Có thể nói, học tập bằng APP này, chẳng những không thấy mệt mỏi, mà toàn bộ quá trình đều được giảng giải cực kỳ kiên nhẫn, chỉ bảo vô cùng cẩn thận.
Thậm chí, ở thời điểm tập làm hộ lý trong mỗi một phân đoạn, anh cũng có thể trực tiếp tự mình thực hiện được.
Nếu làm sai cứ làm lại, chỉ cần trở về điểm xuất phát, một lần nữa bắt đầu là được. Vượt qua nó rất đơn giản.
Nhưng nói là nói như vậy thôi, chứ học một mạch đến mười hai giờ rưỡi, Lục Cảnh Hành vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Kết quả là lúc anh tắt APP, nhìn về phía máy tính…
Hay thật, Quý Linh vẫn đang làm bài tập.
Cô gái này điên rồi hả? Không muốn sống nữa hả?
Suốt từ nãy giờ, Quý Linh vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ khác là hiện tại cô không làm đề thi thử nữa, mà chuyển sang đọc tiếng Anh rồi.
Lục Cảnh Hành nhìn cô đọc tiếng Anh, rồi đọc đến cổ văn.
Có thể nói, trên cơ bản, cô đã tận dụng hết tất cả thời gian mà cô có để học tập.
Đến một rưỡi sáng, rốt cuộc cô cũng chịu chuẩn bị đi ngủ.
Lục Cảnh Hành nhìn thấy Quý Linh đứng dậy, liền tắt camera giám sát đi. Sau đó anh ngồi trước cửa sổ, châm một điếu thuốc lá.
Quý Linh lại tự ép mình phải thực hiện kỷ luật nghiêm ngặt như vậy…
Nói thật, ngày trước anh đi học cũng không làm được đến trình độ này.
Nếu có một gia đình bình thường, môi trường học tập bình thường, chắc chắn cô ấy có thể thi đậu vào một trường đại học tốt? Nhưng hiện tại, cô ấy chỉ có thể ngồi trong một cửa tiệm có đủ thứ mùi, như chết đói mà điên cuồng hấp thụ đủ loại tri thức vào trong đầu mình.
Mấu chốt là, cô ấy còn phải tiết kiệm tiền mới có thể trở lại trường học để tiếp tục đi học, rồi sau đó, mới có thể nhận được một cơ hội thi vào đại học.
Lục Cảnh Hành nhìn vào điếu thuốc đang cháy dở trên tay, suy nghĩ thật lâu.
Tối hôm đó, anh đi ngủ rất muộn.
Bởi vậy, ngày hôm sau, Lục Thần Lục Hi cũng đi học muộn.
Hai đứa trẻ ôm con mèo vào trong lòng, khóc đến nước mắt lưng tròng: “Anh ơi, em có thể mang Giọng Gió đến trường mẫu giáo không?”
Mặc dù hai đứa khóc rất đáng thương, nhưng Lục Cảnh Hành vẫn vô tình cự tuyệt: “Không được, nhanh đi vào đi.”
Cô giáo thấy hai đứa đến muộn, vốn dĩ định cài cho mỗi đứa một bông hồng đỏ, nhưng thấy bọn chúng khóc lóc thảm thiết như vậy, trong lòng lại nghĩ rằng hai đứa khóc vì bản thân đã đi muộn, cô vội vàng chạy tới, nhỏ giọng an ủi: “Đến muộn cũng không sao. Nha, cô sẽ không cài hoa hồng đỏ lên nữa, hai em đừng khóc...”
Kết quả là hai đứa nhóc vẫn há miệng: “Ô ô ô, em muốn Giáp Giáp!”
Giáp Giáp? Cô giáo lại nghe thành chị gái (tỷ tỷ), rồi có chút nghi hoặc nhìn về phía Lục Cảnh Hành: “Lục tiên sinh, hai đứa... Còn có chị gái sao?”
Không phải mục thành viên trong gia đình của bọn họ chỉ có mỗi một anh trai thôi sao?
“À không phải.” Lục Cảnh Hành chỉ vào ghế sau: “Hai đứa chúng nó đang nhắc tới một con mèo, tên nó là Giáp Giáp.”
“...” Cô giáo liền bật cười.
Đương nhiên, hai nhóc con nhà anh khóc thảm thiết là vậy nhưng khi chân chính vào đến lớp học, chúng nó lại dồi dào sức lực ngay.
Thậm chí sau đó, cô giáo còn gửi tin nhắn Vechat tố cáo với Lục Cảnh Hành: “...Thần Thần và Hi Hi khoe mình có mèo con, làm mấy đứa nhỏ trong lớp hâm mộ đến phát khóc.”
Lục Cảnh Hành dở khóc dở cười.
Hai đứa nhóc này.. thiệt tình mà!
Chờ khi anh đến cửa tiệm, Quý Linh đã quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, còn cười cười, khoe má lúm đồng tiền chúm chím như hoa, chào hỏi khách hàng đến quán cafe mèo.
Dương Bội đang tắm cho một con Husky, nhưng khá khó khăn, tiếng kêu bên trong thật khó nghe.
Lục Cảnh Hành nhìn những vị khách ra ra vào vào cửa hàng, lại nhìn chằm chằm Quý Linh một hồi, trong lòng âm thầm tính toán: tháng chín khai giảng, đến năm sau thi đại học, vừa vặn một năm.
Nếu tìm cho cô ấy một ngôi trường trung học mới, chuyển học bạ lại, thì tiền lương từ nay đến tháng chín của Quý Linh hẳn là đủ để đóng học phí rồi.
Còn chi phí sinh hoạt...
Lục Cảnh Hành nghĩ đến hai tên tiểu bại hoại nhà mình, lại nở nụ cười: Không phải rất vừa vặn hay sao, có sẵn gia sư đây rồi?
Có thể tạo công việc cho Quý Linh, lại không làm chậm trễ việc học của cô ấy.
Nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để nói ra.
Lục Cảnh Hành hạ quyết tâm xong rồi, mới cười cười đi tới.
“Hôm nay làm ăn rất tốt.” Quý Linh nhìn thấy anh, lập tức cười tủm tỉm đưa cho anh xem bản kí tên của ngày hôm nay: “Có thật nhiều fans ở cùng thành phố với chúng ta!”
Hơn nữa, lúc Lục Cảnh Hành bỏ Giọng Gió vào trong lồng sắt, nhiều người lập tức trở nên vui vẻ, đi qua thăm nó.
Giọng Gió bị quá trình xóc nảy trong xe dọa cho có chút sợ.
Ngồi trong không gian chật hẹp thời gian dài như thế nó đã sớm nghẹn đến phát điên lên rồi, vì vậy vừa được bỏ vào lồng sắt, trong lòng vô cùng không vui, nó lập tức hướng về phía quán cafe mèo, cào cào vài cái.