Tại Trương Nhược Trần nhìn thấy Bát vương tử cùng Đan Hương Lăng thời điểm, bọn hắn cũng nhìn thấy đứng tại Minh Văn Công Hội bên ngoài Trương Nhược Trần.
Nhìn thấy Trương Nhược Trần, Bát vương tử trong lòng liền mười phần tức giận, cười lạnh nói:
"Cửu đệ, ngươi bây giờ không phải võ học kỳ tài sao? Ngươi đến Minh Văn Công Hội làm gì?"
"Ta đến đây để mua một số thứ, còn ngươi đến đây để làm gì? Thôi các ngươi cứ tự nhiên ta còn có việc."
Nghe Trương Nhược Trần đang trả lời mình, rồi đi vào bên trong không nói chuyện tiếp, Bát Vương Tử lập tức khó chịu, đây là đang khinh thường hắn sao.
Trương Nhược Trần đang bước đi thì sau lưng, truyền tới một mười phần ôn nhu dễ nghe thanh âm.
"Cửu vương tử điện hạ , chờ một chút."
Trương Nhược Trần dừng bước lại, xoay người, hướng về đi tới Đan Hương Lăng nhìn thoáng qua, giả vờ nói:
"Ngươi là?"
"Xích Vân Tông, Đan Hương Lăng. Cửu vương tử điện hạ tại cuối năm khảo hạch thời điểm, thật là làm cho Hương Lăng mở rộng tầm mắt, lấy Hoàng Cực Cảnh tiểu cực vị tu vi, lại có thể đánh bại Hoàng Cực Cảnh đại cực vị võ giả. Nếu là có cơ hội, Hương Lăng rất hy vọng có thể cùng Cửu vương tử điện hạ cùng một chỗ giao lưu võ học."
Đan Hương Lăng thản nhiên hướng Trương Nhược Trần đi qua, trên thân tản mát ra nhàn nhạt mùi thơm có thể làm người khác khó có thể cưỡng lại, nàng trong mắt mang theo vài phần thần sắc mong đợi.
"Hửm! Đã có Phu Quân rồi còn đứng gần nam tử khác như vậy, còn tản mùi thơm nữa chứ, thật là, không biết nói là nàng đang giả bộ hay là ngây thơ thật đây, xem ra phải dạy dỗ nàng lại."
Trương Nhược Trần thầm nghĩ.
Là cao quý Vân Võ Quận Quốc thiếu niên một đời tứ đại mỹ nhân một trong, Đan Hương Lăng dáng dấp hoàn toàn chính xác mười phần mỹ lệ, lông mày như lá liễu, lông mi vừa dài lại vểnh lên, ngũ quan mười phần tinh xảo, đơn giản tựa như là tạo vật chủ tinh điêu tế trác tác phẩm nghệ thuật, lại được thêm dưỡng nhan đan phụ trợ vẻ đẹp nàng hiện tại tăng gấp ba.
Trên mặt của nàng lập tức hiện ra ôn nhu tiếu dung, thanh âm mười phần êm tai mà nói:
"Cửu vương tử điện hạ, Hương Lăng là đến Minh Văn Công Hội bái sư, dự định học tập luyện khí thuật. Ngươi đây?"
"Hửm bái sư, ủa ta đây là Thần Cấp Luyện Khí sư sao nàng không hỏi, lại muốn làm đệ tử của cái tên cùi bắp trong kia?"
Bất quá vẫn lựa lời mà nói.
"Ta có quen với một người bạn, hắn cũng biết luyện khí thuật, nếu Hương Lăng cô nương không chê, ta có thể giới thiệu."
Trương Nhược Trần nói.
"Thật vậy sao, tốt quá, khi nào thì đi vậy."
Đan Hương Lăng mỉm cười xinh đẹp như hoa đáp.
Đợi một lát, ta vào mua một chút đồ sau đó đi liền."
Trương Nhược Trần nói rồi liền đi vào bên trong Minh Văn công hội, sau một lát rồi rời đi, phía ngoài Đan Hương Lăng vẫn ở đó chờ, mà Bát Vương Tử đã biến đâu mất, có lẽ là đi vào bái sư rồi.
"Được rồi đi theo ta."
Trương Nhược Trần nắm lấy tay Đan Hương Lăng dẫn đi, thì ánh mắt nàng loé lên một chút tức giận, hất tay hắn ra nói.
"Cửu Vương tử xin ngươi tự trọng, ta đã có hôn phu rồi."
"Thật có lỗi!"
Thế là Trương Nhược Trần đi trước, nàng cũng đi theo sau tới một khu rừng hẻo lánh, phía sau Đan Hương Lăng cảm thấy có cái gì đó không hợp lý nhưng vẫn đi theo.
Đến một căn nhà gỗ ở sâu bên trong khu rừng, nhìn rất là bình thường.
"Tới rồi, đợi chút ta đi gõ cửa."
Nói rồi Trương Nhược Trần đi tới trước cửa gõ nhẹ ba cái.
Cọc! Cọc! Cọc!
"Giang huynh, là ta Trương Nhược Trần đây, mau mở cửa."
Bên trong có tiếng đáp lại.
"Đợi một lát."
Đan Hương Lăng ở một bên nghe âm thanh thì trái tim nhảy lên vài cái, không lẽ.... Nàng dường như đã đoán được âm thanh này của ai nhưng vẫn không chắc chắn cho lắm, cho tới khi cánh cửa được mở ra.
Một thanh niên anh tuấn với bộ y phục màu trắng không dính chút bụi trần xuất hiện, trên tay cầm một thanh kiếm hình như vừa mới luyện xong, nhìn thấy Trương Nhược Trần hắn nói.
"Ngươi không có việc gì hay sao, lại tới đây?"
"Ta đây cũng có việc, bất quá có người muốn học luyện khí nên ta dắt tới gặp ngươi, nhìn ngươi cô đơn cũng lâu rồi nên tìm một đồ đệ cho đỡ vất vã, có người mà trò chuyện."
Trương Nhược Trần cười cười nói rồi chỉ về một nữ nhân xinh đẹp gần đó.
Theo hương Giang Thiên đưa mắt nhìn lại thì lấy Đan Hương Lăng, nữ nhân của hắn.
"Được rồi, để ta xem như thế nào, ngươi đi được rồi."
Giang Thiên dường như không muốn nói chuyện với Trương Nhược Trần thêm tý nào.
"Đừng nóng mà, có gì từ từ nói, thôi ta cũng có việc nên không quấy rầy huynh nữa, tạm biệt."
Trương Nhược Trần nói xong xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Đan Hương Lăng thì thấy mặt mày nàng đỏ ửng, chắc do ngại ngùng khi thấy trai đẹp đây mà, cười cười nói.
"Hương Lăng cô nương cố gắng mà trở thành đệ tử của người ta đi nhé, huynh ấy giỏi lắm đây."
Đan Hương Lăng có chút tức cười, đó nào phải người lạ mà là Phu Quân của nàng, bất quá nàng không biết chỗ ở của hắn, hiện tại duyên phận đưa đẩy để nàng được gặp lại có chút vui, nhưng nàng đâu biết là, mọi thứ đã trong kế hoạch hết rồi.
Nhìn Đan Hương Lăng còn đứng thẫn thờ ngoài cửa Giang Thiên lên tiếng.
"Còn đứng đó làm gì nữa, mời vào."
Nghe âm thanh của hắn làm tắt đi suy nghĩ trong đầu nàng, lập tức đáp.
"Muội nghe rồi, phu quân, muội tới liền."
Đi vào căn phòng cũ kỹ, Đan Hương Lăng đưa mắt nhìn xung quanh như đánh giá, kiếm giáo, thương, đao.... Nhiều vô số kể nhưng là nó cũ kỹ rỉ sét hết rồi, mỗi cây đều để một chổ riêng biệt, không cây nào gần cây nào.
"Thật nhiều, nhưng toàn là...."
Chưa kịp nói hết thì đã có tiếng nói vang lên.
"Toàn là hàng phế thải?"
Giang Thiên đáp.
"Không có, không phải mà, muội không cố ý."
Đan Hương Lăng đáp, nàng nghĩ hình như mình đã nói sai điều gì đó, sợ làm Giang Thiên phật lòng mà bỏ rơi nàng.
"Không sao, chúng thật đều là hàng phế mà."
Giang Thiên đáp, thật là đống này hắn đúng thật là lụm về, chứ đâu có thể luyện ra đồ cùi như vậy, danh hiệu Thần Cấp chắc mất mặt lắm.
"Hửm! Muội đến đây là muốn bái sư sao?"
Giang Thiên hỏi.
"Vâng! Muội, muội cũng muốn giúp đỡ gì đó cho huynh."
Đan Hương Lăng đáp, đến nước này rồi nàng biết mình không được nói dối trước mặt Phu Quân nàng, trước sau gì cũng biết chi bằng từ đầu nói thật, không để huynh ấy về sau biết được mà chán ghét, như vậy mất nhiều hơn được.
Nàng cố gắng cũng là vì Hắn mà thôi, mất đi rồi thì còn có ích gì nữa.
"Được rồi, ta hiểu rồi, nhưng nếu muội giúp đỡ cho ta, muội chỉ cần như thế này mà thôi."
Giang Thiên ghé tai nàng nói, làm Đan Hương Lăng khuôn mặt cấp tốc đỏ bừng, trên đầu như bốc khói.
Cùng lúc đó khi Trương Nhược Trần vừa đi khỏi căn nhà gỗ không xa.
"Ra đây đi, ta biết các ngươi đang trốn ở đây."
Trương Nhược Trần âm thanh vang trong không gian, chợt một mũi tên bay ra ngắm thẳng đầu mà tiến tới, nó là Kinh Lôi tiễn.
Đùng!
Mũi tên chạm vào rồi nổ tung, hóa thành một cái lớn chừng quả đấm lôi cầu, từng đạo quang điện từ lôi cầu bên trong phóng xuất ra, làm chỗ Trương Nhược Trần đứng thành một cái hố to.
Choang!
Một đạo bóng đen bay tới, cầm thanh đao, muốn cắt lấy cái đầu của Trương Nhược Trần, bất qua khi đao vừa chạm như đụng phải thiết bản làm tay tên bóng đen tê lên, lập tức lùi lại phía xa.
Khói bụi dần biến mất, để lộ ra thân ảnh Trương Nhược Trần, bộ y phục ngay cả hạt bụi cũng không dính.
"Làm sao có thể, Hoàng Cực Cảnh Trung Cực vị làm sao có thể chất cao như vậy, thật sự hoang đường."
Một trong hai tên áo đen nói.
Đứng trước phía ra Trương Nhược Trần là ba người, hai tên áo đen đứng sau vừa nãy đã xuất thủ, còn người phía trước là kẻ cầm đầu.
"Muốn giết ta, các ngươi còn non lắm, lúc nãy đã xuất thủ, hiện giờ tới lượt ta."
Trương Nhược Trần nói rồi đưa tay điểm về phía trước không gian.
"Không Gian Sinh Sôi."
Lập tức các vùng không gian tần tần lớp lớp lập tức kéo giãn ra ở bán kính là 100m, Hàn Thanh La thấy vậy liền lập tức di chuyển, thoát khỏi chỗ nãy nhưng là nàng có đi bao nhiêu, chạy bao xa vẫn quay về chỗ cũ mà mình đang đứng, lập tức hoảng hốt.
Trường Nhược Trần đứng ở bên ngoài nhìn ba tên bên trong di chuyển như rùa bò có chút buồn cười, cái này cũng không phải thần thông gì, chỉ cần lý giải về Không Gian pháp tắc nhiều thì sẽ làm được mà thôi.
Hàn Thanh La nhìn thấy Trương Nhược Trần từ từ bước tới gần mình mà không bị làm sao, còn bản thân không thể chạy thoát, biết rằng nhiệm vụ đã thất bại rồi, càng không biết thứ vây quanh mình là gì.
Nàng quyết định cắn thuốc để tự vẫn, nếu không đợi hắn biết được danh tính thì không thể tưởng tượng được.
Như biết trước nàng sắp làm gì.
"Định!"
Lập tức toàn thân Hàn Thanh La cứng đờ, cơ thể không thể cử động được chỉ có con mắt nhìn là bình thường, đó là điều đặc biệt hắn cho phép, miệng nàng muốn cắn thuốc nhưng không thể.
Đây như kiểu Không Gian bị đông cứng vậy, hai tên đứng bên thì cũng như thế nhưng là hoàn toàn bất động.
Giang đưa tay lấy hết thuốc độc trên người của nàng ra, kéo xuống khăn che mặt, mặt mày cũng không đến nổi nào, tóc đen dài xõa xuống, tuổi tác không lớn lắm đoán chừng 17, 18 mà thôi, tu vi là Hoàng Cực Cảnh Đại Viên Mãn, bất quá thuốc trong miệng nàng vẫn cạy ra hết, xong xuôi hắn phong ấn kinh mạch của nàng lại, sau đó mới giải "Định" cho nàng.
Hàn Thanh La cả người mất hết sức lực té nhào xuống đất, hiện tại nói gì cũng đã muộn, nàng không thể tin là mình thua trong tay người này, hắn không phải là người mà là quái vật, đánh bại nàng mà không tốn chút sức lực nào.
"Mọi chuyện giao cho ngươi xử lý."
Trương Nhược Trần nói rồi xoay người rời đi, mặc kệ ba tên này, từ trong hư không lập tức tách ra một kẻ hở, bước ra từ trong là một lão già, khí tức không rõ.
Lão nhìn một lượt xuống ba người, chưa kịp nói thì Hàn Thanh La lên tiếng.
"Mau giết ta!"
Đã biết thân phận của nàng thì trước sau gì cũng chết, chi bằng chết sớm, đỡ phải nhận lấy đau khổ giày vò, là một sát thủ được đào tạo từ nhỏ nên mặt nàng lúc nào cũng lạnh tanh.
Đáp lại nàng là sự thờ ơ lạnh nhạt của lão, sau một lát rốt cuộc lão cũng lên tiếng.
"Nhìn dáng người ngươi cũng được, chết thì có chút đáng tiếc, chi bằng làm ta thoả mãn một chút, có khi ta tha cho ngươi, trời đất bao la ngươi rời khỏi nơi này là được rồi."
Nghe lời lão nói, Hàn Thanh La cả người như sét đánh, không thể tin vào tai mình nói.
"Cái, cái gì?"
"Ngươi nghe không rõ sao, làm ta thoải mái, nếu không muốn ở đó, ta tự tới, không thì ta ở đây nhìn ngươi bị hai tên kia hãm hiếp cũng được."
Lão đáp.
Như nghe lời nói tựa ác quỷ u minh, làm nàng run rẩy cả người.
Lão búng tay lập tức định thân hai tên kia lập tức biến mất, một tên ngơ ngác đứng dậy nhìn xung quanh rồi nhìn thấy một lão già cười cười nhìn mình.
"Nếu muốn sống, ngươi làm thịt nàng, ta sẽ tha cho các ngươi."
Lão lên tiếng làm hai tên kia hai mắt lập tức đỏ ngàu nhìn lấy Hàn Thanh La.
"Hàn cô nương, tha lỗi cho chúng ta, chúng ta chỉ muốn thoát khỏi nơi này."
Nói rồi lập tức đi tới xé y phục đang mặc của nàng, tu vi bị phong ấn thì làm sao mà chống lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình từ từ xâm lấn.
"Đừng mà, đừng mà, dừng lại.....không!"
Hàn Thanh La lên tiếng trong sự bất lực của mình, nàng chợt nhớ tới yêu cầu của lão lúc đầu nên gào lên:
"Giúp ta, ta đồng ý với ngươi là được, ta không muốn bị hai tên này vấy bẩn."
Nàng biết hai tên dơ bẩn đến mức nào, cũng đi theo nàng khá lâu nên cũng biết tính cách ra sao.
Lão ở đây nghe thấy như vậy thì lên tiếng, "Định" lập tức hai tên kia đang hoạt động thì đình chỉ.
Phải mất một lúc Hàn Thanh La mới có thể đứng dậy được, đưa mắt sang nhìn lão, biết là kiếp này khó thoát, nàng nắm chặt y phục hàm răng cắn chặt, biết là cho dù cắn lưỡi chết nhưng rất khó, vì lão cứ nhìn nhất mọi cử động.
"Hi vọng ngươi giữ lời."
Bàn tay đặt lên dây thắt eo, khó khăn động tay kéo từng mảnh vải còn lại trên người nàng rơi xuống đất.
Thấy nàng cởi xong nhưng vẫn đứng như trời trồng, lão liền có chút không vui nói.
"Đứng đó làm gì, đợi người khác tới đây nhìn sao."
"Ta không biết."
Nàng đáp, Hàn Thanh La làm nghề sát thủ này giết người vô số, vậy nên đâu có thời gian nào mà tìm hiểu chuyện nam nữ, chuyện ân ái.
"Bò qua đây."
Lão ta ra lệnh.
"Ngươi...!"
Nghe Lão bảo nàng bò như một con cẩu qua chỗ hắn, hai mắt đỏ trừng trừng, nghiến răng nghiến lợi, muốn giết chết lão ta gấp ngàn lần, đây là nhục nhã nhưng nàng vẫn không dám không nghe.
Hàn Thanh La nhắm mắt lại, cả người ngồi xuống, tứ chi chạm đất, khó khăn tạo dáng mẫu cẩu, từng bước từng bước di chuyển về phía lão.
Lão nhìn nàng bò từng bước thì rất là hưởng thụ, ai kêu nàng muốn tới giết hắn chứ, đã có tư tưởng muốn giết hắn thì phải chuẩn bị cái giá phải trả cho sự ngu dốt của mình, vì là nữ nhân nên hắn giày vò một chút, nếu là nam nhân thì đã chết mấy kiếp rồi.
Nhìn hai khoả ngực cứ lúc lắc rất là bắt mắt, trắng nõn, phía dưới từng làn gió thổi qua làm tiểu huyệt của nàng, làm nàng vừa thẹn vừa giận, khuất nhục muốn chết.
Nàng hứa với lòng, nếu thoát khỏi đây phải chăm chỉ tu luyện, sau đó quay lại báo thù, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ý nhầm nữ tử cơ.
Lão nhìn vào mặt của nàng dường như biết nàng nghĩ gì, nhưng vẫn không quan tâm với sự uy hiếp của kẻ chưa tới Huyền Cực Cảnh.
Từng giây từng phút đối với Hàn Thanh La như địa ngục, nàng cuối cùng cũng bò tới chân của lão, cố gắng kìm nén giấu đi hận ý, nàng đưa mắt lên nói.
"Ta...ta bò tới rồi."
"Nhìn cái gì, giúp ta cơ y phục."
Hàn Thanh La cơ thể run rẩy đứng dậy, đặt tay lên y phục chậm chạp cở xuống, khó khăn kéo bỏ y phục, để lộ ra thân thể cứng rắn có chút không giống với tuổi tác hiện tại, làm nàng có chút xấu hổ, hai má phồng lên.
Đến lớp quần cuối cùng thì đột nhiên nghe lão nói:
"Dùng miệng cởi ta xem nào."
Hàn Thanh La càng lúc càng tức nhưng không thể làm gì, chỉ có thể đưa miệng nhỏ tới chậm rãi dùng hàm răng của mình mà kéo, thoát đi y phục còn sót lại.
Nàng cảm thấy mùi hương không có khó chịu như mình tưởng, thay vào đó là hương thơm làm nàng rất thích, vì là lần đầu tiên nên động tác rất là vụng về.
Thành công kéo bỏ một lớp ngoài của hắn, nàng cũng bắt đầu quen mà lột bỏ lớp vải cuối cùng, tức thì một cây côn thịt đen thui chưa cứng rắn nhưng rất lớn đập vào mặt của nàng, đối với nàng thì sự lạ lẫm nên không kìm được mà nhìn vài lần.
"Ngươi không phải muốn kết thúc nhanh sao, dùng miệng đi."
Hàn Thanh La cũng muốn nhanh xong chuyện rồi rời đi nơi này, đưa tay lên cầm lấy côn thịt, thật nóng, đôi khi lại giật giật, nàng không biết làm thế nào nên chỉ có thể vuốt lên vuốt xuống, khác với tưởng tượng, cái của lão không ghê tởm như vậy.
Ngón tay đôi lúc chạm vào đầu quy vuốt ve âu yếm.
----------
Ngày mới tốt lành nha anh em.