Chương 20: Gà Rừng Sao Có Thể Xứng Với Phượng Hoàng? (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Nhiều người sức mạnh lớn, tỷ lệ tìm được cũng sẽ lớn hơn.

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta sẽ đi an bài!

Một gia chủ nói.

- Chờ đã.... còn có một việc!

Nhiếp Thiên Bá gọi lại.

- Còn có chuyện gì?

- Tuy Trương thượng tiên cho phép ta bổ cứu, nhưng cũng không phải không có trả giá!

Nhiếp Thiên Bá cười khổ nói.

- Ta đã nói rồi, đệ tử Kim Ô Tông làm sao có thể dễ nói chuyện như vậy, nhất định là thu chỗ tốt của Nhiếp gia chủ?

Một gia chủ cười nói.

Nhiếp Thiên Bá cười khổ nói:

- Phải, ta đáp ứng cho hắn hai mươi vạn cân linh thạch!

- Hai mươi vạn cân?

Đám gia chủ cả kinh kêu lên.

Nhiếp gia có tiền như thế?

- Nhiếp gia ta nào có nhiều tiền như vậy, ta lấy ra toàn bộ tiền trong gia tộc, cũng chỉ có năm vạn cân mà thôi, còn thiếu 15 vạn cân, phải xin nhờ chư vị rồi!

Nhiếp Thiên Bá nói.

- Nhờ chúng ta? Chúng ta có tiền sao?

Các gia chủ lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ.

- Xem như Nhiếp Thiên Bá ta mượn, dùng tất cả sản nghiệp, bảo vật, binh khí của Nhiếp gia thế chấp, hơn nữa tính hai thành lợi tức, chư vị nghĩ thế nào?

Nhiếp Thiên Bá nhìn mọi người năn nỉ.

- Nhiếp gia chủ, Nhiếp gia ngươi không có nhiều tiền như vậy, sao lại dám hứa hẹn con số lớn như thế!

Một gia chủ cười khổ nói.

- Đệ tử Kim Ô Tông thiếu tiền sao? Lúc ấy ta mở miệng nói năm vạn cân linh thạch, nhưng Trương thượng tiên phất tay áo muốn đi, ta cắn răng hứa hẹn hai mươi vạn cân, mới đổi được thời gian thở dốc, nếu chư vị không yên lòng, ta lại dùng ba danh ngạch vào Kim Ô Tông thế chấp? Chỉ cần qua được cửa ải khó khăn này, ta nhất định cả gốc lẫn lãi trả chư vị, nếu như không cách nào thực hiện, ba danh ngạch kia chính là của các ngươi, ta có thể ở trước mặt Trương thượng tiên lập chứng từ, các vị thấy được không?

Nhiếp Thiên Bá nhìn mọi người trịnh trọng nói.

Các gia chủ đưa mắt nhìn nhau.

Mặc dù 15 vạn cân linh thạch rất lớn, nhưng ở đây gia tộc tu tiên không ít, tất cả móc ra toàn bộ tích lũy của mình, miễn cưỡng cũng có thể góp được, nhưng...

Nhiếp Thiên Bá ra đại sảnh chờ đợi, cho phép các gia chủ thương lượng, cuối cùng các gia chủ đều đáp ứng.

Bởi vì mặc dù Nhiếp gia bá đạo, là đệ nhất gia tộc ở Chu Tiên Trấn, các gia tộc không phải đối thủ, nhưng nếu các gia tộc liên thủ, Nhiếp gia cũng ngăn không nổi, cho nên các gia chủ mới yên tâm. Mấu chốt là có lợi ích lớn nha!

- Được rồi, Nhiếp gia chủ, cứ dựa theo ngươi nói mà làm!

Các gia chủ trầm giọng nói.

- Ha ha, đa tạ chư vị, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn lần này, Nhiếp gia ta tất có báo đáp!

Nhiếp Thiên Bá mừng rỡ nói.

- Được rồi, chúng ta mau chóng an bài đệ tử đi lục soát Vương Khả và U Nguyệt công chúa, đồng thời chúng ta mang tiền tới Nhiếp phủ ngươi, do ngươi dẫn tiến Trương thượng tiên, hơn nữa ở trước mặt Trương thượng tiên ký tên đóng dấu!

Một gia chủ trịnh trọng nói.

- Được!

Nhiếp Thiên Bá nói.

Mọi người nhao nhao rời đi, Nhiếp Thiên Bá đứng ở trong đại sảnh siết quả đấm, biểu tình ngoan độc.

- Vương Khả, các đại gia tộc ở Chu Tiên Trấn toàn diện vây quét các ngươi, hừ, lần này, các ngươi chắp cánh khó thoát, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh, ta muốn Vương gia ngươi nam làm gia nô, nữ làm gái điếm, ta muốn cả tộc các ngươi chết không yên lành!

Nhiếp Thiên Bá căm hận nói.

Trong sơn động bên ngoài Chu Tiên Trấn.

Vương Khả nhìn U Nguyệt công chúa và Trương Chính Đạo, giảng giải tác dụng của ngọc bội, sau khi nói xong, Trương Chính Đạo và U Nguyệt công chúa đều há to miệng.

- Vương huynh, ngươi lại phái người giả mạo đệ tử Kim Ô Tông, đi lừa gạt Nhiếp Thiên Bá?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Lừa gạt gì? Cái này gọi là chính nghĩa chế tài, ngươi biết cái gì chứ?

Vương Khả trừng Trương Chính Đạo.

- Không phải, ý của ta là, sao ngươi lại hố một mình Nhiếp Thiên Bá, thật là không có nhân tính!

Sắc mặt của Trương Chính Đạo cổ quái nói.

- Cái gì là hố một mình Nhiếp Thiên Bá? Cái này gọi là hố người sao? Ngươi nghĩ qua hai thuộc hạ của U Nguyệt công chúa không? Bị Nhiếp Thiên Bá giết, hắn đã giết người, ngươi còn đồng tình hắn?

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.

U Nguyệt công chúa nghĩ đến hai thủ hạ của mình bị Nhiếp Thiên Bá giết, mới vừa có chút đồng tình, trong nháy mắt đã hết sạch.

- Còn nữa, Nhiếp Thiên Bá muốn diệt Vương gia ta! Hắn muốn giết ta, ta lấy chút tiền bẩn của hắn thì thế nào?

Vương Khả trừng Trương Chính Đạo nói.

- Cái này là chút tiền bẩn sao? Đây là lừa sạch không còn gì nha, không đúng, ngươi không chỉ lừa sạch Nhiếp gia, ngươi còn lấy sạch tiền của Chu Tiên Trấn, Nhiếp Thiên Bá chẳng những bị lừa sạch, còn nợ một đống lớn! Ngươi, ngươi, ngươi...

Trương Chính Đạo trợn mắt nói.

- Thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo, nhân quả tuần hoàn mà thôi!

Vương Khả lắc đầu nói.

- Là ác nhân tự có ác nhân trị?

Trương Chính Đạo cổ quái nói.

- Trương Chính Đạo, hôm nay ngươi làm sao vậy? Lại đi đồng tình Nhiếp Thiên Bá?

Vương Khả kinh ngạc nhìn Trương Chính Đạo.

- Ta chẳng qua là cảm thấy, lần này ngươi không có lương tâm, vì sao không để cho ta tham gia!

Trương Chính Đạo tức giận nói.

Vương Khả sững sờ:

- Ngươi là đỏ mắt chút tiền nhỏ kia, muốn chia một chén canh?

- Được không?

Trương Chính Đạo lấy lòng hỏi.

- Cút!

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.

- Ta biết ngay, ngươi là tên keo kiệt! Ta khinh!

Trương Chính Đạo tức giận nói.

U Nguyệt công chúa mờ mịt nhìn hai người, tựa hồ còn không có từ trong câu chuyện của hai người lấy lại tinh thần, hai người này đến cùng có phải đồng tình Nhiếp Thiên Bá hay không?

- Được rồi, ta biết Vương Khả ngươi là người vắt cổ chày ra nước, muốn từ trong tay ngươi lấy tiền, quả thực là nằm mơ, bất quá ngươi cũng nên nói cho ta biết, lần này ngươi lừa gạt được bao nhiêu tiền chứ?

Trương Chính Đạo tò mò nhìn Vương Khả.

- Không biết, ta để đại biểu ca giả mạo đệ tử Kim Ô Tông tiến đến, để hắn lừa Nhiếp Thiên Bá, lát nữa sẽ có kết quả!

Vương Khả nói.

Lúc này, ngoài sơn động bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

- Có người tìm tới?

Trương Chính Đạo biến sắc, lập tức nắm lên một thanh trường kiếm.