Chương 18: Cứu binh đến rồi

- A...

Lại một tên hộ vệ bị miệng ưng mổ trúng, phần lưng xuất hiện lỗ máu. Bên các nàng ngoại trừ nàng và Hồng lão bên người có thể kích thương Hồng Lân Ưng, những người còn lại rất khó kích thương Hồng Lân Ưng, tình thế càng ngày càng nguy cơ.

Phòng ngự của Hồng Lân Ưng rất mạnh, hồng quang trên người có thể để lông vũ của chúng nó cứng như hàn thiết, đao kiếm bình thường rất khó phá vỡ.

Ngoại trừ Di tiểu thư và Hồng lão, hộ vệ còn lại đều là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, trong tay chỉ có Huyền khí cấp thấp nhất, tự nhiên rất khó áp chế được Hồng Lân Ưng.

- Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở đây?

Nghĩ tới đây, nội tâm của Di tiểu thư càng lúc càng trầm trọng, trường tiên trong tay hữu khí vô lực.

- Súc sinh, cút ngay cho ta!

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng rống, sau đó một hắc ảnh từ đằng xa lao tới. Trong tay hắn cầm một cây gậy to lớn, hai bên cuồng quét, thế mà nhẹ nhõm đập bay hai con Hồng Lân Ưng.

Cứu binh đến rồi!

Mọi người tinh thần đại chấn, đôi mắt của Di tiểu thư phát sáng. Nhưng khi các nàng thấy rõ ràng người tới, lại không khỏi tái mặt, bọn hắn đều biết người tới, chính là Lục Ly.

Chờ bọn hắn nhìn thấy gậy gỗ trong tay Lục Ly, thì càng thêm bó tay. Lục Ly không cách nào tu luyện huyền lực, ngay cả võ giả cũng không phải, còn cầm một cây côn gỗ, hắn là đi tìm cái chết sao?

- Tiểu tử, đi mau, chớ tới gần!

Một tên hộ vệ không đành lòng quát lên, Lục Ly lại mắt điếc tai ngơ, như con báo xông đến.

Gậy gỗ trong tay hắn vung quét, không ngừng nện lên người Hồng Lân Ưng, từng con Hồng Lân Ưng bị đập bay, thế không thể đỡ!

- Ách?

Di tiểu thư và Hồng lão liếc nhau, thần sắc hai người có chút phấn chấn. Lục Ly này trời sinh thần lực, liên tục luyện hóa mười mấy viên Thối Thể Đan, giờ phút này ít nhất có vạn cân cự lực, ngược lại là một giúp đỡ kịp thời, nói không chừng hôm nay hắn thực có thể giúp các nàng một tay.

- Răng rắc!

Rất nhanh, đôi mắt của Di tiểu thư và Hồng lão ảm đạm xuống, côn gỗ của Lục Ly bị Hồng Lân Ưng bẻ vụn. Hồng Lân Ưng hò hét lao xuống, Lục Ly vì tránh né ưng trảo công kích, bất đắc dĩ lăn mấy vòng, bộ dáng cực kỳ chật vật...

- Tiểu tử đi mau, nếu không ngươi sẽ chết.

Hiện tại đại bộ phận Hồng Lân Ưng còn không có chú ý tới Lục Ly, còn có cơ hội đào tẩu, lại có hộ vệ không đành lòng quát lên, khuyên Lục Ly không nên chịu chết.

- Không, ta sẽ không đi!

Lục Ly nhảy dựng lên, hắn tránh trái tránh phải, tránh né ưng trảo công kích. Ánh mắt của hắn cực kỳ kiên định, chật vật chạy tới, không ngừng đến gần.

- Giết!

Tất cả hộ vệ bao quát Di tiểu thư đều có chút cảm động, nhìn không ra tiểu tử này còn nghĩa khí như vậy? Liều chết cũng muốn đến giúp bọn hắn.

Bất quá, sau một khắc Lục Ly hô lên một câu, lại làm cho mọi người ngã ngửa, Lục Ly quát to:

- Di tiểu thư, ngươi còn chưa trả thù lao, ta làm sao có thể đi?

- Cho ta một cây đao, càng nặng càng tốt!

Tiếng rống to của Lục Ly đánh thức mọi người, Hồng lão nghĩ nghĩ, sau đó quát khẽ:

- Liễu Cường, đưa đao của ngươi cho hắn.

Phòng ngự của Hồng Lân Ưng cường đại, hơn nữa còn biết bay, đối phó loại hung cầm này, huyền kỹ xảo diệu tác dụng không lớn, trừ khi có Huyền khí cao cấp, nếu không còn không bằng có một thân man lực.

Vừa rồi Lục Ly dùng gậy gỗ cũng có thể đập bay Hồng Lân Ưng, có thể tưởng tượng lực lượng của hắn khủng bố cỡ nào. Giữa sân ngoại trừ Hồng lão và Di tiểu thư, những người còn lại khí lực đều kém xa Lục Ly.

- Hưu!

Hộ vệ cánh tay trái thụ thương kia vội vàng ném chiến đao cho Lục Ly, hắn thì trốn ở dưới cổ quan hoàng kim, tránh bị Hồng Lân Ưng công kích.

- Tốt!

Bắt lấy chiến đao bay tới, khí chất cả người Lục Ly đại biến, giống như lúc đối đầu với Địch Hổ, hắn ngửa mặt lên trời gào to:

- Súc sinh, tới đi.

- Kíu kíu...

Một con Hồng Lân Ưng huýt dài đáp xuống, lợi trảo hiện ra hồng quang, tựa như móng vuốt của tử thần, muốn xé rách Lục Ly.

- Hưu!

Hai chân của Lục Ly hơi uốn lượn, như sừng sững trên đá lớn ở dưới thác nước, hắn vung chiến đao, như thiểm điện đánh ra bốn năm đao.

- Thu...

Hồng Lân Ưng thống khổ huýt dài, ở trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người... một cái lợi trảo của Hồng Lân Ưng đứt gãy, hai cánh nó mở ra, đau nhức bay xa.

- Ngô...

Ngay cả Di tiểu thư cũng có chút mộng, bay đi kia thật là Hồng Lân Ưng sao? Làm sao có thể một đao bị chém đứt lợi trảo?

Phòng ngự của Hồng Lân Ưng cực kỳ kinh khủng, rất nhiều hộ vệ công kích nhiều lần, cũng chỉ có thể chém thương ưng trảo, ngay cả Hồng lão cũng rất khó trảm đứt ưng trảo.

- Đao thật nhanh!

Đôi mắt của Hồng lão sáng lên, cực kỳ phấn chấn, hắn nhìn thấy mọi người ngơ ngẩn thì quát to:

- Nhanh công kích, có tiểu tử này, tối nay chúng ta có cơ hội thoát hiểm rồi.

- Giết!

Mặc dù mấy tên hộ vệ khác còn rất kinh ngạc, nhưng đều nhao nhao công kích. Bên kia Lục Ly vừa công kích, vừa nhanh chóng tới gần, hắn lại chém một con Hồng Lân Ưng đang đáp xuống mấy đao.

- Thu...

Nương theo tiếng rên rỉ, nửa bên cánh của Hồng Lân Ưng bị bổ đứt, thân thể không cách nào giữ cân bằng, hung hăng rơi vào trong khe núi.

- Đao thật nhanh!

Lúc này Di tiểu thư thấy rõ, Lục Ly thi triển cũng không phải huyền kỹ cao thâm, trên tay hắn hoàn toàn không có huyền lực, cũng không dùng huyền kỹ. Đao pháp của hắn rất đơn giản, nhưng đao pháp lại có một điểm cực kỳ khủng bố.

Nhanh!

Nhanh như hồng quang!

Một giây đánh ra năm sáu đao, hơn nữa đều bổ vào một vị trí. Hắn nắm giữ lực lượng kinh khủng, chớp mắt bổ ra năm sáu đao, còn bổ vào một vị trí, trảo ưng cánh ưng bị chém đứt cũng dễ dàng lý giải.

Cái này giống như đốn cây, mỗi một đao bổ ra một lỗ nhỏ, liên tục bổ ở trên lỗ hổng này, cây lớn hơn nữa cũng sẽ bị chém đứt.

- Hưu hưu hưu!