Chương 12: Hoàng Hậu Nương Nương

Thái Hậu nương nương là một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, đầu đội kim quan đeo trâm ngọc, thân thể đẫy đà. Trên cổ tay có một đôi vòng phỉ thuý bích lục, ngón tay đeo giáp bảo vệ hàn ngọc, khảm mấy viên bảo thạch huyết bồ câu, ung dung hoa quý. Có lẽ là do ở trong thâm cung lâu ngày nên có vẻ hơi suy yếu.

Gặp được Dương Mộc, Thái Hậu nương nương nhìn trái lại nhìn phải, lời nói tràn đầy nghiêm trách và đau lòng, cưng chiều ôm Dương Mộc vào lòng một lúc lâu, lúc này mới sợ hãi vỗ vỗ ngực thở dài một hơi.

Đối mặt với vị phụ nhân vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, tư vị trong lòng Dương Mộc thật khó hiểu. Làm tu hú chiếm tổ chim khách, hắn chỉ có thể thầm nói một câu xin lỗi trong lòng, lại không đành lòng tổn thương một người mẹ tràn đầy tình mẫu tử. Chỉ có thể cố gắng phối hợp, tận lực coi nàng như mẹ của mình.

Nói một hồi, Thái Hậu chuyển chủ đề tới triều đình, đột nhiên hỏi:

- Ai gia nghe nói hôm nay con tảo triều đã cường thế phổ biến chính lệnh mới, náo rất cương với chư vị đại thần, còn chém đầu Tả Tướng, có đúng không?

Dương Mộc gật gật đầu:

- Mẫu hậu đang lo lắng sao?

Thái Hậu thở dài một hơi:

- Con mới đăng cơ không lâu, mẹ con ta không có căn cơ gì trong triều, toàn bộ đều nhờ dư uy của Tiên Đế và mấy lão thần trung tâm ủng hộ mới có thể ngồi vững trên ngai vị. Đột nhiên con làm căng với thế gia đại môn phiệt, nếu gây ra náo loạn gì sẽ không tốt.

- Mẫu hậu không cần lo lắng. Hiện giờ đại thế đã ở bên trẫm, lại nắm chắc binh quyền, dù bọn họ muốn nhấc lên sóng gió gì cũng phải cân nhắc một chút.

Dương Mộc an ủi. Thấy Thái Hậu vẫn có vẻ không yên lòng, lại nói:

- Mẫu hậu đã từng nghe nói câu nước ấm nấu ếch chưa? À, câu chuyện này không quan trọng… Người yên tâm, trò hay còn ở phía sau. Trong thời gian ngắn trẫm sẽ không động đến đám môn phiệt này, mà từng chút từng chút thay đổi hoàn cảnh sinh tồn của bọn họ. Một ngày nào đó, cái gọi là môn phiệt sẽ không còn tồn tại.

Dương Mộc nói, trong đôi mắt hiện lên một tia quang mang khác thường. Chuyện này hắn đã nghĩ sâu tính kỹ, đường đường là Hoàng Đế một nước, không thể vĩnh viễn bị môn phiệt thế gia kiểm soát gắt gao mãi được. Chính lệnh hôm nay chính là chất xúc tác thay đổi hoàn cảnh. Trước đại thế mênh mông cuồn cuộn, bất kỳ số ít người nào chống cự cũng đều vô dụng. Một ngày nào đó hắn sẽ chính thức tuyên bố với tất cả mọi người: Trẫm là quốc gia, trẫm là thiên hạ!

- Được được được! Xem ra lời đồn đại hai ngày này không phải là giả. Hoàng nhi được trời cao quan tâm, chỉ trong một đêm đã trưởng thành không ít, ai gia cũng yên lòng!

Thái Hậu khen mấy chữ “được”, sắc mặt vui mừng, bưng trà sâm trên bàn lên uống một ngụm, sau đó đột nhiên dừng lại nói:

- Hoàng nhi này, ai gia nghe nói khuya hôm trước có việc đột xuất xảy ra, còn chưa kịp uống rượu hợp cẩn với Hoàng Hậu. Hôm nay không trì hoãn được nữa đâu, ai gia vẫn đang ngóng trông ôm Hoàng tôn đấy!

Dương Mộc sững sờ. Chuyển biến cũng quá nhanh rồi, tại sao lại đột nhiên kéo đến chuyện ôm cháu trai?

Chẳng lẽ mẫu thân trong thiên hạ đều như vậy? Muốn ôm cháu trai đến điên rồi sao?

Hắn nhớ lại kiếp trước, mình đã từng nhiều lần bị người nhà giục cưới. Mới đầu thấy rất phiền, thậm chí còn không muốn về nhà ăn tết nữa, tới khi mẫu thân qua đời thì lại cực kỳ hoài niệm.

Thế là Dương Mộc xấu hổ, vội vàng nói:

- Mẫu hậu yên tâm, trẫm sẽ đi ngay!

Nói xong, hắn nháy mắt với Thẩm An rồi cáo lui với Thái Hậu, rời khỏi Vạn Thọ Cung, bãi giá tới tẩm cung của Hoàng Hậu: Dục Linh Cung.

Trên đường đi, Dương Mộc vừa chờ mong vừa thấp thỏm, câu được câu không nói chuyện với Thẩm An.

- Thẩm An, ngươi thấy Hoàng Hậu của trẫm có đẹp không?

- Đương nhiên Hoàng Hậu nương nương đẹp như tiên nữ, toàn bộ Thương Quốc cũng không thấy được mỹ nhân như thế!

Dương Mộc không tin. Cơ Linh Nhi chỉ là một cung nữ cũng đã là mỹ nhân nhất đẳng, Hoàng Hậu còn có thể đến mức nào? Nhất định là Thẩm An vuốt mông ngựa thôi.

Thế là, hắn lại hỏi:

- Ngươi cảm thấy nàng thế nào? Ý là, có giống một tiểu thư khuê các không? Có thích hợp sống chung không?

- …

Thẩm An nghẹn lời, trầm mặc hai giây rồi yếu ớt nói:

- Bệ Hạ, nô tài chỉ là một thái giám, không chú ý nhiều như vậy…

- À, cũng đúng.

Tới giờ Dương Mộc mới kịp phản ứng, nói những chuyện này với thái giám thực sự là đầu óc bã đậu. Nghe nói có Hoàng Hậu xinh đẹp đang chờ, đầu óc đều rối loạn rồi.

Chỉ chốc lát sau loan giá đã đến hậu cung, qua ngự hoa viên, dừng trước một toà cung điện xa hoa.

Dương Mộc được thái giám cung nữ dẫn đường, đi tới trước phòng Hoàng Hậu. Hắn lặng lẽ đẩy cửa mở ra một chút, liền sững sờ mất mấy giây.

Đó là một bóng lưng rất đẹp, một thân hồng y đỏ thẫm, ngồi trên giường mềm, tóc dài ngang eo, ngọc thể thướt tha, thanh tân như tuyết đọng trên hoa. Ngồi một chỗ ở trong gian phòng yên tĩnh tựa như tiên tử rơi xuống nhân gian, khiến cho người ta cảm thấy như mộng ảo.

Tĩnh nữ kỳ xu!

Tâm tình của Dương Mộc trở nên bình hoà. Vẻn vẹn nhìn qua bóng lưng này thôi hắn cũng cảm thấy trong lòng mát mẻ, tâm tình nóng nảy dần yên tĩnh lại, lẳng lặng thưởng thức mỹ cảnh khó được này.

Mỹ nữ như vậy, thực sự là Hoàng Hậu? Nàng thuộc về ta sao?

Trong đầu Dương Mộc hiện lên một cảm giác không thật. Đây chính là đặc quyền của Hoàng Đế, mọi thứ tốt đẹp nhất thiên hạ đều do một mình Hoàng Đế hưởng thụ, cổ nhân thực sự không lừa mình!

- Các ngươi chờ bên ngoài, trẫm vào xem thử!

Dương Mộc ho nhẹ một tiếng, sau đó phân phó đám người Thẩm An đứng ở bên ngoài, còn mình thì cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa đi vào trong phòng.

Đây là một tiểu các, chia làm hai tầng trong ngoài. Sau khi đi vào trong, cuối cùng Dương Mộc đã nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Hậu một cách chính diện, lập tức kinh động như gặp thiên nhân.

Nàng trong sáng mượt mà như minh châu, cực kỳ tú lệ, thần tú nội uẩn, trời sinh ngọc cốt, dung nhan gần như hoàn mỹ, tìm không ra một chút tì vết. Từ trên xuống dưới, thân thể thon dài nhỏ nhắn mềm mại, tựa như tiên ngọc được điêu khắc tỉ mỉ. Khí chất lãnh diễm, da thịt như tuyết tự mang theo sương lạnh. Trên vành tai có khuyên tai bạch ngọc càng làm nổi bật lên phần cổ thon dài mà ưu nhã.

Đẹp đến mức khiến cho người ta nín thở!

Dương Mộc tự nhận là không có tố chất thẩm mỹ quá cao, nhưng cái gì là hoa sen mới nở, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn thì vẫn phân biệt được rõ ràng.

So với vị nữ tử thanh lệ tuyệt thế này, cái gì mà Lưu Thiên Tiên, cái gì mà mỹ nữ ngàn năm khó gặp một lần, đều phải kém một bậc. Còn về những cô nàng nổi tiếng trên mạng thì đơn giản là không thể so, riêng về khí chất đã thua rồi.

- Nhìn đủ chưa?

Hoàng Hậu mặc một thân hồng trang nhàn nhạt nói. Tiếng nói thánh thót như chim sơn ca trong sơn cốc, linh hoạt kỳ ảo mà uyển chuyển. Lại tựa như tiếng suối chảy róc rách trong khe núi, khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái.

Trong chớp mắt, Dương Mộc cảm thấy tự ti mặc cảm, lắc lắc đầu, có chút sợ:

- Không, cái kia… Mẫu hậu bảo ta động phòng. Ta….

Nói xong, hắn tự muốn tát cho chính mình một cái. Sau đó cắn răng ngồi lên trên giường.

Vừa nghĩ tới vị Hoàng Hậu này là do cướp đến, chắc chắn sẽ không phối hợp, vì thế hắn an ủi:

- Có một vị tiên sinh tên Lỗ Tấn đã từng nói. Nếu như không thể phản kháng, vậy thì nên hưởng thụ thật tốt… Á, đau!

Hắn còn chưa nói xong, chợt cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng sức mạnh, sau đó cả người bị đè xuống giường không thể động đậy.

Tất cả đều là chuyện xảy ra trong chớp mắt, gò má của Dương Mộc áp sát xuống mặt giường mềm mại. Sau khi kinh hãi, khoé mắt quét qua liền nhìn thấy Hoàng Hậu đang dùng một tay đè mình xuống, giống như chẳng tốn chút sức nào.

Hoàng Hậu, muốn làm gì?

- Ngươi muốn làm gì? Mưu sát chồng!!!

Dương Mộc chỉ cảm thấy ngực mình rất khó chịu, bụng dưới đè trúng chỗ sừng nhọn ở mép giường, đau đến nhe răng trợn mắt.

- Huyệt Thần Đình bị hao tổn, đáng lẽ nên ngơ ngơ ngác ngác, không ngờ mới hai ngày đã hồi phục như cũ. Xem ra, lần trước giáo huấn vẫn quá nhẹ…

Giọng nói của Hoàng Hậu lạnh như băng, vừa kinh ngạc, vừa có vài phần sát khí đáng sợ.

Dương Mộc cảm thấy cổ mình càng lạnh buốt hơn, chắc hẳn là thứ gì đó như lưỡi dao hoặc là bao ngón tay. Hắn cảm giác chỉ cần vạch nhẹ một cái thì sẽ như giết gà lấy máu, cắt đứt động mạch cổ của mình.

Trong lòng hắn cảm thấy khổ không thể tả. Câu nói vừa rồi của Hoàng Hậu chứa rất nhiều tin tức, chắc hẳn hôm trước trong đêm động phòng Hoàng Đế bị ám thương và cảnh cáo, nên mới để lại cục xương khó gặm này cho mình.

Ôi trời ơi! Đây nào phải tiên nữ gì, rõ ràng là Mẫu Dạ Xoa mặc áo da tiên nữ!

Xong rồi xong rồi! Không chết trong tay quân đội Trịnh Quốc, lại phải chết trong tay Hoàng Hậu mà mình cướp về. Hoàng Đế vong quốc không thành, lại thành một Hoàng Đế chết trên đường tìm hoa. Ngươi nói xem, có uất ức hay không!

--------------------------

Dịch: MBMH Translate

Nếu các bạn thấy hay hãy like, đề cử và ủng hộ truyện. Thank!