Nhìn quan hệ thân mật của hai người, Nạp Lan Yên Nhiên không khỏi cảm thấy có lỗi với con gái, nghĩ tới cảnh sau này cùng phục thị một chồng và nghĩ đến việc con cái khi sinh ra không biết nên xưng hô như thế nào cho phải là nàng lại thở dài phiền muộn.
Nàng không khỏi đổ tất cả tội lỗi lên đầu Long Ngạo Thiên, tất cả đều tại tên oan gia này.
Long Ngạo Thiên như có cảm giác, hắn quay đầu thấy nàng đang nghiến răng nhìn mình không khỏi trong lòng tự hỏi mình đã làm gì có lỗi với nàng.
Lắc đầu hắn một tay nắm vào tay Phượng Lan mà kéo lại gần Nạp Lan Yên Nhiên, khi cả hai thấy nhau nàng không còn vui vẻ mà nhào vào ngực nàng như xưa thay vào đó là cả hai đều đang lúng túng nhìn đối phương.
Long Ngạo Thiên thầm nói thú vị, hắn tiến tới một tay một người mà ôm vào lòng mình.
“Cả hai sau này sẽ đều là nương tử tốt của ta.”
Hai người đồng thanh nói: “Ai sau này sẽ là nương tử của ngươi (huynh)? Nghĩ thật đẹp.”
Hai người đỏ bừng mặt mà quay đi chỗ khác.
Long Ngạo Thiên khuôn mặt biến nghiêm túc, hắn hỏi.
“Hai người có biết Kinh Tuyết tỷ bị nhốt ở đâu không?”
Thấy hắn nghiêm túc, hai nàng cũng không tỏ thái độ tiểu nữ nhi tư thái, mà suy nghĩ vấn đề này.
Phượng Lan suy nghĩ chốc lát nói.
“Lúc ba bọn muội bị bắt, muội chỉ thấy muội và mẫu thân được đưa vào đại lao, còn tỷ tỷ thì bị đưa đi theo hướng khác.”
Long Ngạo Thiên thầm nói không ổn, hắn vội hỏi nàng là phương hướng nào?
Phượng Lan hơi suy nghĩ nói: “Hướng phía sau núi Phượng gia.”
Long Ngạo Thiên không vội đi ngay mà quay sang hỏi hai người.
“Hai nàng có biết Phượng gia có nơi nào an toàn hay không?”
Phượng Lan lắc đầu, hắn quay sang nhìn Yên Nhiên nàng đáp.
“Thiếp biết, dưới phòng ngủ của phu...” nói tới đây nàng tạm dừng. Nàng nói tiếp: “Dưới phòng ngủ của thiếp có một mật thất, do lúc bị quân triều đình đến vội quá không kịp trốn xuống dưới.”
“Hảo! Giờ ta sẽ đưa hai mẹ con các nàng đến đó rồi ta sẽ đi cứu Kinh Tuyết tỷ.”
Ba người một đường lao nhanh, đi đến đâu gặp quân triều đình đều bị hắn một tay chưởng diệt, thân hình nổ tung thành nhiều mảnh, sương máu tràn ngập.
Hai nàng không quen nhìn cảnh huyết tinh này nên quay đầu đi chỗ khác.
Long Ngạo Thiên thấy biểu hiện hai người hô không ổn.
“Hai nàng phải tập làm quen với việc này, sau này hai nàng sẽ là nương tử của ta, sẽ cùng ta đi Nam ra Bắc nên phải quen với nó.”
Hai nàng nghe hắn thấy có lý, cả hai hít một hơi thật sâu không trốn tránh nữa mà nhìn từng người một bị hắn giết một cách tàn nhẫn.
Khi đến nơi, Nạp Lan Yên Nhiên hơi xoay chiếc chân đèn nến nằm ngay bên cạnh giường.
“Cạch.. cạch..!”
Theo đó chiếc giường bị mở ra làm đôi, xuất hiện một lối đi màu đen thông xuống dưới.
Long Ngạo Thiên thấy mới yên tâm hai nàng.
“Hai nàng ở yên trong này, khi nào nghe ta gõ bốn cái phía trên hãng đi ra.”
“Chàng (huynh) phải cẩn thận.”
Hai nàng nhìn hắn đầy lo lắng nói.
Long Ngạo Thiên nhìn hai nàng, tiến tới cho mỗi người các nàng một nụ hôn trên trán rồi xoay người rời đi.
Nhìn hắn đi mất, hai người dìu tay nhau mà bước xuống lối đi, theo hai nàng vô trong cửa lối đi ầm ầm đóng lại, người từ bên ngoài nhìn qua chỉ nghĩ là một chiếc giường bình thường.
.....
Lúc này vị trí sau núi.
Một người đàn ông tuổi khoảng lục tuần, râu tóc bạc trắng, nhưng thay vì khuôn mặt là vẻ già nua thì khắp khuôn mặt là một vẻ hồng hào, lúc này đang hai mắt như nhìn kiện tuyệt thế trân bảo mà nhìn một mỹ nữ trước mắt.
Hắn chính là Trương đại nguyên soái thống lãnh binh nhiệm vụ lần này, tuổi gần sáu mươi mới có con nên hắn rất là sủng ái nhi tử, nếu quan sát kỹ hai người giống nhau đến bảy tám phần. Nhất là khi dùng một đôi mắt sắc mị mị nhìn nữ nhân.
Trên mặt Trương đại nguyên soái tuy rằng cũng có vẻ dâm uế khi nhìn mỹ nhân trước mặt nhưng một điều khiến hắn áp chế dục vọng mà chăm chú nhìn người trước mặt như trông chờ điều gì đó.
Hắn có một bí mật mà không ai biết, kể cả là nhi tử hắn yêu thương nhất hắn cũng không tiết lộ.
Trong một lần vô tình hắn phát hiện một động phủ của Tiên nhân để lại, không sai chính là Tiên nhân trong truyền thuyết.
Hắn vẫn nhớ lần đó hắn trải qua một trận thảm chiến, khắp người là máu nhưng hắn may mắn thoát được.
Người ta thường nói không chết tất có hậu phúc, trường hợp của hắn cũng không khác là mấy. Nơi hắn núp truy sát, vào buổi tối hôm ấy mưa gió sét đánh.
Một tia sét đánh vào một thân cây làm đứt gãy, thân cây đổ ngã va vào vách đá làm xuất hiện một lối đi.
Trùng hợp thay vị trí hắn núp cũng gần đó, do trời mưa bão và nghĩ hắn đã chết do vết thương có bôi độc dược nên bọn hắn đã từ bỏ không truy.
Đợi khi trời quang mây tạnh hắn mới cố mà lết thân thể ra khỏi hang động, lại gần chỗ bị đánh bể ra từ phía ngoài có ánh sáng vàng chớp tắt ẩn hiện phát ra từ bên trong hang.
Hắn không kìm được tò mò mà đi vào, hắn nghĩ dù không chết vì độc dược hắn cũng sống không lâu nên liều mạng.
Trời không phụ người có lòng, hắn bước vô trong hang động phát hiện một bộ xương khô không phân biệt được nam nữ, áo bào mục nát từ lâu, lại gần xú khí phả vào mặt.
Hắn lại gần quan sát chỉ thấy xác chết quang hoa lưu chuyển, tiên khí màu vàng lượn lờ xung quanh cơ thể dù chết đã lâu.
Trên lồng ngực có một chuôi đao cắm thẳng vào trong chỉ để lộ tay cầm ra ngoài, vết thương chí mạng có lẽ là do nó gây ra.
Điều đáng nói ở đây là từ chuôi đao một luồng khói đen hiện lên khi có khi không.
Hắn nhìn thanh đao như có một âm thanh xui khiến hắn cầm vào nó.
“Lại đây... cầm lấy ta... ngươi sẽ có sức mạnh vô địch thiên hạ! Lại đây...”
Ánh mắt hắn hiện màu đỏ, tay từ từ mà lại gần thanh đao, khi cánh tay hắn sắp chạm vào nó, từ bộ xương một luồng khí thế bộc phát áp chế ma tính từ chuôi đao.
Một âm thanh the thé từ chuôi đao phát ra.
“Chết tiệt Vương Lão Tiên! Ngươi chết mà vẫn không chịu buông tha ta, ta trù người không được siêu sinh...”
Tiếng nói đến đây im bặt mà dừng.
Trong mắt của hắn cũng khôi phục lại thần trí, hắn hoảng sợ một thân mồ hôi mà cách xa thanh đao này.
Từ thân xác của vị Tiên nhân kia, một bóng dáng một ông lão tiên phong đạo cốt hiện lên.
Hắn nhìn xung quanh động rồi nhìn thẳng vào vị người trước mắt này.
“Ngươi không cần sợ, ta là...”
~Còn tiếp~