Chương 7: Tần Nhã

Cô gái kia mặc màu đỏ chót thêu phượng váy dài, ngồi tại đình nghỉ mát trung ương, búi tóc trèo cao, trong đầu tóc cắm ba cây cây trâm màu vàng óng, mọc ra một đôi sáng tỏ đôi mắt đẹp, ửng đỏ bờ môi, thổi qua liền phá da thịt, trước ngực là một đôi sung mãn Nhũ Hoa, mặc dù che một tấm lụa mỏng, vẫn như cũ có thể nhìn thấy ngạo nghễ hình dáng.

Nhìn qua 27, 28 dáng vẻ, trên thân không chỗ không lộ ra một cỗ mê người phong tình vạn chủng.

Nàng liền là Thanh Huyền Các bà chủ, Tần Nhã.

Tần Nhã đôi mắt có chút nhếch lên, cười nói:

"Mặc Hàn Lâm giới thiệu tới người mua, chẳng lẽ là cái nào đó tông môn trưởng lão? Lại hoặc là cái nào đó gia tộc gia chủ? Vẫn là thôi đi! Hôm nay, có chút mệt mỏi, đã không thấy tăm hơi!"

Thị nữ lắc đầu, nói:

"Đều không phải là, chỉ là một cái nhìn chỉ có 16, 17 tuổi thiếu niên."

"Ừm?"

Tần Nhã sinh ra mấy phần kinh ngạc, nói:

"Bình thường Mặc Hàn Lâm làm việc rất đáng tin cậy, hôm nay làm thế nào ra loại này chuyện hồ đồ?"

Thị nữ nói:

"Mặc Hàn Lâm xưa nay không làm chuyện hồ đồ, hắn giới thiệu người tới, khẳng định không phải người bình thường."

Tần Nhã nhẹ gật đầu, đôi mắt híp thành một đạo khe hở, cười nói:

"Tựa hồ thật là một kiện thật thú vị sự tình! Ta đột nhiên lại không biết mỏi mệt, đi xem một chút thiếu niên kia đến cùng là lai lịch gì? Ha ha!"

Trương Nhược Trần ngồi tại phòng khách quý bên trong, bưng lấy một cái Lưu Ly điêu khắc chén trà, lộ ra mười phần bình tĩnh, tại kiên nhẫn chờ đợi.

Thằng ngốc cũng tùy tiện ngồi ở phía dưới trên một cái ghế, ngụm lớn uống trà, liền ngay cả lá trà đều bị uống vào miệng bên trong, không ngừng tán thưởng, trà ngon.

Sau một lát, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Sau đó, Tần Nhã cùng hai người thị nữ từ bên ngoài đi tới.

Thằng ngốc lập tức đặt chén trà xuống, từ trên ghế nhảy dựng lên, đơn giản tựa như là giống như chuột thấy mèo, rất cung kính hướng Tần Nhã hành lễ, thấp giọng nói:

"Bái kiến bà chủ."

Tần Nhã từ thằng ngốc bên người đi qua, hướng về Trương Nhược Trần nhìn thoáng qua. Chỉ gặp, thiếu niên kia vẫn trấn định như cũ tự nhiên ngồi ở chỗ đó, mười phần bình tĩnh, có một loại người đồng lứa không nên có thành thục cùng ổn trọng.

Cùng lúc đó, Trương Nhược Trần cũng hướng Tần Nhã nhìn thoáng qua, đánh giá đối phương, trong lòng sinh ra mấy phần kinh diễm, quả nhiên là một cái yêu diễm động lòng người nữ tử, nàng nếu là đi dụ hoặc nam nhân, chỉ sợ mười cái trong nam nhân liền có chín cái sẽ đưa tại trong tay nàng.

May mắn Trương Nhược Trần tinh thần lực cường đại, nhận mỹ sắc dụ hoặc ảnh hưởng cũng không lớn, đi thẳng vào vấn đề nói:

"Bà chủ, tin tưởng ngươi cũng biết, ta là tới mua sắm một kiện binh khí, mang ta đi binh khí của các ngươi kho đi!"

Một chút xíu Thần Niệm từ Trương Nhược Trần toả ra bao phủ lấy Tần Nhã mà dò xét, thoáng một chút rồi suy nghĩ.

"Ồ! Thiên Cực Cảnh Đại Viên Mãn, tại sao lại xuất hiện ở nơi nhỏ bé này, điều gì hấp dẫn nàng tới đây, không lẽ du lịch mà thôi mặc kệ nàng,"

Thần Niệm là thứ mà Trương Nhược Trần không có phong ấn nên cho dù là gắn kết như hệ thống cũng không phát hiện được.

Đang suy nghĩ xem tìm cách nào mà thịt được nàng, nữ nhân xinh đẹp như hoa này nhất định phải thu, hơn nữa lúc nãy ta còn cảm nhận được Nguyên Âm nàng vẫn còn, chứng tỏ bảy lão bản trước đều có kế hoạch.

Tần Nhã hướng về Trương Nhược Trần đi qua, mỗi đi một bước, trước ngực một đôi sung mãn núi non liền sẽ run run một cái, đơn giản sóng cả mãnh liệt, hương diễm bức người.

Nàng mắt ngọc mày ngài cười nói:

"Trương thiếu gia, ngươi là dự định mua sắm một kiện dạng gì binh khí? Nô gia tâm lý cũng phải trước có một vài, đúng không?"

"Kiếm! Tốt nhất là 'Chân Võ Bảo khí' cấp bậc kiếm!"

Trương Nhược Trần ngửi được một cỗ nhàn nhạt mê người mùi thơm, đó là Tần Nhã mùi thơm cơ thể, phá lệ để cho người ta mê say.

Cái kia một cỗ mùi thơm mười phần mê người, để cho người ta tràn ngập huyễn tưởng, nhưng lại cũng không dung tục.

Thật sự là một cái mê người yêu nữ!

Tần Nhã lần thứ nhất nhìn thấy có nam nhân có thể ở trước mặt nàng giữ vững bình tĩnh, huống hồ đối phương vẫn chỉ là một thiếu niên. Thiếu niên tâm tính không phải là thời khắc yếu đuối nhất? Nhất chịu không được dụ hoặc thời điểm?

Trương Nhược Trần ánh mắt thanh tịnh, không có một tia dâm tà nhìn nàng, nàng hơi bực bội nói:

"Đi theo ta".

"Tốt a! Đa tạ Bà Chủ dẫn đường đi!"

Tần Nhã ngực mông sung mãn, mảnh khảnh eo thon tựa như cành liễu. Nàng đi tại Trương Nhược Trần phía trước, phác hoạ ra duyên dáng đường cong, khe mông vặn vẹo, tóc dài tựa như màu đen thác nước ở trên lưng chập chờn. Mỗi đi một bước, nở nang mông ngọc liền sẽ nhẹ nhàng vểnh lên động một cái.

Dù là chỉ là một cái bóng lưng, cũng có thể để cho người ta không thể chuyển dời ánh mắt.

Mịa nó! Đúng là yêu nữ chuyên câu dẫn nam nhân mà, đi trước còn lắc lắc cái mông như sợ ta không nhìn thấy hay gì, nếu không phải lúc nãy dùng thần niệm chắc ta cũng nghĩ nàng là kỹ nữ quá đi mất.

Đợi ta làm thịt được nàng, về sau phải dạy dỗ lại mới được!

"Gặp qua bà chủ!"

Hai hàng trấn thủ tại kho binh khí ngoài cửa lớn thị vệ, lập tức một chân quỳ xuống, ánh mắt của bọn hắn đều nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn không chớp mắt, không dám nhìn nhiều Tần Nhã một chút.

Bọn hắn toàn bộ đều kinh sợ, tựa như đứng tại trước mặt bọn hắn cũng không phải là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, mà là một vị Câu hồn sứ giả.

Chỉ có Tần Nhã cùng Trương Nhược Trần đi vào kho binh khí, những người khác toàn bộ lưu lại bên ngoài.

Đang tìm cơ hội tách riêng với nàng, thế mà nàng lại tự động chui vào lưới, cái này đừng có trách ta à, hehehe.

Trương Nhược Trần lẩm nhẩm trong miệng.

Vừa đi vào kiếm thất thì thất vài chục vũ khí đủ loại, kiếm, thương......

Ánh mắt dừng lại tại một thanh kiếm bị gãy một nữa, chừng một chưởng rộng, mặc dù mũi kiếm đã gãy mất, thế nhưng là thân kiếm vẫn như cũ còn có dài bốn thước.

Nó là Trầm Uyên, thanh kiếm đi cùng với nhân vật chính đến cuối game.

"Giá bao nhiêu bà chủ."

Trương Nhược Trần hỏi.

"1000 mai ngân tệ."

Nàng đem giá cả nâng lên không ít.

"Mua!" Trương Nhược Trần mười phần dứt khoát nói.

Đừng nói là 1000 mai ngân tệ, liền xem như một ngàn vạn mai ngân tệ, Trương Nhược Trần cũng phải đem Trầm Uyên cổ kiếm mua lại.

Đạt được khen thưởng từ hệ thống thì 1000 mai linh tinh có là cái gì đâu.

Tần Nhã lại có chút im lặng, ngươi đến cùng phải hay không nam nhân? Rõ ràng một cái quốc sắc thiên hương đại mỹ nhân đứng trước mặt của hắn, hơn nữa còn là tại cô nam quả nữ kho binh khí bên trong, nhưng hắn nhìn một thanh kiếm gãy trong thích thú.

Chẳng lẽ một thanh kiếm gãy, so với nàng càng đẹp mắt?

Phải biết, khác những nam nhân kia, nếu là đơn độc cùng nàng tiến vào kho binh khí, khẳng định đã hướng nàng nhào tới.

Nhưng là bây giờ, Trương Nhược Trần lại nhìn cũng không nhìn nàng một chút.

Chỉ cần là một cái mỹ lệ nữ nhân, liền khẳng định sẽ rất không cam tâm!

"Trương thiếu gia, ngươi cũng chỉ mua một thanh này kiếm gãy sao?"

Tần Nhã hướng Trương Nhược Trần đi qua, nở nang thân thể mềm mại cơ hồ cùng hắn gần bên thân đứng chung một chỗ, trên thân tản mát ra mê người hương thơm.

Trương Nhược Trần đưa mắt lên liền thấy Tần Nhã trước ngực hai trái đào sung mãn, tuyết trắng da thịt, mặc dù cách quần áo, nhưng như cũ lộ ra vô cùng hương diễm.

Trương Nhược Trần nghĩ.

"Ta đang nghĩ cách làm sao để thân mật với nàng rồi thịt, nàng vậy mà lại chủ động câu dẫn ta, cái này là do nàng tự tìm đấy nhé."

Trương Nhược Trần giả bộ loạng choạng sắp ngã, thế là hai tay đưa lên sờ vào bộ ngực mềm mại đồ sộ của Tần Nhã, trong khi đó hai ngón tay nhanh chóng khoá lại tu vi của nàng, vì là Thần Y nên kinh mạch cơ thể biết nằm ở vị trí nào nên rất là dể dàng.

Tần Nhã hừ lạnh một tiếng, tưởng là hắn khác với nhưng người khác đều không bị mê hoặc làm nàng có một điểm hảo cảm, ai ngờ nam nhân nào cũng như nhau, đang định xuất thủ cho hắn một bạt tai thì tự nhiên chân khí trong cơ thể không cách nào vận dụng, tu vi bị phong ấn, lúc này Tần Nhã chẳng khác với người phàm là mấy.

"Ngươi vừa mới làm gì ta?"

Tần Nhã gương mặt có chút tái nhợt rồi, hơi hoảng hốt nói.

"Nào có làm gì nàng, ta chỉ là phong ấn kinh mạch của nàng thôi, nếu không làm vậy lỡ nàng giết ta thì sao, lúc nãy sờ ngực nàng không phải ta cố ý."

Trương Nhược Trần đáp.

"Chuyện lúc nãy ta coi như không thấy, hiện tại nhanh chóng giải khai kinh mạch cho ta."

Tần Nhã nói.

"Không thể, lúc này mà giải cho nàng thì khác nào ta tự tìm chết."

Trương Nhược Trần đáp, ai biết nàng có giở trò gì không, lỡ nàng lật lọng thì sao, ta cũng đâu có ngu, với lại nhìn Tần Nhã yếu ớt thế kia, thịt nàng càng thêm dể, thịt dâng tới cửa không ăn thì ngu à, từ từ bước đến gần Tần Nhã.

Tần Nhã thấy Trương Nhược Trần bước lại gần thì vô thức lùi bước, sau lưng đụng tới bức tường thì lên tiếng.

"Ngươi đừng qua đây, có gì từ từ nói chuyện."

"Được! Chỉ cần nàng đồng ý làm nữ nhân của ta."

Trương Nhược Trần đáp.

"Ngươi! Vô sỉ."

Tần Nhã có chút tức giận đáp, nhưng là nàng làm sao dám từ chối hắn, hiện tại nàng đâu còn tu vi, có trời mới biết không đồng ý kết cục sẽ như nào, nàng là người thông minh, chi bằng đáp ứng hắn nhưng cũng phải có điều kiện, nàng không muốn nam nhân tương lai của mình yếu, hơn nữa nàng là nữ nhân cũng có nhiều mộng mơ.

"Lúc nãy nàng câu dẫn ta sao không thấy nàng tránh né như này, giờ chiều theo ý nàng lại nói ta vô sĩ!"

Trương Nhược Trần cười cười nói.

"Dừng lại! Ta đồng ý với ngươi là được không phải hay sao."

Tần Nhã nhìn Trương Nhược Trần đã gần sát bên người làm nàng.

"Phải như vậy mới đúng chứ."

Trương Nhược Trần hài lòng gật đầu, tưởng suy nghĩ tìm cách mới thuyết phục được nàng.

Trương Nhược Trần ôm lấy eo ngọc của Tần Nhã kéo vào lòng, tại nàng phản ứng không kịp liền nâng cái cằm trơn bóng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ căng mọng.

Tần Nhã trong lòng giật thót, nàng mặc dù trải nghiệm sóng gió rất nhiều nhưng là tình yêu đối với nàng như trang giấy trắng.

Ở đây đoạt lấy tài sản của 7 người, nhưng là bọn hắn làm gì có cửa mà chạm tới nàng chứ đừng nói là nắm tay, bởi sự cao ngạo của Thiên Cực Cảnh, phàm nhân chỉ là kiến hôi mà thôi, nàng chẳng thèm nhìn, chẳng qua do nhiệm vụ nên mới làm như thế.

Lúc này thì khác, tu vi bị phong, bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách, đợi qua kiếp này nhất định phải giết chết tiểu tử họ Trương này, nhưng là hắn làm nàng quá bất ngờ, không kịp chuẩn bị đã thơm lấy môi nàng.

Trương Nhược Trần tách ra hai cánh môi, chiếc lưỡi tham lam tiến vào bên trong thưởng thức dịch ngọc thơm tho, tìm kiếm chiếc lưỡi ngọt của nàng mà quấn quýt.

Điên cuồng mút hút làm cho Tần Nhã đầu óc nhanh chóng trống rỗng, chiếc lưỡi thơm tự động di chuyển, hai người trao đỗi ngọc dịch.

"Thật ngọt!"

Đó là ngọc dịch của Tần Nhã.

Trương Nhược Trần hôn nàng một chút, rồi mới rời môi, còn kéo ra sợi chỉ ngọc dịch, lúc này Tần Nhã hai mắt mê ly, mới hôn một lúc nàng cảm thấy như đi vào cõi thiên thai, cảm giác kỳ quái nói không nên lời nhưng lại khiến người ta say đắm muốn chìm vào trong đó bên dưới tiểu huyệt không biết từ lúc nào đã bắt đầu rỉ ra dâm thủy.

Thấy Tần Nhã vẫn còn đang mê man, Trương Nhược Trần liếm láp vành tai tinh xảo, làm cho nàng khẽ rùng mình, khuôn mặt đỏ như trái táo, dâm thủy phía dưới ngày một nhiều, ướt đẫm cả quần lót.

Trương Nhược Trần hôn xuống ngáy, tham lam hít lấy hương thơm mái tóc bồng bền xuông dài của nàng.

Tần Nhã như thiếu nữ ngây thơ, làm sao nàng có thể chống lại được khoái cảm bắt đầu xấm lấy tâm chí của nàng.

Khi người khác không có sức chống cự thì Trương Nhược Trần dể dàng dùng "Nô Lệ Ấn Ký" và "Dâm Ấn" tiến vào cơ thể nàng, lần này thì "Dâm Ấn" có màu hồng giống với Lâm Nính San.

Lần này tính là thịt nàng nhưng thôi, lần sau vậy, Ấn Ký chỉ là để nhận biết xem nàng có gặp nguy hiểm hay không, tùy thời hệ thống thông báo mà đến giúp đỡ nàng.

"Từ giờ ta gọi nàng là Tần Nhã được chứ?"

Trương Nhược Trần hỏi.

Tần Nhã đến giờ vẫn chưa thoát khỏi cơn mê tình mà Trương Nhược Trần đem lại, chi vô thức gật đầu.

"Ta cần một cái lò luyện khí và một lò luyện đan, chỗ nàng có không?"

Trương Nhược Trần hỏi.

Lúc này Tần Nhã mới từ trong mộng tỉnh lại, mặt mày lá liễu đỏ thẩm sáng lạng, mắt đẹp liếc Trương Nhược Trần rồi xoay người đi nói.

"Đi theo ta."

Đi theo Tần Nhã đến một cái phòng nhỏ, mở cửa thì bên trong có hai cái lò, là một lò luyện đan và một lò luyện khí.

"Đây là thứ mà ngươi cần, là Chân Võ Bảo Khí, Chân Võ Bảo Đan, hàng thất phẩm."

Tần Nhã mắt có chút lãng tránh đi cặp mắt của Trương Nhược Trần, cảm giác nhìn nàng nãy giờ, như là toàn bộ cơ thể đều trần trụi trước mặt nam nhân này.

"Giá bao nhiêu?"

Trương Nhược Trần hỏi.

"Ta không cần Tiền, cho ngươi."

Tần Nhã muốn Trương Nhược Trần mau mau rời khỏi chỗ này, nam nhân này như là khắc tinh của nàng vậy, nàng cảm thấy sợ rồi, không biết là tâm lý hay vì cái gì đó nàng không biết, nhưng giác quan của nữ nhân luôn luôn đúng.

"Được rồi, lần tới gặp lại ta có thứ cho nàng."

Nói xong liền thu lấy hai Chân Võ Bảo Khí vào, rồi liền xoay người đi khỏi kho vũ khí.

Tần Nhã nhìn chằm chằm vào nhẫn không gian mà Trương Nhược Trần suy nghĩ.

"Tinh Không Chỉ mà hắn cũng có, lần sau gặp lại phải xin mới được."

Vì mức độ của giới chỉ ở đây rất là quý hiếm, đừng nói là Võ Thị Tiền Trang cũng không có bao nhiêu, mà cả Côn Lôn giới không biết có được vài chục cái Tinh Không Chỉ hay không.

Nữ nhân luôn luôn tò mò, hơn nữa như là liều thuốc kích phát sự lạ lẫm, nam nhân như vậy đều là hấp dẫn của mọi nữ nhân.

Đi ra khỏi cửa thì gặp Ngốc Tử đang đợi, thấy Trương Nhược Trần đã ra Ngốc Tử đi tới hỏi.

"Thiếu gia ngươi không sao chứ, có bị bà chủ làm gì không."

Thấy Ngốc tử thật lòng muốn hỏi thăm nên Trương Nhược Trần nói.

"Không có chuyện gì, ta đã lấy được thứ ta muốn, nên đi trước, ngươi bảo trọng, cám ơn ngươi nha."

Sau đó rời đi Thanh Huyền Các, về tới phòng lấy ra hai cái lò luyện khí và luyện đan.

———-

Tối vui vẻ nha anh em