Bất quá chỉ độc một mình hắn nhìn thấy mà thôi, người ngoài có cái nịt nhé, biết nàng ngại gọi phu Quân khi ở nơi đông người cũng không quan tâm cho lắm, lên tiếng đáp lại.
"Ta đi dạo quanh thôi, cho thư thả, tu luyện nhiều cũng cần tịnh dưỡng mà nhỉ, à mà muội đi đâu đây, còn đằng sau là?"
Trương Nhược Trần hỏi thăm quan tâm, lúc này mới để ý đằng sau lưng nàng có một tên thiếu niên, cũng tầm 15 tuổi, hiếu kỳ nên hỏi.
"Muội đang trở về Lâm Gia, còn đây là A Nhạc, hạ nhân muội mới mua về, có phải rất mạnh đúng không."
Lâm Nính San cười hì hì như đang cho thấy nàng cũng mắt chọn người.
Trương Nhược Trần khẽ gật đầu, nói:
"Thiên phú dị bẩm, kiếm khí tùy tâm. Kiếm ý của hắn cảnh giới, đã đạt tới tùy tâm trung giai, mà lại, trong kiếm ý còn ẩn chứa sát ý.
Hắn tựa hồ không phải thuần túy Nhân tộc, mà là, Ma Lang Bán Nhân tộc nửa người."
Lâm Nính San nói:
"Không sai! Đích thật là Ma Lang Bán Nhân! Biểu Ca nhìn hắn con mắt, đơn giản tựa như sói con mắt, lại là nhàn nhạt huyết hồng sắc."
A Nhạc ánh mắt của hắn nhìn thấy Lâm Nính San thời điểm, rốt cục lộ ra mấy phần nhu sắc, cảm giác được tim đập của mình động đến có chút nhanh, lập tức dời ánh mắt.
Hành động này được Trương Nhược Trần thu vào mắt, bất quá cũng hơi tiếc cho hắn, dù là kết cục có như nào vẫn không thể tới được với nàng đâu, thôi thì ngươi làm hộ vệ tốt cho nàng là được rồi.
"A Nhạc, ngươi còn mau bái kiến Biểu Ca của ta, về sau Biểu Ca còn là Hôn Phu của ta nữa."
Lâm Nính San nói.
Nghe vậy A Nhạc cũng biết là bản thân mình không xứng với nàng, hắn thấy, nữ tử trước mắt là như vậy hoàn mỹ, như vậy thánh khiết, chỉ cần có thể thủ hộ tại bên cạnh nàng, liền là một kiện chuyện hạnh phúc.
"Bái kiến Công Tử."
A Nhạc nói.
"A Nhạc, ta nhìn lấy ngươi cường đại như thế thiên phú, khẳng định sẽ có rất nhiều đại thế lực muốn kéo lấy ngươi. Ngươi cần gì phải muốn lưu tại Lâm gia làm một cái hạ nhân?"
Trương Nhược Trần hỏi.
A Nhạc nhẹ nhàng cắn môi một cái, nhìn chằm chằm Lâm Nính San cái kia một dung nhan tuyệt mỹ, nói:
"A Nhạc chỉ nguyện vĩnh viễn thủ hộ tại Lâm tiểu thư bên người, không còn cầu mong gì khác."
Đứng bên cạnh nghe A Nhạc nói như thế, Lâm Nính San ưỡn ngực cao lên như thế, huynh thấy thế nào, muội không nhìn lầm người chứ.
Trương Nhược Trần nhìn cô nàng này vào mắt có chút không biết như nào, xem ra tính tình thay đổi thì bên trong tính cách cũng thay đổi 180 độ luôn, nếu là lúc trước e rằng Lâm Nính San sẽ nghĩ 'đấu tranh vì nàng là một điều rất là thú vị' bên trong mắt lúc nào cũng cao cao tại thượng, nhìn những người khác yếu hơn mình sẽ khinh bỉ vạn phần.
Đó là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, hiện tại cũng nên chúc mừng nàng có thêm một trợ thủ mạnh bất quá vẫn nói:
"Mặc dù bên cạnh có người mạnh thủ hộ, nhưng muội nhất định phải cố gắng tu luyện, ta không thích thê tử của ta yếu hơn ta quá nhiều đâu."
Trương Nhược Trần lại nói với A Nhạc.
"Đây là quà ra mắt, mong ngươi cũng luôn cố gắng bảo vệ nàng, nhưng là đừng có bảo vệ quá mức, ngươi cũng hiểu cây mọc trong lồng kín không chịu được mưa sa bão táp, đừng vì một chút chuyện mà làm lỡ đi tương lai của nàng với cả chính bản thân của ngươi nữa.
Đây là Cửu Thanh Sinh Tử Kiếm Pháp (Thần cấp công pháp), tặng cho ngươi, công pháp cũ của ngươi nên bỏ đi, nó quá nhiều khuyết điểm, hơn nữa là trí mạng, hiện tại tu vi yếu có lẽ mấy tên đần này không nhìn ra, nhưng tu vi càng lên cao nhìn ngươi xuất vài chiêu sẽ tìm thấy."
Công pháp này là do Trương Nhược Trần cải tiến từ Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết mà tạo này, đối với hắn mà nói cũng không có việc gì khó cả, dăm ba con tôm tép.
A Nhạc nói.
"Nhân tình nãy A Nhạc sẽ không quên, một ngày nào đó nhất định sẽ trả lại cho ngài."
Trương Nhược Trần nghe A Nhạc nói vậy cũng không nói gì, biết là hắn tu thêm vạn năm nữa cũng không đủ sách dép cho ta, không nên đã kích ây da, ây da.
Lúc này Trương Nhược Trần mới nhớ ra, hửm! Đan Hương Lăng có Lôi Hà Kiếm, Tần Nhã Có Cửu Không Tốc, ngay cả hạ nhân cũng có Cửu Thanh Sinh Tử Kiếm, toàn đồ cấp cao không còn Bản Thân Lâm Nính San chỉ được hắn cho có một bộ Pháp y hơn nữa Huyền cấp hạ phẩm nữa chứ với Linh Cấp kiếm pháp hạ phẩm nữa.
Trương Nhược Trần lại đưa mắt nhìn Lâm Nính San, thấy nàng cũng nhìn mình bằng đôi mắt nhu tình, long lanh ngay thơ thế kia, hắn cũng hơi chột dạ, nàng là nữ nhân đầu của hắn mà dùng toàn đồ cùi kém chất lượng như vậy.
Nếu là lúc trước thì khác nào tự vả vào mặt mình, thân mang toàn đồ vip cấp cao mà để thê tử mình mặc đồ như rác, mặt mũi biết nhìn đâu, dù hắn da mặt dày cũng éo chịu được.
Lập tức suy nghĩ, a mở cửa hàng ra, nhưng méo có phản hồi, lại nhớ ra hệ thống đang được nâng cấp mới ghê chứ.
Thôi thì dắt nàng đi dạo trong khi chờ vậy, cũng khoảng 3 canh giờ nữa mới nâng cấp xong.
"Nính San, ta với muội cùng đi dạo đi!"
Trương Nhược Trần nói.
"Được à, muội thích lắm, đợi muội một lát."
Lâm Nính San trong lòng vui sướng khi được đi dạo cùng Trương Nhược Trần, đã rất lâu rồi hai người không đi cùng với nhau, nàng quay lại nói với A Nhạc.
"Ngươi đi đâu một lát đi, đừng quấy rầy ta với Biểu Ca vung đắp tình cảm."
A Nhạc chỉ có thể vâng tiểu thư một tiếng rồi biến mất trong màn đêm, hắn vừa âm thầm đi theo bảo vệ cho Lâm Nính San và chăm chỉ học cuốn công pháp mới tặng.
Lâm Nính San nói rồi kéo lấy tay Trương Nhược Trần đi khắp nơi trong thành.
Cùng lúc đó ở nơi được Không Gian kết giới bảo vệ, Tần Nhã thân ảnh cũng vừa tỉnh giấc, cả người nhức mỏi, bất quá cũng lâu rồi nàng không có được ngủ ngon như thế, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lại từng mớ khi ức bắt đầu ùa về trong não.
Nàng thẹn thùng mà xoa xoa lấy cái bụng trắng nõn của mình, bất quá nhanh lấy lại tinh thần, lấy ra một bộ y phục mới mặc vào, xoá tan mọi dấu vết ân ái ở đây, nàng hiện tại phải quay về Thanh Huyền Các, đi lâu quá cũng không tốt, phần còn lại bở vì nàng muốn đốn ngộ công pháp vừa mới nhận được, Âm Dương Vận Sinh.
Trên đường về nàng không quên ngó lấy chiếc giới chỉ mãi không rời, từ trong cầm ra một cuốn công pháp 'Cửu Không Tốc' cũng không vội tìm hiểu, đưa mắt nhìn hai cái chai khác nhau rồi công dụng, Tần Nhã chợt nở một nụ cười duyên, cau mị chi sắc.
"Tên này trên người toàn đồ tốt không thể nhỉ, hàng hiếm thôi, e rằng khắp cái Thiên Ma Lĩnh cũng không có được thứ này, không biết tìm ở đâu ra, nhất là cái thứ Dưỡng Nhan Đan, lần sau phải xin nhiều nhiều mới được."
Hàng tốt thế này nàng làm sao nở bán được, để cho mình dùng chứ hì hì, Tần Nhã cười vui vẻ.
Ở một nơi khác, Đan Hương Lăng cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon, bên cạnh nàng là mộ vòng tay ấm áp đang ôm lấy, nàng nở nụ cười hạnh phúc, lúc này chỉ nàng chỉ ước rằng vĩnh viễn sẽ được như thế.
"Tỉnh rồi, ngủ có ngon không."
Giang Thiên mở mắt lên tiếng nói.
"Ngon, ngon lắm hì hì, bất quá muội muốn tiếp tục cảm giác như thế này có được không."
Đan Hương Lăng cười đáp.
"Được thôi!"
Giang Thiên nói rồi ôm chặt lấy Đan Hương Lăng, hôn lên hai cánh môi nàng, Đan Hương Lăng cũng nhắm mắt mà nhiệt tình trả lại, cả hai lại quấn quýt miệng lưỡi với nhau, Giang Thiên vẫn nghĩ nghĩ không hiểu sao ngọc dịch của nàng lúc nào cũng ngọt đến vậy, hai tay lại không tử chủ mà vuốt ve khắp cơ thể khiến nàng rùng mình liên tục.
Lúc một lúc tách môi, Đan Hương Lăng thở gấp, cả người bật dậy, lấy y phục mà mặc lại, nàng sợ tiếp tục sẽ mê mẩn mất.
Giang Thiên nhìn Đan Hương Lăng vội vàng như thế liền cười cười, hắn cũng có ăn thịt nàng đâu mà sợ.
Bất quá vẫn lấy ra Hoàng Điệp Kiếm mà tặng cho nàng.
Đan Hương Lăng nhận lấy thì nở nụ cười hạnh phúc, chạy lại hôn lên má Giang Thiên rồi tìm một căn phòng mà đốn ngộ tu luyện công pháp này, nàng muốn mạnh lên, không muốn bị bỏ lại quá xa, bất quá nàng mặc đồ vội vàng lại quên không mặc đồ lót.
Giang Thiên..... Cô nàng này @_@.
Đan Hương Lăng mặc kệ đây là nơi nào, chỉ cần ở gần bên cạnh hắn đều chấp nhận mà mĩm cười hạnh phúc.
Ở một nơi nào khác có một lão già đang ngồi ghế trên phía cao, điều kỳ lạ là không gian nơi này tự tạo thanh một cái nhà cho lão, hư không tự tạo thành một cái ghế để cho lão ngồi.
Phía dưới là một nữ nhân mặc một bộ Pháp Y màu xanh lá đang quỳ ở dưới, cùi đầu không dám ngẩn lên, phía xa xa là ba cái lồng giam ba nữ nhân.
Ba nữ nhân đều bị phong ấn kinh mạch, hơn nữa còn bị xiềng xích lấy tứ chi.
Ba người này không ai khác là ba thị nữ đã chết thân cận của Vương Hậu, đó là Triệu Lâm, Diêu Tô, Triệu Vũ Hà.
Hàn Thanh La biết những người này đều là tỷ muội thân của mình, nhưng chẳng thể làm gì cả, quyền quyết định mọi thứ đều thuộc về chủ nhân của nàng, chủ nhân mạnh quá kinh khủng, tới mức không thể hình dung, nào dam trái ý chứ.
Lão Thanh đang ngồi, nói tóm hơn là đang chán lắm đây, chả có việc gì làm, lão đã ngồi như thế cũng vài canh giờ rồi, Hàn Thanh La cũng như thế, quỳ ở đây cũng vài canh giờ rồi, chân không dám nhúc nhích, nói tóm gọn hơn là không dám.
"Đứng dậy đi!"
Lão Thanh lên tiếng, lúc này Hàn Thanh La mới từ từ đứng dậy nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn.
Lão lúc này tính toán một chút, mới nhớ ra sau Hoàng Cực Cảnh Đại Viên Mãn hay Huyền Cực Cảnh đều có một cảnh giới đặc biệt, đó là Vô Thượng Cực Cảnh.
Nghe thôi cũng muốn thử xem cảm giác đó là như thế nào, Hoàng Cực Cảnh 100 man ngưu lực là chuyện dể, thế rồi tìm một mảnh đất trống trong Vương Sơn, ngàn dặm xing quanh không có người, kéo theo Hàn Thanh La cùng ba nữ nhân bị nhốt xuống.
Hàn Thanh La chỉ có thể đi theo, rốt cuộc không biết chủ nhân đang làm gì, sau một lúc thì nàng đã có được đáp án, ba nữ nhân bị nhốt ở phía sau cũng chẳng thể di chuyển, trơ mắt nhìn về phía lão, trong lòng voi tận hoảng sợ.
Lão muốn ở Hoàng Cực Cảnh đạt Vô Thượng Cực Cảnh nên phải áp chế tu vi xuống, vì tu luyện đặc biệt, khác với những người khác ở thế giới này lên việc tăng cảnh giới là chuyện nhỏ đối với lão.
Tu vi áp chế xuống Hoàng Cực Cảnh Đại Viên Mãn xong thì chuẩn bị từ từ đáng ra 100 man ngưu lực lượng.
Vừa đánh đủ tức thì, ở đây trong linh khí đều phun trào, hướng về Lão Thanh tụ tập đi qua, hình thành một cây cột sáng màu trắng, phóng tới cao trăm trượng hư không.
Tại cột sáng chung quanh, bày biện ra từng cái cổ lão hư ảnh, có là hình người, có là Long ảnh, có như cổ phượng, có giống như Kỳ Lân.
Hàn Thanh La cùng ba đứa nữ nhân bị nhốt thì vãi cả linh hồn, không biết là chủ nhân đang làm gì, lắp bắp nói.
"Đây, đây, không lẽ là đột phá, không đúng, đây là chuyện gì."
Chuyện này vượt quá tầm nhận biết nên nàng không có câu trả lời, Triệu Lâm đang bị nhốt thì ánh mắt lấp loé không biết đang suy nghĩ gì.
Mỗi một cái hư ảnh đều vô cùng thần thánh, tản mát ra vô cùng cường đại khí tức, đơn giản tựa như là Thần Linh hiển thánh.
"Chư Thần hiển thánh, chúng sinh quỳ lạy."
Nơi xa, một số dân chúng sinh sống ở đây toàn bộ thành tín quỳ trên mặt đất, kể cả Hàn Thanh La và ba nữ nhân bị nhốt, cúng bái Chư Thần hư ảnh.
Nói như vậy, chỉ có cỡ lớn tế tự thời điểm, mới có thể xuất hiện Thần Linh hiển thánh hiện tượng.
Hiện tại, Chư Thần hư ảnh, xuất hiện tại Vương Sơn bên trong, lơ lửng tại Lão Thanh đỉnh đầu, đối với Vân Võ Quận Quốc tới nói, tuyệt đối là thần tích.
"Đạt tới vô thượng cực cảnh, quả nhiên sẽ dẫn tới Chư Thần cộng minh."
Lão nhìn chằm chằm trên bầu trời Tru Thần hư ảnh, trong lòng thập phần hưng phấn, quả nhiên đúng như dự đoán.
"Xoạt!"
Chư Thần hư ảnh, hóa thành từng hạt điểm sáng, bay về phía Lão Thanh mi tâm, tiến vào người lão tìm Khí Trì, nhưng lão làm gì có khí trì đâu, bởi vì tu luyện công pháp đặc thù, xem ra phải tự dựng lên khí trì rồi.
Bên trong mi tâm, không gian tĩnh lặng, Thời Không Ấn Ký cấp tốc hấp thu lấy lực lượng Chư Thần hình thành khí trì, sau khi hình thành vững chắc, Thần Linh Ấn Ký cuối cùng cũng tìm được điểm tựa mà tiến vào.
"Oanh!"
Điểm sáng tiến vào Lão Thanh Khí Trì, lập tức nổ tung, tản mát ra màu trắng thần tính khí tức, lập tức vận chuyển Cửu Minh Thiên Đế Kinh 33 đường kinh mạch hấp thu tiếp tục.
Oanh!
Khí Trì vỡ vụn, hóa thành từng khối mảnh vỡ.
Sau đó, những mảnh vỡ này lại bắt đầu nhanh chóng gây dựng lại, ngưng tụ thành một tòa càng lớn Khí Trì!
Không, không phải Khí Trì.
Là Khí Hồ.
Lão Thanh xông phá Huyền Cực Cảnh lần thứ hai, mi tâm Khí Trì, hóa thành Khí Hồ, so Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn thời điểm, làm lớn ra gấp trăm lần.
Từng cái Thần Linh ấn ký, khắc ở Khí Hồ trên vách, tản mát ra từng đạo thần tính quang hoa.
Chỉ bất quá, những cái kia Thần Linh ấn ký mười phần nhạt nhẽo, nếu là không nhìn kỹ, căn bản thấy không rõ lắm.
Phải biết, Lão Thanh hiện tại vẻn vẹn chỉ là đạt tới Hoàng Cực Cảnh vô thượng cực cảnh, dẫn tới lần thứ nhất Chư Thần cộng minh, Thần Linh ấn ký tự nhiên mười phần nhạt nhẽo.
Nếu là Lão ta có thể đạt tới Huyền Cực Cảnh vô thượng cực cảnh, liền có thể dẫn tới lần thứ hai Chư Thần cộng minh, Khí Hồ bên trong Thần Linh ấn ký khẳng định sẽ làm sâu sắc.
Viễn Cổ thời đại về sau, tu thành vô thượng cực cảnh người mặc dù cực ít, nhưng cũng không phải là liền tuyệt đối không có. Trong đó số rất ít thiên tư tuyệt diễm Thánh giả cùng Đại Đế, tại lúc còn trẻ, nhưng thật ra là tu thành qua vô thượng cực cảnh, dẫn tới qua Chư Thần cộng minh.
Chỉ bất quá, Thánh giả cùng Đại Đế lúc còn trẻ sự tình đều mười phần mịt mờ, căn bản không có khả năng ghi chép tại trên sử sách mặt, cho nên, mới không có người biết.
Đương nhiên, có thể dẫn tới một lần Chư Thần cộng minh liền đã rất không tầm thường, muốn dẫn tới lần thứ hai Chư Thần cộng minh, cơ hồ là không thể nào sự tình, liền xem như những Đại Đế kia cùng Thánh giả đều rất khó làm đến.
Huyền Cực Cảnh vô thượng cực cảnh, so Hoàng Cực Cảnh vô thượng cực cảnh càng thêm khó tu thành.
Coi như Lão ta đạt đến Hoàng Cực Cảnh vô thượng cực cảnh, nhưng là, nhưng không có mảy may nắm chắc có thể đạt tới Huyền Cực Cảnh vô thượng cực cảnh.
"Thần quang lượn lờ, Chư Thần che chở. Đây chính là trong truyền thuyết Thần Quang Khí Hồ?"
Lão ta thoe ký ức Trương Nhược Trần ở kiếp trước thời điểm, nghe được Minh Đế đề cập qua Thần Quang Khí Hồ.
Nghe nói, Minh Đế lúc còn trẻ, liền dẫn tới qua một lần Chư Thần cộng minh, đạt được Chư Thần thần lực che chở, Khí Hồ biến thành Thần Quang Khí Hồ.
Một khi tu thành Thần Quang Khí Hồ, Khí Hồ sẽ trở nên mười phần cứng cỏi, liền xem như Địa Cực Cảnh cường giả cũng không có khả năng đâm rách Lão ta Khí Hồ.
Mà lại, chờ đến Lão tu vi càng cao, Thần Quang Khí Hồ mang tới ưu thế sẽ càng thêm rõ ràng.
---------
Ngày mới tốt lành.
Ủng hộ mình nha mọi người, nhớ cmt với ... để mình có nhiều động lực hơn nhé.