Bất Diệt
Quyển 1 - Chương 8: LỊCH SỬ LỤC GIỚI
Gian phòng học đường rộng rãi với sức chứa hơn trăm người. Vách tường treo vô số tranh ảnh tộc trưởng các đời cũng như gia lão, dũng sĩ trung kiên trong gia tộc.
Một trăm năm mươi chiếc bàn bệt làm từ trúc thanh sâm được đặt nơi trung tâm học đường. Lúc này chỉ có vài chục bàn bỏ trống, còn lại đều được những thiếu niên vừa khai đạo hai ngày trước ngồi vào.
Lưng bọn chúng thẳng tắp, ánh mắt đều chăm chú hướng về một nơi.
Đó chính là bục giảng nơi gia lão học đường Bạc Cửu Sư đang đứng.
Ông cất tiếng giảng.
“Lục Giới từ khi khai thiên lập địa đến nay được tiên hiền ghi chép lại đã qua năm trăm vạn năm. Bao gồm các thời kỳ Thái Cổ, Viễn Cổ, Thượng Cổ, Cận Cổ rồi đến Thánh Ma Chiến và Hậu Thánh Ma chính là thời đại của chúng ta bây giờ.”
“Năm trăm vạn năm lịch sử cùng vô số thời đại trải qua đã ngưng kết được trong thiên địa sáu đại giới bao gồm Thần Giới, Tiên Giới, Thánh Giới, Ma Giới, Thượng Giới và Hạ Giới là nơi chúng ta đang sinh sống.”
“Thuở khai sơ thời kỳ Thái Cổ, Lục Giới là một thể thống nhất không phân chia. Lúc này nơi đây chỉ toàn hoang thú và hoang thực ngự trị. Thời điểm này linh khí nồng đậm bậc nhất trong lịch sử, các hoang thú hoang thực đều có sức mạnh tối cao.”
“Sau hai mươi vạn năm chính là thời kỳ Viễn cổ. Khu vực phía Tây Nam của Lục Giới bắt đầu có một số dã thú tiến hóa mang hình thái nửa người nửa thú. Bọn chúng chính là bán nhân đã khai sinh ra Thần Giới. Nơi này cũng chính là đại giới đầu tiên xuất hiện trên Lục Giới lúc bấy giờ. Tuy nhiên lúc này bán nhân chưa thể tu hành, chỉ có thể săn bắt hái lượm như phàm nhân, đứng cuối chuỗi thức ăn của thời kỳ đó.”
“Dẫn đầu bán nhân quật khởi chính là Long tộc. Đây cũng chính là dòng tộc sinh ra vị tôn giả đầu tiên trong lịch sử - Long Quyền Thần Tôn. Ông khai sinh ra Lực đạo và Võ đạo, dẫn dắt bán nhân lấy Long tộc làm chủ bước trên con đường tu hành. Xưng bá Thần Giới.”
“Mười vạn năm trôi đi, nhân tộc bắt đầu xuất hiện ở phía Tây Bắc giáp ranh Thần Giới. Theo truyền thuyết được ghi lại trong Lục Giới Đồng Thoại thì Nhân Tổ chính là người khai sinh ra nhân tộc chúng ta. Tuy nhiên người phải trả giá bằng mạng sống, chỉ để lại một nhóm nhân loại không hề biết tu hành.”
“Suốt hai vạn năm nhân loại chúng ta bị bọn man rợ Thần Giới săn giết như thức ăn. Dù đã khám phá ra Tiên khí và có thể tu hành nhưng do thời gian khai đạo sau bọn chúng quá lâu nên nhân tộc vẫn không thể lật bàn. Mãi cho đến khi Long Quyền Thần Tôn qua đời, Cuồng Chiến Thần Tôn thượng vị thì nhân tộc mới xuất hiện vị Tiên Tôn đầu tiên. Đó chính là Diệt Thiên Tiên Tôn.”
“Ông dẫn đầu loài người quật khởi, phản chiến đánh lui bọn bán nhân khỏi địa bàn của chúng ta. Tiên Tôn lập ra ranh giới với Thần Giới, gọi vùng đất phía Tây Bắc Lục Giới là Tiên Giới. Ngài bắt đầu xây dựng nên thánh địa của nhân loại.”
“Các đời Tiên Tôn và Thần Tôn lần lượt trôi qua, nếu các ngươi muốn biết có thể tự về tìm hiểu. Ta sẽ tiếp tục nói về lịch sử hình thành Hạ Giới – đại giới thứ ba xuất hiện trên Lục Giới.”
“Ba mươi vạn năm sau khi Tiên Giới hình thành, vì diện tích hai giới Thần Tiên quá bé nhỏ không thể đáp ứng nhu cầu dân số tăng mạnh nên các tu sĩ và phàm nhân đã bắt đầu khai hoang về phía Đông. Họ phát hiện ra một vùng đất rộng lớn có diện tích tương đương Thần Giới và Tiên Giới gộp lại, tuy nhiên linh khí cực kì yếu ớt không thể thúc đẩy tu vi quá thất tầng.”
“Nhưng sau một thời gian, họ nhận ra linh khi nơi này cực kì trung tính. Nó chịu ảnh hưởng từ Thần khí và Tiên khí từ hai đại giới lan tỏa mà không hình thành được đạo khí riêng do linh khí quá yếu ớt. Vì lẽ đó tu sĩ Thần Đạo hay Tiên Đạo đều có thể tu luyện nơi đây.”
“Vì lẽ đó họ bắt đầu đẩy hết phàm nhân cũng như những tu sĩ tư chất thấp từ hai giới sang vùng đất này, đặt tên nơi đây là Hạ Giới.”
Một học sinh giơ tay, hắn chính là Bạc Trung Kiên, mang tư chất loại Thượng và cũng là cháu nội của gia lão Bạc Trung Hậu.
“Thưa lão sư, học trò có điều thắc mắc.”
Gia lão học đường gật đầu, biểu thị cho phép Bạc Trung Kiên hỏi.
Thiếu niên lên tiếng: “Học sinh nghe nói mỗi đại giới đều sẽ có sự bài xích đạo khí với tu sĩ giới khác, vậy các tu sĩ Thần Giới và Tiên Giới sang Hạ Giới chúng ta có bị bài xích không? Nếu có thì làm sao có thể tu cả hai đạo nơi đây được.”
Gia lão gật đầu hài lòng, ông đưa tay ra hiệu thiếu niên ngồi xuống, sau đó trả lời: “Ngươi nhìn nhận vấn đề rất khá. Quả thực mỗi đại giới đều sẽ có sự bài xích đạo khí. Điển hình nếu tu sĩ Thần Đạo cảnh giới tam tầng bước sang khu vực Tiên Giới, ở ngoài thì chưa sao nhưng càng vào sâu sẽ càng bị áp chế tu vi, nhiều nhất chỉ có thể vận dụng nhị tầng tu vi.”
Ông tiếp tục: “Tuy nhiên, Hạ Giới rất đặc biệt. Tu sĩ bước vào hoàn toàn không bị áp chế cảnh giới, có thể thoải mái tu hành. Nhưng như ta đã nói, linh khí Hạ Giới không đủ để đột phá lên bát tầng. Điều này cũng tương đương tu sĩ bát tầng trở nên không thể tiến vào Hạ Giới, mạo muội cưỡng ép tiến vào sẽ khiến thiên đạo phản phệ, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.”
“Tiếp tục vấn đề, ba mươi vạn năm sau khi Hạ Giới hình thành. Các tu sĩ tiếp tục khai phát mạnh về phía Đông Lục Giới, vượt qua Đông Hải họ tìm ra một vùng đất rộng lớn không thua kém gì Hạ Giới. Nơi đây chính là Thánh Giới.”
“Ngoài diện tích khổng lồ, linh khí của Thánh Giới cũng cực kỳ nồng đậm không thua kém Thần Giới và Tiên Giới. Nhưng kỳ lạ là dù là bán nhân hay nhân tộc đều không thể vận dụng Thánh khí nơi đây dù đã thử mọi cách. May mắn là sau đó xuất hiện Sáng Thế Thần Tôn, ông là người phát hiện ra Thánh vật – thứ có thể giúp tu sĩ thông qua đó vận dụng Thánh khí mà phát ra sức mạnh. Ông cũng là tôn giả đầu tiên của Thánh Giới.”
“Mười vạn năm sau, đại chiến Thánh Ma nổ ra giữa Thánh Quốc và một vị Thánh Đế. Vị Thánh Đế này không chống chọi nổi lực lượng hùng hậu của Thánh Quốc đành bỏ chạy về phía Nam Thánh Giới nơi giáp ranh hoang mạc Nam Mạc. Tại đây ông đã đột phá cảnh giới Tôn Giả, trở thành vị Thánh Tôn thứ ba của Thánh Giới.”
“Thánh Ma chiến diễn ra trong hơn một năm trời. Điều đặc biệt là cả Thần Giới và Tiên Giới đều đưa quân sang phối hợp cùng Thánh Quốc vây công vị Thánh Tôn này. Cuối cùng ông đã giết sạch quân đội ba giới, biến vùng đất này thành biển máu. Hơn trăm triệu sinh linh ngã xuống nơi đây làm cho vùng đất bốc lên tử khí dày đặc, thoáng chốc ra đời một đạo khí mới. Chính là Ma khí.”
“Mà vị Thánh Tôn đó cũng đổi đạo hiệu thành Ma Tôn. Ông chính là Tử U Ma Tôn, vị Ma Tôn đầu tiên và cuối cùng cho đến hiện tại.”
“Đó là toàn bộ lịch sử hình thành của tứ đại đạo khí và ngũ đại giới. Còn một đại giới nữa là Thượng Giới nhưng các ngươi sẽ được tìm hiểu khi đạt đến thất tầng tu vi. Còn không thì cũng không cần phải biết.”
Các thiếu niên ồ lên sau bài giảng. Lịch sử Lục Giới với chúng quả thực là một câu chuyện ly kỳ, rất nhiêu kiến thức khiến bọn chúng có chút không tiếp thu kịp.
Những cánh tay thi nhau giơ lên, câu hỏi liên tiếp được đưa ra nhưng gia lão học đường vẫn điềm tĩnh giải đáp từng câu một.
Duy chỉ có Bạc Thanh ngồi cuối lớp vẫn chống cắm nhìn ra cửa sổ với vẻ thờ ơ.
Suốt một ngàn năm kiếp trước, không giới nào là hắn không lăn lộn qua. Thậm chí hắn còn sở hữu thánh vật truyền kỳ của một trong hai Thánh Tôn, chính là Đồng Hồ Của Sự Khởi Nguyên của Luân Hồi Thánh Tôn đại danh đỉnh đỉnh.
Bây giờ hắn chỉ đang suy nghĩ kế hoạch cho con đường phát tài sắp tới của mình.
“Kiếm tiền nhanh chóng trong gia tộc hiện tại có năm con đường. Đổ thạch, đấu trường, buôn nô lệ, cướp bóc và buôn bán cấm đan.” Bạc Thanh suy nghĩ.
“Đổ thạch, buôn nô lệ đều cần tiền vốn mà ta thì chưa có. Đấu trường và cướp bóc lại cần tu vi, ta cũng chưa đủ. Phù hợp với ta hiện tại chỉ có buôn bán cấm đan.”
Cấm đan là những loại đan dược bị thế lực bạch đạo các phương nghiêm cấm sử dụng cũng như lưu hành. Tác dụng của bọn chúng bào mòn cơ thể con người, làm đảo lộn trật tự xã hội, có thể coi là ma túy của Lục Giới.
Có rất nhiều loại cấm đan, nhưng phổ biến và thông dụng nhất chính là Mộng Ma Đan. Loại đan dược này giá thành có thể nói là rẻ nhất trong các loại cấm đan, sử dụng khiến con nghiện rơi vào trạng thái ảo mộng trong một nén nhang. Mộng ma đan có tính gây nghiện cực cao, dùng lâu dài sẽ khiến tâm thần suy giảm, phàm nhân dễ nổi điên, tu sĩ tu hành rơi vào nhập ma.
Thế lực bạch đạo tứ phương đều ra sức truy quét và loại bỏ Mộng Ma Đan khỏi thị trường, bất kỳ ai sử dụng đều bị bắt giam, buôn bán có thể bị xử tử. Hiện nay, nơi Mộng Ma Đan phát triển rực rỡ nhất duy chỉ còn Ma Giới.
“Chính vì sự càn quét khốc liệt đó nên ở Hạ Giới cũng như những giới khác ngoài Ma Giới thì cấm đan đều không phổ biến. Tuy nhiên một thời gian sau loạn chiến sẽ nổ ra, khi đó các thế lực ốc không mang nổi mình ốc sẽ không thể quản nổi thị trường này. Lúc này mộng ma đan phát triển cực nhanh, mang lại nguồn lợi lớn cho các thế lực hắc đạo.” Bạc Thanh tự nhủ.
“Mà ta kiếp này sẽ đặt một chân trên con đường này từ đầu, sau này có thể cắn một miếng bánh lớn.”
Trời chuyển sắc chiều, ánh nắng gay gắt rời đi nhường chỗ cho từng cơn gió nhẹ.
Lớp học đã đến giờ tan tầm, học đồ nháo nhác xách túi rời đi.
Bạc Thanh tiến ra khỏi cổng. Tuy nhiên chặn hắn trước cánh cổng chính là tên béo lúc nãy.
Bạc Châu Tài khoanh tay đứng giữa cánh cổng chặn đường Bạc Thanh, cạnh bên hắn lúc này là hai tên học đồ khác. Hắn lên tiếng:“Tên phế vật loại Trung kia, ca ngươi làm ta mất mặt, bây giờ ngươi phải thay hắn chịu đòn.”
Bạc Thanh nhìn ra sau lưng tên béo, hai thị vệ gác cổng vờ như không thấy, hiển nhiên là nể uy quyền của phụ thân tên này.
“Haiz, ta còn có việc phải làm.” Bạc Thanh thở dài trong đầu.
Ngoài mặt hắn vẫn lạnh lùng mở miệng: “Hắn làm ngươi mất mặt thì cút đi mà tìm hắn, tìm ta làm gì.”
Thái độ của Bạc Thanh làm Bạc Châu Tài tức giận. Hắn quả thực không dám tìm Bạc Lâm, dù sao hắn cũng là thiên tài loại Tuyệt được các gia lão chú ý, nếu dẫn người đánh hắn sẽ để lại phiền phức cho phụ thân. Vậy nên hắn chọn khúc xương mềm hơn là Bạc Thanh, không ngờ thái độ tên này cũng láo lếu như thế.
Hắn bước đến trước mặt Bạc Thanh, cơ thể béo ú đồ sộ che hết ánh sáng trước mặt thiếu niên áo xám nhỏ bé. Bạc Châu Tài lên tiếng: “Hừ, ngươi nghĩ ngươi là thiên tài loại Tuyệt à? Chỉ là một phế vật loại Trung nho nhỏ, dù ta có đập ngươi gãy tay chân ở đây cũng không ai quan tâm đâu.”
Khuôn mặt Bạc Thanh tối sầm, quả thực là như vậy, học đường có thể nói là cổ vũ học đồ đấu đá lẫn nhau để rèn luyện sự gai góc. Chỉ cần không chết người thì dù bị thương cũng sẽ được mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Tùy một vài trường hợp mà kẻ như Bạc Châu Tài đánh gãy chân kẻ bị đuổi khỏi nhà như Bạc Thanh cũng không sao cả.
Những lúc như thế này, dựa vào người ca ca tốt kia là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên Bạc Lâm đã không thấy bóng dáng.
Bạc Thanh nhìn Bạc Châu Tài, mỉm cười.
Suy nghĩ trong đầu Châu Tài hiện lên: “Lại là cái điệu cười chết tiệt này.”
Nhưng ngay sau đó Bạc Thanh lên tiếng:“Đúng là ngươi có thể đánh ta mà không bị trách phạt. Tuy nhiên, điều đánh cũng đúng với ta.”
Không đợi tên béo kịp phản ứng, Bạc Thanh đưa chân đạp mạnh vào hạ bộ hắn. Cơn đau kinh khủng truyền đến làm Bạc Châu Tài chỉ có thể quỳ sụp xuống đất, hai tay bịt chặt lấy “tiểu đệ đệ” của mình.
Hắn ngước mặt nhìn Bạc Thanh, nước mắt ứa ra: “Tên khốn hèn hạ, ngươi chơi bẩn.”
Tuy nhiên hắn không thấy khuôn mặt Bạc Thanh mà chỉ thấy bóng một bàn chân đang đạp thẳng đến.
Bẹp một tiếng.
Bàn chân Bạc Thanh nằm gọn trên khuôn mặt Châu Tài.
Đây là lần thứ hai trong ngày và cũng như trong đời hắn bị đạp vào mặt.
Sỉ nhục!
Đây là một sự sỉ nhục không gì có thể sánh bằng.
Hai tên học sinh đi theo Bạc Châu Tài kịp phản ứng lao đến Bạc Thanh.
Hắn rút chân khỏi mặt tên béo sau đó tung cước sút thẳng vào mặt làm Bạc Châu Tài ngã văng. Sau đó nghiêng người né đi cú đấm của một tên học đồ.
Bạc Ngọ tung quyền hụt liền bị mất đà, theo quán tính nghiêng người xuống đất. Nhưng chưa kịp ổn định lại đã thấy một bàn tay hiện ra trước mặt, Bạc Thanh vẫn tư thế nghiêng người đưa tay đẩy mạnh cằm của hắn khiến tên này ngã lăn về sau.
Ngay sau đó Bạc Thanh tiếp tục xoay người tung một cú đá xoáy vào mặt tên học đồ còn lại khiến hắn cũng ngã ngửa.
Hơn một ngàn năm kinh nghiệm chiến đấu, chút quyền cước này không là gì với lão ma đầu như Bạc Thanh. Đồng thời cơ thể hắn cũng được rèn luyện rất tốt từ nhỏ nên vô cùng cứng cáp.
Đưa tay phủi bụi trên áo, Bạc Thanh xoay người rời đi. Sau khi hắn đi hai thị vệ ngoài cổng vội đi vào đỡ Bạc Châu Tài dậy.
Bạc Châu Tài xoa xoa khuôn mặt béo núc ních của mình, tràn ngập sự phẫn nộ: “Tên khốn nạn, cha ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”
Lúc này trong sân học đường, một nam sinh đang đứng tựa mình sau gốc cây cách đó không xa. Hắn mặc một võ phục màu đen ôm sát người, mái tóc thả dài đến lưng cùng một khuôn mặt khá giống Bạc Thanh.
Hắn chính là Bạc Lâm.
Quan sát toàn bộ sự việc, Bạc Lâm gật gù: “Từ nhỏ đến lớn thằng nhóc này đều sống khép kín. Dù tập luyện nhưng chưa hề gây hấn đánh nhau, đến cả ta rủ đi săn thú nó cũng không đi. Vậy mà hôm nay lại được nhìn thấy một mặt khác của ngươi, đệ đệ thú vị của ta.”
Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, dường như đang suy tư điều gì.