Chương 25: Tác Mệnh Nỏ

Hắn sớm đã dùng hai tay nắm trường đao, nếu không khẳng định bị đánh bay. Mặc dù như thế, nhưng hổ khẩu đã bắt đầu chảy máu, hai tay chết lặng, hai chân không ngừng rung động, khí huyết toàn thân quay cuồng, yết hầu ngòn ngọt, nếu không phải hắn liều mạng đè ép, sợ là sớm đã phun ra...

- Keng keng keng!

Lục Ly đắc thế không tha người, sau khi thân thể hạ xuống lại nhảy lên thật cao, hai tay vung trường đao liên miên không dứt. Khí huyết của hắn cũng bị chấn động, nhưng hắn cố kìm nén, cắn răng tiếp tục đánh xuống. Hắn biết nếu lần này không thể thắng Địch Hãn, một khi hắn mất lực, sẽ bị Địch Hãn phản sát.

- Keng!

Sau khi Lục Ly bổ ra bảy tám đao, trường đao của Địch Hãn đứt gãy.

Mỗi lần Lục Ly đánh xuống đều bổ vào một vị trí, mặc dù trường đao của Địch Hãn là Huyền khí Nhân phẩm, nhưng cây đao của Lục Ly cũng là Huyền khí Nhân phẩm. Liên tục chém vào một điểm, trường đao của Địch Hãn như móng vuốt của Hồng Lân Ưng, không cách nào đỡ nổi.

- A?

Trường đao bị đánh gãy, trong môn của Địch Hãn mở ra, nhìn trường đao của Lục Ly tiếp tục bổ tới, hắn hoảng sợ kêu to. Nếu như Lục Ly không thu đao, đầu của hắn tuyệt đối sẽ bị đánh nát. Bên kia sắc mặt đám người Địch Hỏa đại biến, Địch Hỏa rống giận:

- Lục Ly, dừng tay!

Đao thế quá mạnh, Lục Ly muốn thu cũng không thu được, chỉ có ở lúc cuối cùng chếch đao đi, tận khả năng giảm chút lực đạo.

- Răng rắc!

Trường đao bổ trúng vai trái của Địch Hãn, thân đao nhập thể ba tấc, bả vai trái và cánh tay của Địch Hãn xém chút bị gọt xuống.

- A...

Địch Hãn đau nhức gào rống, thân thể lui hơn mười bước, ôm bả vai máu tươi đầm đìa gào thét. Trong mắt hắn đều là vẻ oán độc, đau đến thấu xương.

Hắn liếc nhìn Lục Linh ở sau lưng mình không xa, đôi mắt xoay chuyển, sắc mặt của Địch Hãn dữ tợn, thân thể lao về phía Lục Linh, không ngừng gào thét:

- Tiểu rác rưởi, ngươi dám đả thương ta, ta sẽ để tỷ tỷ của ngươi què thêm một chân nữa!

Lục Linh đứng ở nơi hẻo lánh, thần sắc lạnh nhạt, nhìn thấy Địch Hãn dữ tợn vọt tới, sắc mặt nàng không còn bình tĩnh nữa, mà xuất hiện vẻ hưng phấn.

Nàng cười nhạt, ở dưới ánh lửa chiếu rọi lộ ra cực kỳ yêu diễm, nàng nhàn nhạt nói:

- Đánh không lại đệ đệ ta, ngươi muốn đi khi dễ một nữ tử tay trói gà không chặt? Địch Hãn, ngươi giống như phụ thân và Đại bá của ngươi, không có chút tiền đồ. Bất quá... Ngươi xác định ta dễ khi dễ sao? Năm năm trước ta đã nói, bất kỳ người nào muốn khi dễ tỷ đệ chúng ta, đều phải trả giá thật lớn, cái giá bằng máu!

- Địch Hãn cẩn thận!

Địch Hỏa và Địch Thiên không hẹn mà cùng rống to, hai người không biết vì sao Lục Linh lại bình tĩnh như thế, không rõ Lục Linh có át chủ bài gì.

Nhưng hai người nhìn thấy vẻ đỏ bừng trên mặt Lục Linh, không hiểu sao nghĩ đến buổi chiều năm năm trước, Lục Linh cũng như thế, trong tâm hai người đều có một loại dự cảm xấu.

- Tỷ tỷ!

Lục Ly rống to, vội vàng lao về phía Lục Linh, chỉ là hắn cách khỏi Lục Linh khá xa, bên kia Địch Hãn đã tới gần Lục Linh rồi.

Theo Địch Hãn không ngừng rút ngắn khoảng cách, sắc mặt của Lục Linh càng hồng nhuận phơn phớt, giống như một con hồ ly yêu diễm, làm nội tâm của Địch Hãn có chút bồn chồn.

Tiếng rống của Địch Hỏa và Địch Thiên làm cho Địch Hãn có chút chần chờ. Nhưng Lục Linh đang ở trước mắt, Lục Ly lại tiếp cận, nếu không kích thương hoặc bắt Lục Linh, sợ là hắn sẽ bị Lục Ly ở trong cơn giận dữ chém giết.

- Nữ nhân điên, muốn hù dọa ai...

Địch Hãn rống lên, tiếp tục bắn ra, hắn còn chưa nói hết, đôi mắt đột nhiên co rụt, thân thể hoảng sợ lui nhanh.

Hắn nhìn thấy Lục Linh giơ lên một tay, trong tay áo bắn ra một điểm đen, tốc độ của điểm đen kia quá nhanh, nhanh chóng phóng đại ở trong mắt hắn. Hơn nữa trên điểm đen còn có u quang, không cần phải nói chính là đồ vật trí mạng!

- Ầm!

Hắn lui lại nhanh, cũng không bằng tốc độ của điểm đen kia, hắn muốn dùng chiến đao đón đỡ, lại phát hiện căn bản không kịp. Điểm đen chớp mắt chui vào mi tâm của hắn.

- Oanh!

Thân thể Địch Hãn không lùi nữa, đứng nguyên chỗ run rẩy vài cái, sau đó ngã xuống đất. Mi tâm của Địch Hãn có một mũi tên màu đen, nhập xương một nửa, phía trên u quang lóng lánh, Địch Hãn chết rồi.

- Tê...

Ngoại trừ âm thanh hít thở nhè nhẹ, khắp nơi hoàn toàn tĩnh mịch, nhìn Địch Hãn đã không còn khí tức, tròng mắt trợn to còn mang theo hoảng sợ, nhìn chỗ tên nỏ tràn ra máu đen, linh hồn của mọi người đều sợ hãi.

Lục Ly cũng như thế!

Hắn chém giết không ít dã thú, Huyền thú cũng giết một ít, nhưng chưa từng giết người, hơn nữa đây là ở trong bộ lạc. Lục Linh là một nữ tử ngay cả gà cũng chưa từng giết, hôm nay lại dám ở trước mặt mọi người giết người?

- Hãn ca!

Một thanh niên kịp phản ứng, gào thét chạy tới ôm Địch Hãn, sau đó lui ra xa, là muốn đi tìm cứu giúp.

- Đừng phí sức, Địch Hãn đã chết, trên tên nỏ có kịch độc, là độc của Âm Dương Thảo. Trúng Âm Dương Thảo, từ nay âm dương tương cách, câu nói này các ngươi chưa nghe nói qua sao?

Một thanh âm nhẹ nhàng, không mang theo chút tình cảm vang lên, Lục Linh mở miệng. Sắc mặt của nàng vẫn hồng nhuận phơn phớt, yêu diễm như hoa, đẹp đến nổi làm người không dám nhìn thẳng.

Giờ phút này rất nhiều người xác thực không dám nhìn nàng, có thể quả quyết giết người như thế, sau đó còn bình tĩnh như vậy, này còn là người sao? Nữ nhân này thật điên cuồng...

- A... ngươi cái nữ nhân điên này, dám giết Hãn ca của ta, ta xé ngươi!

Thanh niên ôm Địch Hãn nổi điên, như một con dã thú vọt về phía Lục Linh. Bên kia Lục Ly rốt cục kịp phản ứng, nhanh chóng tới gần Lục Linh.

Lục Linh chậm rãi giơ tay lên, trong tay lộ ra một cái nỏ màu đen, nàng lạnh lùng nhìn thanh niên kia nói:

- Cái nỏ này tên là Tác Mệnh Nỏ, ta tốn ba năm mới chế tác thành. Tốc độ tên nỏ kích xạ tương đương với một kích toàn lực của Thần Hải cảnh, phía trên bôi kịch độc, dám tới gần ta hai mét, cơ bản hẳn phải chết không nghi ngờ. Ngươi không tin... có thể thử xem!