Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chúng tu tiên giả đưa mắt nhìn nhau, Vương Khả này thật dùng tù phạm kiếm tiền? Tiền còn có thể kiếm như vậy? Vương Khả muốn tiền muốn đến điên rồi sao?
- Đến, cho ngươi 10 cân linh thạch, ta vào xem trước!
Trong đám người, một “cò mồi” theo thông đạo đến chỗ chưởng quỹ, giao tiền xong, ở dưới tôi tớ của Vương gia chỉ dẫn, đi về phía hậu viện.
Có người thứ nhất dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao bắt chước.
Vương gia, trong một gian phòng.
Vương Khả tắm rửa thay quần áo, đổi y phục mới đi ra, vừa vặn nhìn thấy Trương Chính Đạo.
- Vương huynh, người Chu Tiên Trấn là đồ đần sao? Dùng 10 cân linh thạch đi xem hai tù phạm? Bọn họ điên rồi sao? Cái này lại không có tốt chỗ gì, sao lại có nhiều người điên như vậy?
Vẻ mặt Trương Chính Đạo không hiểu.
- Bọn họ nhìn không phải hai tù phạm, mà là năm danh ngạch đệ tử của Kim Ô Tông!
Vương Khả lắc đầu.
- Có ý gì?
Trương Chính Đạo vẫn còn khó hiểu nói.
- Ngươi cho rằng vừa rồi ta ở ngoài cửa đã hù sợ bọn họ sao? Không, bọn họ không có bị hù sợ, chỉ là ở trước mặt công chúng, không tiện động thủ mà thôi. Người mua vé vào cửa, cơ hồ đều có một ý tưởng!
Trong mắt Vương Khả lóe lên vẻ tự tin.
- Ý tưởng gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.
- Dùng 10 cân linh thạch thấy rõ bộ dáng của U Nguyệt công chúa, chờ đợi thời cơ, đoạt nàng đến trong tay mình, sau đó đi Kim Ô Tông lĩnh thưởng!
Vương Khả tự tin nói.
- Bọn họ đều muốn đoạt U Nguyệt công chúa?
Trương Chính Đạo giật mình.
- Không sai! Cho nên bọn họ mới bằng lòng dùng tiền đến nhận rõ mặt mũi của U Nguyệt công chúa!
Vương Khả tự tin nói.
- Nhận rõ mặt mũi của U Nguyệt công chúa?
Trương Chính Đạo nuốt một ngụm nước bọt.
Bởi vì giờ phút này U Nguyệt công chúa bị triển lãm không phải người khác, chính là đại biểu tỷ râu dài! Nhiều người như vậy muốn cướp đại biểu tỷ? Đây có phải là thời khắc huynh hoàng nhất đời của đại biểu tỷ hay không?
- Ta có một cái U Nguyệt công chúa, Nhiếp Thiên Bá cũng có một cái U Nguyệt công chúa, hắn dựa vào cái gì tin tưởng trong tay mình là giả?
Vương Khả cười nói.
- Dựa vào cái gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.
- Ngươi biết đạo lý ba người thành hổ không?
Vương Khả cười nói.
- Có ý gì?
- Một người nói với hắn, đại biểu tỷ là U Nguyệt công chúa, hắn không tin! Hai người nói với hắn thì sao? Ba người nói với hắn thì sao? Toàn trấn nói với hắn thì sao?
Vương Khả tự tin nói.
- Ý của ngươi là...
- Muốn để Nhiếp Thiên Bá tin tưởng trong tay ta là thật, như vậy đầu tiên phải để người toàn trấn tin tưởng của ta mới là thật, sau đó tất cả mọi người đi nói cho Nhiếp Thiên Bá, của ta là thật, không ngừng tẩy não hắn, không ngừng phá hủy lòng tin của hắn!
Vương Khả tự tin nói.
- Ngươi làm nhiều như vậy, là làm cho Nhiếp Thiên Bá xem?
- Chứ chẳng lẽ để chơi?
- Ngươi thật biết giày vò người!
- Đây không phải giày vò, cái này gọi là tạo thế!
Vương Khả tự tin nói.
- Nhưng ta thấy ngươi lại là kiếm tiền!
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Ừm?
Vương Khả cau mày nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Một người 10 cân linh thạch, vừa rồi ta lặng lẽ đếm, có hơn trăm người tiến vào, ngươi quá biết kiếm tiền rồi, Vương huynh, ta không quản, lần này cứu viện U Nguyệt công chúa, ta cũng có một phần, tiền vé vào cửa, ta cũng có phần, ta muốn một nửa!
Trương Chính Đạo mặt dạn mày dày kích động nói.
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo, thần sắc cực kỳ hòa ái cười ha ha.
Trương Chính Đạo lại hiểu ý tứ của Vương Khả, lo lắng nói:
- Vương Khả, ngươi không thể như vậy, lần này là ta mang tin tức tới cho ngươi, một nửa không được, vậy bốn sáu, ta bốn ngươi sáu, thế nào? Ngươi không nên ăn quá dày! Ba bảy, ba bảy được không? Được rồi, ta ăn chút thiệt thòi, hai tám, hai tám! Ta hai! Ngươi đừng quá đáng như vậy có được không, một chín, một chín!
- Ngươi khi nào thì thấy, có người từ trong tay của ta lừa bịp tiền không?
Vương Khả cười nói.
Vừa nói, Vương Khả vừa đi về phía hậu viện, chỉ lưu lại Trương Chính Đạo còn đang tức giận.
- Vương Khả, ngươi muốn ăn một mình? Ngươi không trượng nghĩa! Theo ngươi lâu như vậy, một viên linh thạch cũng không cho ta! Ngươi quá keo kiệt! Ngươi không nên gọi Vương Khả, ngươi nên gọi là Vương Khu, không, là Khu Vương! Phi!
Trương Chính Đạo tức giận nói.
…
Nhiếp gia!
Nhiếp Thiên Bá nghe các đệ tử Nhiếp gia không ngừng bẩm báo.
- Thu vé vào cửa?
Nhiếp Thiên Bá ngạc nhiên.
- Vâng, trên Chu Tiên Trấn, người của các đại gia tộc đều đi nhìn, mỗi người 10 cân linh thạch, Vương Khả kia thật hắc!
Một đệ tử Nhiếp gia buồn bực nói.
- Hừ, đây là phong cách của Vương Khả, chết cũng phải kiếm tiền!
Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.
- Gia chủ, ta xem qua rồi, U Nguyệt công chúa của hắn cực kỳ xấu xí, vừa nhìn liền biết là giả, Vương Khả hắn điên rồi!
Đệ tử Nhiếp gia nói.
- Xấu xí?
Nhiếp Thiên Bá sững sờ.
- Đúng vậy, chúng ta bắt được U Nguyệt công chúa, mặc dù trên mặt có vết sẹo, nhưng không khó nhìn ra nàng tuyệt diễm, nhưng U Nguyệt công chúa của Vương Khả thực vô cùng xấu, hắn là nghĩ như thế nào! Từ chỗ nào bắt tới, bộ dáng kia cũng có thể xưng công chúa?
Đệ tử Nhiếp gia ghét bỏ nói.
Nhưng sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá lại trầm xuống:
- Những người khác cũng nói như vậy sao?
- A? Những người khác? Bọn họ chưa gặp qua U Nguyệt công chúa, tự nhiên không biết thật giả, cả đám nhìn thấy U Nguyệt công chúa kia, không ngừng tấm tắc kêu kỳ lạ, cả đám còn nói, khó trách Kim Ô Tông không vẽ chân dung của U Nguyệt công chúa, thì ra trước kia U Nguyệt công chúa chưa bao giờ lấy dung mạo gặp người!
Đệ tử Nhiếp gia kia nhớ lại nói.
- Thế nhưng trước đó chúng ta cũng chưa từng gặp qua dung mạo của U Nguyệt công chúa nha!
Nhiếp Thiên Bá cau mày nói.
- Chúng ta? Chúng ta không phải...
Đệ tử Nhiếp gia kia biến sắc.
- Gia chủ, ngươi sẽ không cảm thấy chúng ta bắt là giả đó chứ?
Nhiếp Thiên Bá lắc đầu:
- Chúng ta bắt nhất định là thật, hừ, Vương Khả hắn muốn gạt Kim Ô Tông, đây là tự mình muốn chết!