Chương 1: Ta Là Hoàng Đế

- Con bà nó ông chủ hắc tâm. Hơn nửa đêm còn phải giúp con trai ngươi viết luận văn cũng thôi đi, còn không cho tiền làm thêm giờ... Ôi, đau đầu quá, đành phải ngủ ở Đồ Thư Quán vậy.

Dương Mộc mở to mắt, chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, ngáp một cái, theo bản năng muốn với tay lấy điện thoại di động ra xem thời gian.

Ồ? Điện thoại di động của ta đâu?

Dương Mộc cả kinh, đưa tay sờ loạn. Trong quần không có, tất cả quần áo đều thay đổi, chỉ cảm thấy tay mình bắt được một đống vải lụa mềm mại.

Ta đang ở trong chăn sao?

Dương Mộc đánh giá bốn phía, rường cột chạm trổ, cổ điển mà trang nghiêm, cực kỳ giống mấy cung điện bên trong phim cổ trang.

Ta làm sao lại tới nơi này? Quay phim truyền hình gì đây?

Dương Mộc nghi hoặc. Đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên có một người nhìn có vẻ giống như cung nữ đi tới, rầm một tiếng quỳ xuống, giọng nói tràn đầy kinh hỉ:

- Bệ hạ, ngài tỉnh rồi!

Bệ hạ?

Trời ạ, ta đang đóng vai Hoàng Đế? Không biết cái đoàn kịch đen đủi nào, lại vớ bừa một người qua đường người A để đóng vai Hoàng Đế?

Phỏng chừng phân đoạn cũng không nhiều. Nhìn hoàn cảnh xung quanh và chất liệu quần áo, xem ra bên phía đầu tư rất có tiền. Chờ sau đó xin chút lệ phí di chuyển chắc không có vấn đề gì.

- Bệ hạ, ngài cuối cùng đã tỉnh rồi!

Cung nữ rất vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Dương Mộc tựa như nhìn thấy Chúa cứu thế.

Đúng, chính là Chúa cứu thế! Biểu hiện đó không thể sai được.

Dương Mộc thầm than trong lòng. Dung mạo xinh đẹp, diễn xuất rất tốt, đoán chừng là xuất thân từ trường chính quy nào đó. Nếu chỉ cần giả bộ một chút thì tuyệt đối không thành vấn đề.

- Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Ngài nói chuyện đi, không nên dọa nô tỳ.

Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Dương Mộc, cung nữ sốt sắng.

Nói chuyện?

Hả, ta cũng có lời kịch?

Dương Mộc mộng bức, lúng túng nói:

- Vị mỹ nữ này, các cô… hình như chưa đưa cho tôi lời kịch? Tôi… á...

Lời mới nói được phân nửa, Dương Mộc cảm thấy khẩu âm của mình không đúng lắm, nhất thời cả kinh. Đang muốn giơ tay lên che miệng, nhưng khi nhìn xuống lại thấy một hình ảnh khiến người ta không thể tin tưởng được.

Trời ạ, đây là tay ta sao?

Dương Mộc hoảng hốt, cầm cái gương đồng bên cạnh lên.

Tuy rằng không được rõ ràng như gương thủy tinh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng đại khái.

Mày rậm mắt to, góc cạnh rõ ràng, màu da trắng nõn lộ ra vẻ cao quý và tao nhã. Đây rõ ràng là một thiếu niên điển trai.

Nếu mà đi quán bar lượn một vòng, đảm bảo có thể mê đảo một đống tiểu muội muội, khiến người ta không khép chân lại được.

Dương Mộc phải thừa nhận, thiếu niên này tuyệt đối là loại rất ưa nhìn. Hắn nhìn ít nhất năm phút đồng hồ, cũng không cảm thấy chán .

Quan trọng hơn chính là, người trong gương người lại là chính hắn.

- Nhất định là đang nằm mơ rồi? Rõ ràng mình đang ở trong Đồ Thư Quán, tại sao lại chạy tới đây đóng phim được. Thì ra là đang nằm mơ!

Dương Mộc lầm bầm lầu bầu, sau đó lắc lắc đầu nói:

- Chẳng trách lại cảm thấy trong đầu có thêm cái gì đó. Nằm mơ chính mình thành Hoàng Đế, lại còn kết hôn rồi có một mỹ nhân hoàng hậu đang chờ động phòng. Đáng tiếc còn phải tăng ca, nên tỉnh rồi.

Dương Mộc tiếc nuối lắc đầu một cái, vừa vặn thấy cung nữ tràn đầy sợ hãi nhìn hắn.

- Ồ, mộng cảnh rất chân thực! Không tin đúng không? Đến đây, để anh biểu diễn cho cô em xem Kim Cương Bất Hoại Thiết Đầu Công.

Dương Mộc vừa nói xong liền bắt lấy giá cắm nến bên cạnh, dùng sức đập xuống đầu một cái.

Đau! Đau thấu tim gan!

Nước mắt của Dương Mộc đã sắp chảy xuống, duỗi tay lần mò, trên đầu đã sưng lên một cục lớn.

- Bệ hạ, ngài nhất định phải chú ý long thể. Vệ lão tướng quân đang chờ ở trong điện, có ngài ấy hộ tống, chúng ta ra khỏi thành bằng ám đạo, sẽ có cơ hội chạy đi.

Cung nữ rơi lệ dùng sức dập đầu, trên trán đỏ một mảng lớn, còn xuất hiện từng giọt máu nhỏ.

- Chờ đã, cô để tôi tỉnh táo lại một chút!

Dương Mộc nuốt một ngụm nước bọt, lắc lắc đầu, nỗ lực để cho mình tỉnh táo.

Hắn nhớ rõ chính mình đã liên tục tăng ca cả tháng, thật vất vả mới có một ngày nghỉ, lại bị gọi đi giúp con trai ông chủ viết luận văn.

Sau đó ngồi ở trong thư viện cả ngày, dưới áp lực và sự mệt mỏi đã trực tiếp ngủ luôn trên bàn.

Sau khi tỉnh lại, liền đến nơi này.

Chẳng lẽ vẫn đang mộng còn chưa tỉnh?

Dương Mộc theo bản năng nhấc tay lên, chuẩn bị tát mình mấy cái. Thôi quên đi, rất đau.

Đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì. Là một người thế kỷ hai mươi mốt, đối với phim xuyên không và tiểu thuyết xuyên không cũng không xa lạ gì.

Xuyên không?

Dương Mộc nhìn về phía cung nữ đang quỳ ở một bên, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Vị mỹ nữ này, xin hỏi một chút, hiện tại là năm nào? Đây là nơi nào? Cô có biết đến thứ gọi là phim truyền hình hay không?

Vừa hỏi xong, sắc mặt cung nữ hoàn toàn thay đổi. Xong rồi, xong rồi! Quân địch còn chưa vào thành mà bệ hạ đã điên mất. Tiên đế, Linh Nhi nên làm gì bây giờ.

- Dừng dừng dừng, tôi không muốn thấy bộ mặt đó của cô.

Dương Mộc liền ngăn lại, hắn rất sợ mỹ nữ khóc sướt mướt, sau đó giải thích:

- Vừa nãy hình như tôi mơ thấy mình làm Hoàng Đế, sau đó đoạt mỹ nữ đẹp như thiên tiên về làm hoàng hậu, lại còn...

- Bệ hạ, ngài rốt cuộc đã nhớ ra rồi.

Cung nữ nín khóc mỉm cười, từ dưới đất bò dậy, lau khô nước mắt cười ngọt ngào nói:

- Xem ra bệ hạ chỉ là quá hoảng loạn. Đúng vậy, hôm qua ngài mới đại hôn, Hoàng hậu nương nương còn ở trong phòng chờ ngài.

Dương Mộc không nói gì. Ngày hôm qua đại hôn, ngày hôm nay còn đang chờ động phòng, nghe không được đúng cho lắm? Tối hôm qua thì làm gì? Anh bạn nhỏ không hăng hái sao?

Ha ha ha, nhưng như vậy cũng được, tiện nghi cho tiểu gia ta. Mặc kệ là mộng cảnh hay là xuyên qua, trước tiên nên đi trải nghiệm rồi nói sau.

Lúc này, Dương Mộc vung tay lên:

- Đi, đi động phòng.

- Bệ hạ!

Cung nữ muốn nói lại thôi:

- Bệ hạ nếu đã tỉnh táo thì nên lên triều thôi, các vị đại thần đều gấp sắp chết rồi. Nhỡ quân địch hạ lệnh công thành, Vệ lão tướng quân cũng không trụ được bao lâu.

- Quân địch công thành?

Dương Mộc nháy mắt một cái, nghi hoặc nói:

- Đúng rồi, trước có nghe cô nói qua cái gì mà quân địch công thành, rốt cuộc là ý gì? Cô nói rõ một chút cho tôi.

Cung nữ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Dương Mộc, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn giải thích.

Ước chừng sau mười mấy phút, khuôn mặt Dương Mộc tràn đầy mộng bức.

Cung nữ tên là Cơ Linh Nhi, là một nữ quan phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Hoàng Đế. Từ nhỏ đã được hoàng cung thu nhận và huấn luyện, cho nên trung thành tuyệt đối với hoàng thất.

Căn cứ theo miêu tả của nàng, đây là một thời đại quần hùng cát cứ, đại lục mênh mông có vô số tiểu quốc thảo phạt sáp nhập lẫn nhau, cuối cùng hợp thành một quốc gia tên là vương triều Đại Lễ. Sau khi lập quốc liền khao thưởng công thần, phân phong 140 nước chư hầu. Mấy trăm năm sau, hoàng thất Đại Lễ suy yếu, các nước chư hầu bắt đầu không nghe lệnh của hoàng thất nữa, tự lập thành đế, thảo phạt sáp nhập lẫn nhau, ý đồ thay thế nó.

Cái này tương đương với việc một người cha sinh ra 140 người con trai, mỗi người được một phần gia sản, còn ở trong xí nghiệp của gia tộc làm một quản lý nhỏ. Dần dần người cha già đi, các con bắt đầu không nghe quản giáo, lén lút kết bè kết đảng, chỉ chờ cha chết đi liền thượng vị làm chủ tịch.

Trời ạ, cái câu chuyện máu chó gì đây?

Điểm quan trọng là chủ nhân của thân thể này, chính là Hoàng Đế của một trong các nước chư hầu. Quốc gia này tên là Thương quốc, quốc nội có sáu tòa thành trì, nhân khẩu gần sáu mươi vạn, đúng quy đúng củ. So sánh với các nước láng giềng xung quanh thì không phải quá yếu, nhưng cũng không có bất kỳ ưu thế nào.

Ba tháng trước tiên đế băng hà, truyền lại đế vị cho người con nhỏ nhất, cũng chính là mình.

Mấy ngày trước Tân Hoàng đăng cơ, theo thông lệ tiến hành Tế Tự và săn bắn để thể hiện văn thao võ lược. Trên đường đi nhìn thấy một cô gái đẹp như tiên trên trời, ỷ vào người đông thế mạnh, trực tiếp đoạt trở về làm Hoàng Hậu.

Kết quả còn chưa kịp động phòng, hoàng tử địch quốc đã trực tiếp mang theo binh mã đánh tới dưới cửa thành, nói là cũng coi trọng cô gái kia.

- Thật biết lấy cớ.

Dương Mộc nghe xong, tức giận chửi ầm lên:

- Rõ ràng thừa dịp ta đăng cơ chưa vững, mượn cơ hội sinh sự. Một hoàng tử nước láng giềng có thể sánh với hoàng đế sao?

Dương Mộc nhổ nước bọt một chút, sau đó lại nhìn Cơ Linh Nhi:

- Còn ở đó làm gì, nhanh đi tìm viện binh đến cần vương.

- Cần vương?

Vẻ mặt Cơ Linh Nhi tràn đầy quái dị, nói:

- Thương quốc chúng ta chỉ có sáu tòa thành trì, gần sáu mươi vạn người. Ngoại trừ Hoàng Thành thì có hai tòa thành nhỏ ở phía nam, hành quân hai ngày mới có thể tới, còn ba tòa thành trì khác đều đã phong ấp cho ba vị Vương gia. Từ khi tiên đế băng hà tới nay, bọn họ rất bất mãn đối với bệ hạ ngài. Vì thế...

Cơ Linh Nhi vừa nói xong, sắc mặt Dương Mộc càng ngày càng kém, trong lòng có vạn con thảo nê mã chạy vội qua. Chỉ có sáu toà thành và mấy chục vạn nhân khẩu, vậy mà cũng dám xưng đế? Nếu đặt ở Trung Quốc, chỉ sợ đã bị người ta mắng chết?

Còn nữa, lẽ nào vừa mới xuyên qua đã trở thành một vị vua mất nước?

Còn đâu “say gối đùi mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ, tam cung lục viện thất thập nhị phi”. Tất cả đều là lừa người?

Trong nháy mắt, Dương Mộc cảm thấy cả người đều không tốt. Một khi quân địch đánh vào hoàng cung, kẻ ngu si đều có thể tưởng tượng được hậu quả. Khâm tông Huy Tông đẫm máu chính là ví dụ, Sùng Trinh Hoàng Đế thắt cổ trên núi, đến nay vẫn bị người ta bàn tán.

Nếu không, ta cũng tìm một cái dây thừng rắn chắc rồi tự treo cổ?

Đương nhiên, đây chỉ là một tư tưởng vĩ đại, ý nghĩ vừa mới nảy sinh đã lập tức bị bóp chết.

Làm một hoàng đế khỏe mạnh, ghế rồng còn ngồi chưa nóng đã tùy tiện muốn chết muốn sống, có phải quá qua loa rồi không? Làm sao xứng đáng với Tổ Quốc, làm sao xứng đáng với đảng và nhân dân chứ?

Căn cứ vào tư tưởng như vậy, Dương Mộc quyết định đợi thêm một chút, quan sát kỹ rồi nói sau.

- Bệ hạ, không tốt! Chủ lực của quân địch đã đến.

Đúng lúc này, một tiểu thái giám đầu mang mũ chuồn lảo đảo bước qua cánh cửa, trên mặt đầy vẻ kinh hoảng, trong miệng hô to.

Nhất thời, cung nữ Cơ Linh Nhi biến sắc, vội vàng quỳ xuống đất:

- Vì giang sơn xã tắc, kính xin bệ hạ cân nhắc đến chủ trì đại cục.

Chủ trì đại cục?

Dương Mộc mộng bức. Từ nhỏ đến lớn, lãnh đạo lớn nhất từng làm chính là đại biểu khóa. Chủ trì đại cục cái gì, hắn căn bản không có bất kỳ kinh nghiệm nào.

Phong kiến mê tín hại chết người, Hoàng Đế cũng không phải thần, không có khả năng vừa lộ diện đã doạ lui trăm vạn đại quân?

Nếu không, học theo Gia Cát Lượng đứng trên tường thành đàn hát, quân địch liền lui?

Ngây thơ!

Coi như là cứng nhắc rập khuôn, cũng phải có kịch bản chứ? Hậu thế chứng thực rằng, Gia Cát Lượng ở trên thành lầu, mỗi một câu nói đều có căn cứ tâm lý học. Dương Mộc chỉ là một người dân bình thường, căn bản không có tài ăn nói kia.

- Thật hối hận lúc trước không xem thật kỹ Tam quốc, chỉ lo nhiệt huyết với cấp trên. Nhìn Gia Cát Lượng tinh tướng, lời kịch gì cũng không nhớ kỹ.

Dương Mộc rất ảo não. Nếu như lúc này có một quyển “Tam Quốc Diễn Nghĩa “ đặt ở trước mặt, hắn sẽ mạnh mẽ nhào tới.

Ồ?

Chờ chút!

Đúng lúc này, Dương Mộc đột nhiên ngây người

Chỉ cảm thấy một tiếng "Oanh" nổ vang trong đầu, ánh mắt bắt đầu mê mang, tựa hồ tiến vào một không gian khác, trước mặt hiện ra một loạt giá sách.

Văn học, quân sự, văn hóa, giáo dục, y dược ,vệ sinh, khoa học tự nhiên, nông nghiệp, khoa học, hàng không....

Giống như phim điện ảnh vậy, một loạt sách trên giá đã được phân loại, vô số thư tịch đánh số chỉnh tề, cảnh tượng và chữ giản thể quen thuộc .

Cuối cùng, dừng lại ở một quyển trên giá sách, trước mặt là một quyển bìa cứng ghi “Tam Quốc Diễn Nghĩa”.

Chuyện này là thế nào?

Đây không phải là Đồ Thư Quán mà ta đang ngủ sao?

Dương Mộc ngây người, Đồ Thư Quán làm sao lại chạy vào trong đầu của mình?

Này mẹ nó, thật sự không khoa học.

----------------

Dịch: MBMH Translate