng hộ truyện. Thank!