Chương 70: Nơi táng thân

Địch Hãn cũng chết ở dưới mũi tên này, nên Địch Hoả có ấn tượng rất sâu với nó. Hắn ta vừa vung vẩy trường kiếm đánh lui Hắc Viêm Xà, vừa quét nhìn bốn phía gầm lên:

- Lục Ly, là đàn ông thì quang minh chính đại ra chiến một trận, đánh lén thì tính là bản lĩnh gì?

- Lục Ly, lăn ra đây!

- Lục Ly, không phải mày muốn thay tỷ tỷ của mày báo thù sao? Đi ra chiến một trận với ta!

Địch Hoả không ngừng hét to, nhưng Lục Ly căn bản không để ý tới, hắn cầm lấy mũi tên sau cùng đặt lên nỏ, lạnh lùng tìm kiếm mục tiêu.

Lục Linh đã nói với hắn, lúc chiến đấu không thể cứ dũng vũ lực, mà phải động não. Rõ ràng Địch Hoả đang kích hắn ra để dễ dàng vây giết, làm sao hắn có thể mắc mưu?

Mười một người, bị bắn giết hai người, có một người bị độc dịch phun trúng mặt mất đi năng lực chiến đấu, hai người bị phun trúng bắp đùi cánh tay, lực chiến đấu cũng suy giảm lớn.

Cho nên, chỉ còn sáu người có được lực chiến đấu hoàn chỉnh, đương nhiên sáu người này đi đường một ngày một đêm, đã mệt mỏi không chịu nổi, khẳng định lực chiến đấu suy giảm nhiều.

Lục Ly không dám mạo hiểm, hắn sẽ không dễ dàng xuất thủ, lại không dám xem thường sinh tử, hắn chết Lục Linh cũng sẽ không sống một mình.

Hắn như một con độc xà tiềm phục ở trong khe suối, lẳng lặng chờ cơ hội. Bên kia, Địch Hoả gầm lên giận dữ một hồi, thấy Lục Ly không có đi ra, thì nội tâm càng thêm gấp gáp.

Hắn nhìn người nọ quay cuồng trên mặt đất và hai võ giả Triệu gia đang miễn cưỡng chống đỡ, trong lòng rất rõ ràng, nếu tiếp tục nữa khả năng tất cả sẽ bị Lục Ly tiêu diệt.

Hắn không nghĩ ra vì sao Hắc Viêm Xà không công kích Lục Ly, nhưng lúc này không còn thời gian suy nghĩ nữa, đôi mắt hắn hơi chuyển nói:

- Phá vòng vây, nếu không phá vòng vây toàn bộ sẽ phải chết, mang theo Tống lão tam rút lui.

Một người vội vàng nâng võ giả bị độc dịch phun trúng mặt dậy, ở dưới sự bảo vệ của đám người Địch Hoả khó khăn phá vòng vây.

- Xiu

Mũi tên cuối cùng của Lục Ly cũng bắn ra, trúng vào võ giả Triệu gia đang dìu đỡ Tống lão tam, người này cũng bị một kích mất mạng, ầm ầm ngã xuống đất. Tống lão tam cố nén đau đớn, tự nhiên lúc này thân thể cũng ngã xuống đất theo, đụng vào hai người phía sau khiến họ lui lại mấy bước...

- Xì xì

Trận hình lại rối loạn một lần nữa, rắn độc ở bốn phía chen chúc mà đến, trong lúc hỗn loạn lại có hai người bị độc dịch của Hắc Viêm Xà phun trúng, phát ra âm thanh gào thét tê tâm liệt phế.

Lần này Địch Hoả đã thấy được phương hướng mũi tên bắn ra, hắn mặc kệ võ giả Triệu gia, nổi giận chỉ vào phía trước nói:

- Lục Ly ở kia, theo ta giết tên lòng dạ sói này.

Hai võ giả Triệu gia nghe thấy thế, trên người lập tức bùng lên sát khí, nắm trường kiếm đi theo Địch Hoả bắn đến, không quản người phía sau sống chết ra sao. Lúc này trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm, đó chính là chém Lục Ly thành mười tám đoạn.

- Tới tốt lắm!

Lục Ly cười lạnh trong lòng một tiếng, bỏ cái bọc sau lưng xuống, cầm Thiên Lân Đao từ bên trong khe suối bắn ra, trường đao vạch phá trường không hướng về phía mặt Địch Hoả bổ tới, hắn lạnh lẽo quát lên:

- Địch Hoả, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại vào, nhận lấy cái chết đi!

- Xì xì

Một đao nổi giận của Lục Ly tự nhiên ẩn chứa toàn lực, huyền lực lấp lánh, khí thế trên người cuồng bạo. Lực lượng thân thể hắn gần ba vạn cân, dưới tác dụng của huyền lực đã đạt tới ba vạn tám ngàn cân, lực lượng kinh khủng như thế chém xuống, tiếng xé gió sẽ chói tai đến cỡ nào?

Màng nhĩ Địch Hoả bị đâm đau nhức, nội tâm hoảng hốt, mắt thấy một thanh chiến đao màu đen to lớn đánh xuống, không cần đón đỡ hắn cũng có thể đoán ra lực lượng một đao kia.

Có lẽ vì trận chiến ở bộ lạc Lục Ly quá mức dũng mãnh, nên giờ khắc này Địch Hoả có một ít sợ hãi theo bản năng, Địch Hoả không hề nghĩ ngợi, thân thể né tránh sang bên cạnh, không dám ngạnh kháng cùng Lục Ly.

Phía sau Địch Hoả có một võ giả Triệu gia đi theo, Địch Hoả tránh được, tự nhiên Thiên Lân Đao sẽ bổ tới người sau. Người này không biết Lục Ly lợi hại, giơ trường kiếm lên đón đỡ, còn chuẩn bị thuận thế vẽ một cái mở ngực Lục Ly ra.

Ý nghĩ này của hắn quá ngây thơ, chỉ thấy một cỗ lực lượng khổng lồ truyền đến, trong nháy mắt trường kiếm bị nện bay. Thiên Lân Đao tiến quân thần tốc một đao chém thân thể hắn thành hai nửa, ngay cả huyền khí chiến giáp trên người cũng bị bổ ra.

- Hả?

Phía sau còn một tên võ giả Triệu gia sợ đến choáng váng, rốt cuộc tên Lục Ly này là võ giả Huyền Vũ cảnh, hay là Thần Hải cảnh? Tại sao có thể một đao phanh thây một người như vậy?

Tên này bị hù dọa đến ngớ người, Lục Ly không kinh ngạc, hất trường đao lên nhanh như chớp, vạch ra một đường cong xinh đẹp quét tới cổ người nọ.

Rốt cục người này cũng tỉnh ngộ lại, dùng trường kiếm đón đỡ theo bản năng, kết cục không cần nhiều lời, trường kiếm bị đánh bay, một khắc sau đầu người bay lên, huyết dịch điên cuồng bắn ra.

- Này, này, chuyện này...

Địch Hoả nhìn Lục Ly hung hãn như sát thần, đôi mắt mở tròn xoe, đây là phế vật năm đó bị mấy người Địch Hổ thường xuyên ức hiếp ở trong bộ lạc sao? Chém võ giả Huyền Vũ cảnh đỉnh phong như rau cải trắng, hơn nữa trên người Lục Ly rõ ràng có huyền lực lấp lánh.

- Địch Hoả!

Lục Ly cầm Thiên Lân Đao nhỏ máu, quay đầu nhìn Địch Hoả, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, lại làm cho Địch Hoả cảm giác so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.

Lục Ly cười lạnh nói:

- Phong thủy chỗ này được không? Làm nơi táng thân của ngươi, có hài lòng không?