Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đánh, tiếp tục đánh, Thiên Lôi Tru Ma Trận đừng có ngừng, hao phí bao nhiêu linh thạch cũng không tiếc, hỗn đản này lại giả mạo Trương Thần Hư sư huynh, nhục nhã đại sư huynh và các huynh đệ Kim Ô Tông, đánh cho ta, hung hăng đánh!
Tôn Tùng hô lớn.
Ầm ầm...
Lôi đình kia kinh khủng, cho dù là Kim Đan cảnh cũng không chịu được, liên tiếp không ngừng đánh xuống, làm Vương Khả, Trương Chính Đạo run lẩy bẩy. Nhưng dù sao cũng không phải đánh lên người mình, hai người tự nhiên là nhìn say sưa ngon lành. Thật kích thích!
- Tôn sư huynh, người kia giống như bất động rồi?
Một đệ tử Thiên Lang Tông lo lắng nói.
- Ngừng!
Tôn Tùng quát.
Lập tức, lôi đình ngừng lại.
- Chư vị huynh đệ Kim Ô Tông, để cho các ngươi sợ hãi, thật xin lỗi!
Tôn Tùng nhìn đám người Vương Khả thi lễ.
- Hắn bị đánh chết? Như vậy linh thạch của ta làm sao bây giờ?
Trương Chính Đạo mờ mịt hỏi.
Không phải muốn lừa bịp hắn mấy chục vạn cân linh thạch sao? Hắn chết, ta đi nơi nào lấy?
- Còn chưa chết, chúng ta sẽ đưa vào Thiên Lang Tông chặt chẽ trông giữ, chờ hắn tỉnh lại, nhất định thẩm tra rõ ràng, cho chư vị một cái công đạo!
Tôn Tùng khuyên nhủ.
- Vậy thương thế của ta làm sao bây giờ?
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
Các ngươi có tâm đồng tình hay không vậy hả? Ta còn nằm ở chỗ này, ta đã nôn ra mấy ngụm máu, người ta muốn bịp bị các ngươi đánh ngất xỉu, vậy bây giờ ta nên làm gì? Ta không xuống đài được!
- Thiên Lang Tông ta có Kim Đan sư huynh sở trường về y lý, nếu không giúp ngươi xem xét thương thế một chút?
Tôn Tùng hỏi.
Xem bệnh? Đây không phải sẽ lộ tẩy sao?
- Không cần, Kim Ô Tông ta cũng có người biết chữa thương, không cần chư vị lo lắng! Lần này ở ngoài Thiên Lang Tông bị phục kích, chúng ta rất hoài nghi thành ý của Thiên Lang Tông ngươi, có phải thật muốn cưới đại sư tỷ của Kim Ô Tông ta hay không!
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Chư vị yên tâm, ta nhất định sẽ cho chư vị một câu trả lời!
Tôn Tùng nói.
Vương Khả híp mắt nhìn về phía Trương Thần Hư cách đó không xa, như muốn sai người bắt hắn.
- Người này không thể giao cho các ngươi thẩm vấn, xin yên tâm, Thiên Lang Tông ta rất nhanh sẽ cho các ngươi một câu trả lời!
Tôn Tùng nói.
Người này sớm không mai phục, muộn không mai phục, hết lần này tới lần khác ở trước sơn môn của Thiên Lang Tông mai phục đội ngũ đưa dâu của Kim Ô Tông, nhất định là nhằm vào Thiên Lang Tông rồi, lần này bị Thiên Lang Tông đánh trọng thương, chỉ có thể do Thiên Lang Tông thẩm vấn. Để tránh xuất hiện ngoài ý muốn khác.
- Hừ, tốt, ta hi vọng mau chóng cho chúng ta một câu trả lời thỏa mãn, bất quá Trương Thần Hư sư huynh bị hắn đả thương, cũng không thể tính như vậy, chúng ta muốn lấy vật trên người tặc tử kia xem như đền bù tổn thất!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Như vậy sao được?
Tôn Tùng không chịu nhường.
Không nói trên người đối phương có chứng cứ gì không, chỉ nói đối phương là Kim Đan cảnh, thì khẳng định có rất nhiều đồ tốt, sao có thể tùy tiện cho các ngươi?
- Đã như vậy, hôm nay không cần phải tiếp tục, đại sư tỷ, Thiên Lang Tông một chút thành ý cũng không có, ở trước sơn môn của bọn hắn, một người thân phận không rõ đả thương đệ đệ của tỷ, có khi chúng ta tiến vào Thiên Lang Tông còn có nguy hiểm khác, ta thấy chúng ta vẫn là trở về đi!
Vương Khả nhìn về phía kiệu hoa nói.
Tôn Tùng biến sắc, các ngươi không đùa đó chứ? Không kết hôn? Muốn đi?
Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông chuẩn bị lâu như vậy, còn mời bao nhiêu cường giả tới tham gia hôn lễ, nói không cưới là không cưới được sao? Cái nồi lớn như vậy, ta không cõng nổi đâu!
- Được rồi, nghe lời ngươi, đồ vật trên người hắn, tạm thời do các ngươi đảm bảo!
Tôn Tùng buồn bực nói.
- Trương sư huynh, theo ngươi thì sao?
Vương Khả nhìn về phía Trương Thần Hư.
Trương Chính Đạo sững sờ, đây không phải lừa bịp mấy chục vạn cân linh thạch, đây là tận diệt, tất cả đều muốn? Vương Khả thật ác! Bất quá ta thích, bởi vì có một nửa là của ta, hắc hắc!
- Được rồi, ngày đại hôn của tỷ tỷ, không thể bởi vì ta... khụ khụ, cứ như vậy đi!
Trương Chính Đạo “yếu ớt” nói.
- Trương Thần Hư sư huynh hiểu rõ đại nghĩa, tại hạ vô cùng cảm kích!
Tôn Tùng thở dài một hơi.
Mọi người nhanh chóng hành động, thân thể của Trương Thần Hư quy Thiên Lang Tông, vòng tay trữ vật và pháp bảo của Trương Thần Hư quy Vương Khả.
Trong hôn mê, Trương Thần Hư cảm giác mình bị móc rỗng thân thể, không, bị lột sạch thân thể, nhưng lại bất lực phản kháng, thật quá tuyệt vọng!
- A, bạch phiến lúc trước của hắn đâu?
Vương Khả nghi ngờ hỏi.
- Không biết, có khả năng bị sét đánh thành tro? Không có pháp bảo khác, chỉ có vòng tay trữ vật này!
Tôn Tùng lo lắng nói.
- Được rồi!
Vương Khả thu vòng tay trữ vật vào trong lòng.
Trương Chính Đạo mấy lần muốn mở miệng, nhưng nhiều người nhìn như vậy, mình cũng không tiện hỏi, chỉ nhìn Vương Khả nháy mắt, ý bảo mình có một nửa. Vương Khả cho hắn một cái ánh mắt an tâm, Trương Chính Đạo mới vừa lòng thỏa ý.
Chia của kết thúc, “thương thế” của Trương Chính Đạo bỗng nhiên khá hơn nhiều, có thể đứng lên đi bộ, để đám người Tôn Tùng choáng váng.
- Tốt rồi, ta đã đưa đại sư tỷ đến bên ngoài Thiên Lang Tông, lúc nào vào sơn môn?
Vương Khả nhìn về phía đám đệ tử Thiên Lang Tông.
- Tấu nhạc!
Tôn Tùng hét lớn.
Ngoài sơn môn của Thiên Lang Tông truyền đến âm thanh hỉ nhạc, đồng thời từng đạo pháp thuật xông lên trời, mặc dù không hoa lệ bằng pháo lễ hội, nhưng cũng cảnh đẹp ý vui. Đám đệ tử Thiên Lang Tông thì dựa theo thứ tự đi ra nghênh tiếp!
- Chư vị, mời vào Thiên Lang Tông!
Tôn Tùng mở miệng nói.
Vương Khả gật đầu, chỉ huy đội ngũ, ở dưới đệ tử Thiên Lang Tông hộ tống, ngênh ngang dẫn U Nguyệt công chúa vào Thiên Lang Tông.
Sắc mặt của Trương Chính Đạo cổ quái, nhỏ giọng tro lầu bầu:
- Thật như Vương Khả nói? Được đệ tử Thiên Lang Tông mời vào trong sơn môn? Ta đã sớm nhìn ra, yêu nhân Vương Khả kia rất tà môn! Chỉ là quá hắc ám! Ta hi sinh lớn như vậy, nôn nhiều máu như vậy, lại chỉ chia cho ta phân nửa? Đúng là vắt cổ chày ra nước!