Chương 22: Trương Thần Hư (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Nhiếp Thiên Bá lại phun ra một ngụm máu tươi.

- Vương Khả lừa ngươi? Ngươi liền đến gạt chúng ta?

- Nhiếp gia chủ, mắt ngươi mù sao? Vương Khả đã dùng Trương thượng tiên lừa ngươi một lần, lần thứ hai vẫn dùng Trương thượng tiên, ngươi lại còn bị lừa? Mắt ngươi mù sao? Trương thượng tiên, Trương thượng tiên, ngươi làm sao có thể tin tưởng được chứ?

- Nhiếp gia chủ, lần thứ hai, lần thứ hai a, ngươi ở trước mặt Trương thượng tiên gì kia ngã hai lần, lần này ngươi còn hố cả chúng ta, không được, số tiền này, ngươi nhất định phải trả cho chúng ta!

- Không sai, Nhiếp gia chủ, ngươi bị lừa là sự tình của ngươi, giấy trắng mực đen viết ở chỗ này, tiền ngươi thiếu chúng ta, nhất định phải trả!

- Nhiếp gia chủ ngươi lòng dạ thật hiểm độc, trả tiền mồ hôi nước mắt lại cho ta!

Các gia chủ tức giận gào to.

Giờ phút này Nhiếp Thiên Bá cực kỳ hối hận, đúng vậy, sao mình ngu như thế chứ, lại đi tin tưởng đối phương? Trương thượng tiên? Người ta đến lừa gạt lần thứ hai, còn dùng danh hào Trương thượng tiên, vì sao mình lại bị ma quỷ ám ảnh tin tưởng chứ? Vì sao, vì sao?

Dựa theo logic xử sự của người bình thường, lúc trước Vương Khả lừa gạt được U Nguyệt công chúa, sẽ không có khả năng đến mạo hiểm nữa, nhưng Nhiếp Thiên Bá làm sao có thể nghĩ đến lá gan của Vương Khả lớn như vậy, còn dám phái người tới lừa gạt mình? Sao hắn to gan như vậy? Còn nữa, lại còn dùng danh hào Trương thượng tiên, Vương Khả hắn là lừa đảo chuyên nghiệp, bằng không thì sao có thể làm việc khâu khâu liên hoàn như vậy?

Cũng bởi vì lại gọi Trương thượng tiên, nên mình mới bài trừ khả năng Vương Khả phái người tới lừa đảo, nhưng sự thật chứng minh, con mẹ nó Trương thượng tiên kia thật là lừa đảo do Vương Khả phái tới?

Tên hỗn đản này, lừa gạt U Nguyệt công chúa, lừa gạt Ích Thủy Châu, Ích Trần Châu, lừa gạt toàn bộ gia sản của mình, còn lừa mình nợ khắp Chu Tiên Trấn.

- Vương Khả, Vương Khả, phốc!

Nhiếp Thiên Bá tức đến phun ra một ngụm máu tươi.

- Nhiếp gia chủ, ngươi phun máu cũng vô dụng, nên trả tiền vẫn phải trả!

Đám gia chủ không chịu buông tha.

Nhiếp gia ngươi là đệ nhất thế gia của Chu Tiên Trấn, thực lực mạnh nhất. Nhưng chúng ta liên thủ lại, ngươi cũng chưa hẳn là đối thủ của chúng ta, giờ phút này các gia chủ nóng lòng đòi tiền, cũng đã giương cung bạt kiếm.

Trong nháy mắt, cả đại sảnh đao quang kiếm ảnh, tựa hồ một lời không hợp sẽ ra tay đánh nhau.

- Chư vị, các ngươi là muốn bức tử ta đúng không!

Nhiếp Thiên Bá căm hận nói.

15 vạn cân linh thạch, ta từ chỗ nào lấy được tiền trả cho các ngươi.

- Trả tiền!

Các gia chủ phẫn nộ quát.

Trong đại điện, bầu không khí hết sức căng thẳng, đao kiếm đối mặt, sát cơ bắn ra bốn phía.

Lúc này, ngoài đại sảnh truyền đến một thanh âm.

- Khởi bẩm gia chủ, Nhiếp Kinh Vân từ Kim Ô Tông trở về, mang theo một đệ tử Kim Ô Tông, đã đến ngoài cửa lớn, Nhiếp Kinh Vân để ta tới bẩm báo, mời gia chủ đi ra nghênh đón!

Ngoài đại sảnh truyền đến thanh âm của đệ tử Nhiếp gia.

- Lại là đệ tử Kim Ô Tông?

Tất cả mọi người sững sờ.

- Đệ tử Kim Ô Tông?

Nhiếp Thiên Bá nhìn ra ngoài sảnh.

- Vâng, Nhiếp Kinh Vân nói, đệ tử Kim Ô Tông này ở Kim Ô Tông thân phận tôn quý, thậm chí có khả năng chính là hắn ban bố huyền thưởng lệnh, tên Trương Thần Hư Trương thượng tiên! Mời gia chủ nhanh ra tiếp đãi!

Bên ngoài truyền đến thanh âm.

- Trương thượng tiên, tuyên bố huyền thưởng lệnh? Trương thượng tiên thứ ba?

Nhiếp Thiên Bá trừng mắt nhìn ra ngoài sảnh.

Các gia chủ ở trong sảnh cũng ngạc nhiên, tình huống như thế nào? Lừa đảo nữa sao?

- Trương thượng tiên? Lại tới một cái Trương thượng tiên? Vương Khả, ngươi khinh người quá đáng, cho rằng Nhiếp Thiên Bá ta dễ khi dễ có phải hay không? Một đến hai, hai đến ba? Ngươi cho rằng ta ngốc sao?

Nhiếp Thiên Bá gào to.

Giờ khắc này Nhiếp Thiên Bá nộ khí trùng thiên, tay cầm trường đao, hung tợn lao ra ngoài, trong người có hỏa khí trùng thiên muốn phát tiết, kẻ cầm đầu rốt cuộc đã đến, mình phải cho hắn biết cái giá khi đắc tội Nhiếp Thiên Bá ta.

Nhiếp Thiên Bá giận đùng đùng đi ra đại sảnh, đám gia chủ không có ngăn cản, nhìn nhau một cái, mang theo vẻ nghi hoặc đi theo sau lưng Nhiếp Thiên Bá, dù sao mọi người còn có 15 vạn cân linh thạch mất không minh bạch, nhất định phải tìm trở về.

Mọi người khí thế hung hung đi ra đại môn của Nhiếp gia.

Bên này, Nhiếp Kinh Vân cực kỳ cung kính dẫn Trương Thần Hư bước vào đại môn Nhiếp gia.

- Trương thượng tiên, ta đã phái người bẩm báo, chẳng mấy chốc gia chủ sẽ ra!

Nhiếp Kinh Vân cung kính nói.

- Ừm!

Trương Thần Hư hài lòng gật đầu, đồng thời ánh mắt quan sát bốn phía.

Phần lớn đệ tử của Nhiếp gia đã ra trấn tìm kiếm Vương Khả, chỉ còn vài hạ nhân ở nhà, giờ phút này nhìn thấy Nhiếp Kinh Vân dẫn một công tử áo trắng vào phủ, cả đám muốn nói lại thôi.

Mặc dù các gia bộc biết mấy ngày nay trong phủ xảy ra nhiễu loạn lớn, nhưng thân phận quá thấp, biết lại không cặn kẽ, bởi vậy không dám giải thích. Vẫn là lưu cho gia chủ giải quyết đi, mình chỉ là hạ nhân, lắm miệng làm gì.

Lúc này, nơi xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.

- Gia chủ đến!

Ánh mắt của Nhiếp Kinh Vân sáng lên.

Nhưng nhìn thấy Nhiếp Thiên Bá tay cầm trường đao đi ở phía trước, thanh thế cuồn cuộn, phía sau đi theo rất nhiều người tay cầm đao kiếm, Nhiếp Kinh Vân không hiểu ra sao, những người kia không phải các đại gia chủ của Chu Tiên Trấn sao, sao bọn họ lại tới Nhiếp gia?

- Ai là Trương thượng tiên?

Nhiếp Thiên Bá gào to.

Nhiếp Kinh Vân sững sờ, gia chủ đây là thế nào? Ngữ khí bá đạo như vậy?

Nhiếp Kinh Vân đang muốn giải thích, Trương Thần Hư đã nhíu mày nói:

- Ta là Kim Ô Tông Trương Thần Hư, ngươi chính là Nhiếp gia gia chủ?

- Trương Thần Hư? Trương thượng tiên? A ha ha ha ha, tiểu tử, ngươi cho rằng Nhiếp Thiên Bá ta dễ bị lừa sao? Hôm nay, ta sẽ không giết ngươi, ta muốn trảm tứ chi của ngươi, treo ở trên cửa Chu Tiên Trấn, phơi nắng mười ngày mười đêm, tiểu tử, ăn một đao của ta!

Nhiếp Thiên Bá rống to.

- Gia chủ! Không được!

Nhiếp Kinh Vân cả kinh kêu lên.