Thân phận bất phàm… Liễu gia không có tư cách để đệ hiệu lực cho bọn họ… Gia nhập bất kỳ gia tộc nào cũng chỉ có thể làm khách khanh… Sau khi thức tỉnh huyết mạch đệ sẽ phát hiện bọn họ chỉ là một đám hề nhảy nhót...
Lục Ly nhớ tới trước kia Lục Linh từng nói, lúc này sáng tỏ thông suốt, còn có vì sao trong kinh mạch của hắn ít tạp chất như vậy… rất nhiều nghi hoặc đều rõ ràng. Nguyên lai hắn có địa vị lớn như vậy? Phụ thân của hắn lại là võ giả cường đại như vậy.
Võ giả huyết mạch cường đại, huyết mạch trong cơ thể càng thuần, ra đời hậu đại thức tỉnh huyết mạch, tỷ lệ cũng sẽ càng lớn. Nam tử trực hệ của Lục gia cơ hồ người người có thể thức tỉnh huyết mạch, như vậy tỷ lệ Lục Ly thức tỉnh huyết mạch sẽ cực kỳ lớn.
Lục Ly nhớ tới lúc thức tỉnh tế đàn chấn động kịch liệt, máu trong cơ thể sôi trào, hắn âm thầm hối hận. Nếu như không phải răng thú, hắn có thể xác định mình sẽ thức tỉnh Kim Cương Huyết Mạch, có được thần kỹ huyết mạch Thần Khải.
- Không đúng...
Đột nhiên Lục Ly nhớ tới cái gì đó, kinh nghi hỏi:
- Tỷ tỷ, nếu Lục gia chúng ta cường đại như thế, phụ thân lại là con cháu trực hệ Lục gia, vì sao gia tộc không tới tìm hắn, không tới tìm chúng ta? Còn có Trung Châu ở đâu? Là ở Bắc Mạc sao?
- Trung Châu!
Lục Linh khe khẽ thở dài nói:
- Ta cũng không biết Trung Châu ở đâu, phụ thân nói muốn đi Trung Châu, nhất định phải sử dụng truyền tống trận của tam đại Vương tộc ở Bắc Mạc. Cho nên ta mới để đệ gia nhập tam đại Vương tộc của Bắc Mạc, trở thành khách khanh của bọn họ, như vậy mới có thể truyền tống đi Trung Châu, đi gia tộc của chúng ta, Lục gia!
- Về phần... vì sao gia tộc không tới tìm phụ thân, không tới tìm chúng ta, ta cũng không biết. Có lẽ gia tộc cách nơi đây quá xa, có lẽ bọn họ căn bản không biết phụ thân ở đây, không biết sự hiện hữu của chúng ta.
- Ta để đệ gia nhập Vương tộc ngũ phẩm, là vì truyền tống đi Trung Châu, đi gia tộc cầu viện, cứu phụ thân của chúng ta. Cũng chỉ có cường giả gia tộc xuất động, mới có thể cứu phụ thân mẫu thân ra!
Lục Linh nói khiến Lục Ly càng thêm kích động, từ nhỏ đến lớn Lục Linh không nói chuyện của phụ mẫu. Hôm nay nếu nàng nói, Lục Ly tự nhiên phải hỏi cho rõ ràng:
- Phụ thân mẫu thân ở đâu? Tỷ tỷ, tỷ nói phụ thân có thể quét ngang cường giả Nhân Hoàng, Bắc Mạc lại không có cường giả Nhân Hoàng, thì ai có thể tổn thương được hắn, vây khốn được hắn?
- Phụ mẫu ở phương bắc!
Lục Linh chỉ về phương bắc nói:
- Bọn họ ở trong Hàn Băng Thâm Uyên, ở dưới đáy thâm uyên. Dưới đáy thâm uyên, ở Bắc Mạc không ai có thể đi vào, bao gồm những cường giả gia tộc siêu cấp kia cũng không thể vào được. Cho nên trừ về gia tộc mời cứu binh, thì không ai có thể cứu phụ mẫu của chúng ta ra.
- Hàn Băng Thâm Uyên!
Thân thể Lục Ly run lên, đây chính là đệ nhất tuyệt địa của Bắc Mạc, nghe nói cường giả Nhân Hoàng vào cũng có đi không về, cha mẹ lại ở trong thâm uyên?
Lục Ly hít một hơi thật sâu, run giọng hỏi:
- Phụ mẫu mất tích mười lăm năm rồi, tỷ xác định bọn họ vẫn còn sống sao?
- Xác định!
Lục Linh từ trong lòng ngực lấy ra một ngọc phù màu trắng xinh đẹp, nàng đưa cho Lục Ly nói:
- Đây là lệnh bài của phụ thân, bên trong có một tia thần hồn của người. Nếu như phụ thân vẫn lạc, lệnh bài kia cũng sẽ nát vụn. Cho nên phụ thân tuyệt đối còn sống, chẳng qua là bị vây ở dưới thâm uyên không ra được mà thôi...
Lục Ly nhận lấy lệnh bài, thấy phía trên có một chữ "Lục" rồng bay phượng múa, hắn càng thêm kích động, đôi mắt trở nên nóng bỏng.
Bởi vì kích động, thân thể hắn rung rẩy không ngớt, thật lâu mới bình phục lại, hỏi:
- Tỷ, vì sao phụ thân rơi vào thâm uyên? Là bị cừu địch truy sát sao?
- Không phải!
Lục Linh lắc đầu nói:
- Người là tự mình đi vào, là vì cứu mẫu thân. Năm đệ sinh ra, ta mới bốn tuổi, bất quá ta lại nhớ rất rõ ràng. Phụ thân gặp phải cường địch, mẫu thân cũng bị thương, lúc ấy mới sinh đệ ra, lại bởi vì mất máu quá nhiều mà ngất. Đợi phụ thân đánh giết cường địch trở về... mẫu thân đã không còn hơi thở.
- Phụ thân dặn dò ta một ít chuyện, liền mang theo mẫu thân đi Hàn Băng Thâm Uyên, hắn nói trong thâm uyên có một loại linh dược có thể cứu sống mẫu thân, nhưng chuyến đi này lại là mười lăm năm...
Trong khi nói, Lục Linh đã lệ rơi đầy mặt. Lục Ly nghe Lục Linh kể, trong đầu cũng hiện lên một hình ảnh...
Một nam tử sau khi chém giết kẻ địch trở về, lại phát hiện thê tử toàn thân là máu, đã không có hơi thở. Bên cạnh là con trai vừa mới ra đời của mình, còn có nữ nhi khóc không thành tiếng. Hắn quỳ rạp xuống đất, ngửa mặt lên trời gầm thét, tiếng hô rung trời động địa...
Vì cứu sống thê tử, hắn bất đắc dĩ dặn dò nữ nhi mới bốn tuổi một ít chuyện. Sau đó nhịn đau bỏ xuống nữ nhi và con trai vừa mới sinh ra, một người ôm lấy thân thể lạnh lẽo của thê tử đi vào Hàn Băng Thâm Uyên...
- Phụ thân, mẫu thân!
Nghĩ tới đây, nước mắt của Lục Ly cũng lăn xuống, từ nhỏ đến lớn hắn rất ít rơi lệ, nhưng lần này lại không nhịn được.
Nghĩ đến phụ thân bị vây ở trong Hàn Băng Thâm Uyên mười lăm năm, nghĩ đến mẫu thân sinh tử chưa biết, nghĩ đến tỷ tỷ bốn tuổi liền mất đi cha mẹ, lại còn phải gánh vác trách nhiệm, một người nuôi mình khôn lớn, hắn cảm thấy cực kỳ tự trách.
Hắn đột nhiên quỳ trên mặt đất, đầu cúi ở trên gối tỷ tỷ, vẻ mặt áy náy nói:
- Tỷ, thật xin lỗi, là đệ vô dụng. Đệ không thể thức tỉnh Kim Cương Huyết Mạch, là lỗi của đệ!
- Không trách đệ...
Lục Linh lau nước mắt, thở dài nói:
- Răng thú là phụ thân để lại cho đệ, đây là số mệnh. Ôi... Không đúng, phụ thân cường đại như vậy, hắn không có để lại bảo vật khác cho đệ, hết lần này tới lần khác lưu lại một cái răng thú? Còn nữa... lúc nãy đệ nói đệ có được một thần kỹ huyết mạch?
- Đúng vậy!