Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong sơn động chỉ có ba người, Vương Khả, Trương Chính Đạo, U Nguyệt công chúa, ba người nhắm mắt điều tức.
Vương Khả nhắm mắt, tâm thần chìm vào trong đan điền.
Trong đan điền của Vương Khả có một thanh tiểu kiếm màu vàng. Mơ hồ phát ra kim quang nhàn nhạt, nhưng bên ngoài thanh tiểu kiếm màu vàng, lại quấn quanh một cỗ hắc khí.
- Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm? Thanh bảo kiếm tổ truyền này lại có thể mang ta xuyên toa vũ trụ, từ địa cầu đi tới viên tinh cầu này, sau đó không có động tĩnh? Tiêu hao sạch năng lượng sao? Nếu không phải 10 năm trước, ở trong mộ huyệt của Yêu Vương, ngươi bỗng nhiên hào quang tỏa sáng, tự động hộ chủ, chém giết yêu ma kia! Ta cũng cho rằng ngươi đã phế! Kết quả sau khi trảm yêu ma kia, ngươi bị khói đen quấn quanh, làm ta ở trong 10 năm này bị vận rủi quấn thân! Chỉ có vật kia của Thiên Lang Tông, mới có thể giúp ngươi ma diệt khói đen, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm? Thời thượng cổ ở địa cầu, thật sự có tu tiên giả sao?
Vương Khả có chút hiếu kỳ.
Lúc này Trương Chính Đạo mở to mắt.
- Vương huynh, người đâu? Nhiều đệ tử, chưởng quỹ, tiểu nhị… của Vương gia theo chúng ta chạy ra Chu Tiên Trấn như vậy, ngươi giấu đi đâu rồi?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên hỏi.
Nhiều người như vậy lại không thấy? Trương Chính Đạo không thể nào hiểu được.
Vương Khả từ từ mở mắt.
- Chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất. Yên tâm! Bọn họ, ta sớm có an bài, Nhiếp Thiên Bá không có khả năng tìm được!
Vương Khả lắc đầu giải thích.
- Thế nhưng tại sao chúng ta phải tách ra với bọn hắn?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Chúng ta không phải muốn đi Thiên Lang Tông sao? Mang theo bọn họ không an toàn!
Vương Khả giải thích.
- Không an toàn? Ngươi là nói, nhiều người dễ bại lộ?
Trương Chính Đạo phân tích.
- Không phải, ta ở trong10 năm này, một mực bị vận rủi quấn thân, ta lo lắng mang theo sẽ liên lụy bọn hắn, cho nên phân phát an trí bọn hắn rồi!
Vương Khả giải thích.
Trương Chính Đạo:
- ...
10 năm trước, Vương Khả bị vận rủi quấn thân, Trương Chính Đạo cũng biết, chỉ là qua 10 năm, xém chút bị quên mất, bây giờ nghe Vương Khả nhắc, để Trương Chính Đạo cảm giác nguy cơ ập tới.
- Ngươi mang theo bọn họ, sẽ liên lụy bọn họ, vậy mang theo ta, không sợ liên lụy ta sao? Vương huynh, ta cũng là bằng hữu của ngươi, ngươi không thể hại ta!
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
- Ngươi da dày, chịu đựng được, không có việc gì!
Vương Khả giải thích nói.
- Đánh rắm! Vương Khả, ngươi nhanh cách ta xa một chút, đưa ta đến bên người đám đệ tử Vương gia kia, ta không đi cùng ngươi, ta không muốn đi cùng với ngươi!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
Có thể tưởng tượng, ở ngoại giới Nhiếp gia khẳng định đang truy quét, Trương Chính Đạo cũng không ngốc, bản thân không quen địa hình nơi này, tự nhiên không dám chạy trốn một mình, nhất định phải để Vương Khả đưa mình tới địa phương an toàn.
- Đi? Ngươi không cần nghĩ, ngươi không muốn mệnh căn của mình sao?
Vương Khả trừng mắt.
- Ách!
Trương Chính Đạo tịt ngòi rồi.
Cái quạt xếp kia còn ở trên người Vương Khả, gia hỏa này không thấy thỏ là không chịu thả ưng, không vào Thiên Lang Tông, hắn là sẽ không trả lại cho mình.
- Hừ!
Trương Chính Đạo chỉ có thể tức giận ngồi ở một bên nhận mệnh.
- Mệnh căn tử gì?
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên ở bên cạnh.
Vương Khả và Trương Chính Đạo nhìn qua, chỉ thấy U Nguyệt công chúa đã chữa thương điều tức xong.
- U Nguyệt công chúa, ngươi đã tỉnh, thương thế của ngươi như thế nào rồi?
Vương Khả hỏi.
U Nguyệt công chúa dáng người cao gầy, ngực nở mông cong, tóc dài che lại dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là hai người minh bạch, tóc dài che lấp còn có một vết sẹo do đao gây ra.
- Lực lượng Nhuyễn Cân Tán đã khu trừ, chỉ là bản thân ta bị hạ cấm chế, không dùng được quá nhiều chân nguyên, vòng tay trữ vật cũng mở không ra! Chỉ có thể sử dụng túi trữ vật cấp thấp trên người.
U Nguyệt công chúa khổ sở nói.
- Không sao, đến Thiên Lang Tông, Thiên Lang Tông Chủ sẽ giúp ngươi cởi bỏ cấm chế!
Trương Chính Đạo nói.
- Ừm!
Trong mắt U Nguyệt công chúa lóe lên vẻ chờ mong.
- Lần này may mà được hai vị cứu giúp, U Nguyệt vô cùng cảm kích! Không biết vì sao hai vị biết được ta bị cầm tù?
U Nguyệt công chúa hiếu kỳ hỏi.
Vương Khả còn chưa mở miệng, Trương Chính Đạo đã đoạt công.
- U Nguyệt công chúa, lần này ngươi là phải đa tạ ta, tin tức của ngươi là ta phát hiện, Vương Khả chỉ là vật làm nền, ta mới là chủ mưu, à không, ta làm chủ. Ta mới là mấu chốt cứu ngươi, lúc trước ta bắt được một đệ tử Nhiếp gia, tên Nhiếp Phong, từ trong miệng hắn biết được ngươi bị cầm tù, ta mới nể tình mời Vương Khả gia nhập đội ngũ cứu viện, ta...
Trương Chính Đạo thao thao bất tuyệt nói.
Vương Khả không có nhiều lời, bởi vì Trương Chính Đạo ba hoa như thế nào công vô dụng, công lao của mình, U Nguyệt công chúa tự nhiên nhìn ra.
- Thì ra là Trương tiên sinh phát hiện được tung tích của ta, Vương gia chủ bày mưu mới cứu được ta, Vương gia chủ thật lợi hại! Đa tạ Vương gia chủ!
U Nguyệt công chúa cảm thán nói.
Khuôn mặt của Trương Chính Đạo cứng lại, dựa vào cái gì, ta nói hồi lâu, nhưng ngươi lại khen Vương Khả? Bởi vì Vương Khả đẹp trai hơn ta một chút sao? Phi! Ta có điểm nào kém hắn?
- Không có gì!
Vương Khả cười nói.
Toàn bộ công lao bị Vương Khả đoạt đi, sắc mặt của Trương Chính Đạo không được tốt lắm.
- Đúng rồi, Vương Khả, Nhiếp Phong kia là ta bắt được, ngươi nhanh trả ngọc bội của hắn cho ta! Mẹ nó, trên người của hắn chỉ có tấm ngọc bội kia là đáng tiền, ngươi còn đoạt đi! Ngươi nghèo đến điên rồi sao! Nhanh trả cho ta!
Trương Chính Đạo tức giận nói.
- Tấm ngọc bội của Nhiếp Phong? Không ở trên người ta!
Trương Chính Đạo lắc đầu.
- Không ở trên người ngươi, vậy ở đâu?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Hiện tại hẳn là ở Chu Tiên Trấn, bất quá lát nữa hẳn sẽ tới nơi này!
Vương Khả giải thích.
Trương Chính Đạo:
- ...
U Nguyệt công chúa:
- ...
Ngọc bội còn có thể tự mình trở về?
Chu Tiên Trấn, trong một đại sảnh!
Một đám cường giả ăn mặc hoa lệ ngồi ở trong đại sảnh, ánh mắt đều nhìn về phía Nhiếp Thiên Bá.