Lục Thần Lục Hi mở to hai mắt, cố gắng nói: “Mèo nhỏ… Mau xuống đây chơi đi!”
“Nó không muốn chơi với các em.” Lục Cảnh Hành bảo bọn chúng đi tắm: “Nhanh đi tắm còn vào ngủ.”
“Em muốn ngủ với mèo!” Lục Hi hô.
Lục Thần cũng không cam chịu yếu thế: “Em cũng muốn!”
Đáng tiếc, giường của hai đứa là giường tầng, cho nên phải có một người chịu thỏa hiệp.
Lục Cảnh Hành liếc xéo một cái, rồi khoái trá nở nụ cười: “Xem ai có động tác lưu loát nhất, tối nay sẽ được ngủ cùng mèo mười phút.”
Vừa nghe như vậy, hai đứa nhỏ vốn đang kì kèo, không chịu tắm rửa liền liếc mắt nhìn nhau, rồi đột nhiên chúng bắt đầu điên cuồng tranh giành cơ hội được tắm trước.
Đáng tiếc hôm nay Lục Thần lại mặc quần yếm, nên rất khó cởi.
Cuối cùng, Lục Hi trực tiếp chạy thẳng vào toilet, đóng cửa lại giành chiến thắng.
“… Em, em muốn ngủ với mèo cơ!” Lục Thần trợn tròn mắt, sửng sốt một lúc lâu, mới bắt đầu gào khóc: “Oa ô ô ô…”
Thực ầm ĩ, Lục Cảnh Hành trực tiếp che miệng cậu bé lại: “Em mau qua đây.”
Đừng ầm ĩ đến mức hàng xóm tầng dưới phải tìm tới tận cửa.
Lục Thần sụt sịt, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh: “Em, em muốn ngủ cùng Giáp Giáp…”
“… Là Giọng Gió không phải Giáp Giáp, em gọi thế nghe rất giống đang kêu tỷ tỷ [1].” Lục Cảnh Hành bất đắc dĩ nhìn cậu bé, rồi đưa tay ôm Giọng Gió xuống: “Em ôm nó một lúc đi.”
[1] : Giọng Gió là dịch nghĩa còn từ nguyên bản là Giáp Tử Âm, nên Lục Thần mới gọi con mèo kia là Giáp Giáp.
Giáp Giáp 夹夹 được đọc là jiā jiā, còn tỷ tỷ 姐姐 được đọc là jiě·jie, thực ra nó cũng không giống nhau mấy đâu.
Hả?
Không chỉ có Lục Thần mở to hai mắt, mà ngay cả Giọng Gió cũng không ngờ tình huống lại thành như vậy, một người một mèo đưa mắt nhìn nhau, rồi lập tức trở nên choáng váng.
“Oa a!” Lục Thần vui mừng đến phát điên rồi.
Phải biết rằng, dù lúc nãy khi Lục Hi còn có mặt ở đây, hai đứa chúng nó có cố gắng đến mấy, vẫn không thể ôm được Giọng Gió!
Vậy mà khi có một mình Lục Thần, cậu bé lại được ôm nó, trong lòng Lục Thần hạnh phúc vô cùng, cậu bé vui vẻ ôm lấy Giọng Gió xinh đẹp kia. Đương nhiên cũng hoàn toàn quên mất sự thật bi thương là Lục Hi đã thắng và lát nữa, cô bé còn được ngủ cùng Giọng Gió.
Thừa lúc hai đứa nhỏ đều có việc của mình, Lục Cảnh Hành liền gọi điện thoại cho dì Lan.
Sau khi nghe xong chuyện của Quý Linh, dì Lan tấm tắc cảm thán: “Đứa nhỏ này thật đáng thương… Ai, kỳ thật chỗ đó của cháu, cũng không có phòng trống, để con bé ở lại.”
Vốn dĩ bố cục căn nhà bên ấy có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, phòng ngủ chính thuộc về Lục Cảnh Hành, ba phòng ngủ còn lại, bọn họ chỉ mới sử dụng có một phòng, hai phòng khác, một phòng để chứa đồ, phòng kia đang để trống.
“Nhưng có chút bất tiện.” Lục Cảnh Hành nhíu nhíu mày: “Nếu không, để căn hộ có hai phòng ngủ một phòng khách kia của cháu cho cô ấy ở?”
“Cháu thật là… người ta là một cô gái lớn, nếu sống chung với nhau rất bất tiện… Hả? Cái đó? Lúc trước cháu nói muốn cho thuê căn hộ kia, hiện tại đã có người vào ở rồi!” Dì Lan nói xong liền cảm thấy đáng tiếc, đúng là vừa vặn lỡ việc rồi: “Nếu không ngày mai dì sẽ đi hỏi cho cháu, bên này còn một gian phòng nhỏ, để con bé thuê một gian phòng nhỏ cũng ổn.”
Căn phòng đó đã được sửa lại, bình thường đều dùng làm thư phòng, có nhiều người ở thì trực tiếp ngăn ra làm đôi, thành một phòng ngủ với một nhà vệ sinh, tổng cộng có mười mấy mét vuông, giá cả hợp lý.
Lục Cảnh Hành gật gật đầu, cứ để dì Lan đi hỏi trước xem sao.
Một lúc lâu sau, anh lại có chút do dự, chia sẻ với dì ấy: “Kỳ thật cháu từng nghĩ, cháu sẽ giúp cô ấy đi học lại…”
“Tạm thời không nên, Cảnh Hành à.” Dì Lan nhíu mày, rồi nghiêm túc nói: “Dì biết cháu có lòng tốt, nhưng cháu phải biết, lòng người khó dò, có hiểu hay không?”
Mặc dù ở hiện tại, qua nhiều lần tiếp xúc, bà cũng thấy đứa trẻ Quý Linh này khá tốt. Nhưng trên thực tế, bọn họ cũng chỉ mới tiếp xúc với nhau có một tháng mà thôi.
Thời gian không dài.
“Biết người biết mặt ai biết được lòng, lỡ như những lời con bé đều là giả thì sao?” Dì Lan nói xong, lại có chút oán giận, lẽ ra anh không nên để người khác ở lại trong cửa tiệm của mình: “Lỡ như con bé chuyển hết đồ đạc trong tiệm đi thì phải làm sao…”
Nếu tổn thất ít nhất cũng phải hơn hai vạn, mà sau đó, anh còn phải mua thêm nhiều đồ điện như vậy nữa!
Lục Cảnh Hành nghe xong, trong lòng cũng cả kinh.
Nhưng nghĩ lại, hẳn là… mọi chuyện không đến mức đó đâu?
Anh tiếp xúc với Quý Linh lâu như vậy, trong cảm giác của anh, cô ấy không phải loại người đó.
Dì Lan muốn nói lại thôi, tới cuối cùng bà chỉ nói sẽ giúp bọn họ để ý một chút, liền cúp điện thoại.
Lục Cảnh Hành cúp điện thoại, đúng là trong lòng có chút đứng ngồi không yên.
Không đến mức đó đâu?
Quý Linh không phải là loại người như vậy…
Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định bật camera lên xem.