Giọng Gió thực sự không chạy, thậm chí còn đặt móng vuốt nhỏ của mình lên bàn tay anh, mang tới cho Lục Cảnh Hành một loại cảm giác, vừa có cục thịt mềm mại tròn tròn, mập mập mạp mạp mới đặt lên tay anh…
Tựa như làn gió mềm mại nhất của mùa xuân vừa nhẹ nhàng lướt qua gương mặt…
Lại tựa như một cục kem ngọt ngào mát lạnh, vừa tan chảy trên đầu lưỡi anh giữa ngày hè…
Một loại cảm giác hạnh phúc mà vui sướng lâm ly, khiến cả người như muốn tan chảy.
“Meo meo… Meo…”
Quả nhiên Giọng Gió rất giỏi làm nũng, nó kéo dài giọng, dụi tới dụi lui trong lòng anh. Lần này, nó không chỉ cho anh vuốt ve, còn vô cùng phối hợp, tự mình quấn quýt lấy anh.
Nhưng mà…
Con mèo quỷ này vừa nũng nịu kêu gào, vừa mải liếc về phía Gãy Ba Đoạn.
Tư thế này, thực sự giống một con “trà xanh chính hiệu”!
Lục Cảnh Hành ôm nó, cả thân thể lẫn cõi lòng tràn đầy thỏa mãn.
Hóa ra… ở thời điểm mục tiêu của trà xanh chính là anh, anh lại không cảm thấy chán ghét một chút nào, thậm chí còn vô cùng hạnh phúc, còn cảm động đến rơi nước mắt!
“Oa, cảnh tượng gì thế này?” Quý Linh vừa đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy cảnh tượng hài hòa hạnh phúc như vậy.
Cô cũng sợ đến ngây người: “Tôi… Tôi không có nằm mơ chứ?”
Phải biết rằng, lình thường, chỉ cần vươn cái tay tới gần thôi, đã bị Giọng Gió cào cho một cái rồi, vậy mà bây giờ con mèo hung hăng ấy lại ngoan ngoãn nằm trong lòng để mặc cho Lục Cảnh Hành vuốt ve, hơn nữa, nó còn kêu mấy tiếng meo meo ngọt lịm???
Lục Cảnh Hành cười với Quý Linh, rồi vui vẻ nói: “Đúng vậy, Có phải quá mức khó tin hay không? Cô không biết đâu, ha ha… nó còn biết ghen đấy!”
Anh nhanh chóng kể chuyện vừa rồi cho cô nghe, Quý Phi cũng bị câu chuyện của anh gợi lên hưng phấn, cô lập tức chạy qua ôm lấy Gãy Ba Đoạn, điên cuồng vuốt ve.
“Đến đây nào, Giọng Gió. Mau chui vào trong lòng chị, cho chị sờ một chút thôi nha!” Quý Linh cất tiếng ngọt ngào, muốn lấy lòng con mèo hung hãn kia.
Kết quả là… lời dụ dỗ của cô lập tức bị Giọng Gió đáp lại bằng một ánh mắt miệt thị. Nó chỉ liếc cô một cái rồi dứt khoát quay đi, ngẩng đầu lên liếm liếm cằm Lục Cảnh Hành: “Meo meo… Meo meo…”
Nó chẳng những triệt để không nhìn cô, mà còn co co thân thể, dứt khoát chổng mông vào mặt cô!
“Rầm rầm rầm…” Đó là tiếng lòng Quý Linh vừa vụn vỡ.
Cô gắt lên: “Hừ hừ… chị tức giận rồi nha.”
Rõ ràng người dọn phân cho nó mỗi ngày đều là cô, người cho nó ăn cơm uống nước mỗi ngày cũng là cô. Ấy thế mà con mèo quỷ này lại coi anh Lục là tri kỷ, còn vô cùng nhẫn tâm với cô như vậy!
Nhưng mà Giọng Gió sẽ không hiểu được sự tức giận của cô.
Dù sao, nó cũng chỉ là một con mèo nhỏ thôi!
Nó đang cố gắng liếm tay Lục Cảnh Hành, đầu lưỡi có gai phát ra tiếng sột soạt giống như một cái bàn chải.
Còn Quý Linh bên kia, cô gần như sắp vuốt trụi cả lông của Gãy Ba Đoạn rồi, nhưng cũng không nhận được một cái ngoái đầu của Giọng Gió.
Ấy vậy mà chỉ cần Lục Cảnh Hành vươn tay thử qua vuốt ve Gãy Ba Đoạn một cái thôi, Giọng Gió sẽ lập tức phẫn nộ kêu meo meo meo meo không ngừng.
Thậm chí nửa đường nó còn suýt chút nữa đã thoát khỏi sự khống chế của Lục Cảnh Hành, muốn bổ nhào tới tát cho Gãy Ba Đoạn mấy cái bạt tai.
Trong lúc bọn họ đang đùa vui tới quên cả trời đất, lại có khách hàng tới cửa.
"Xin chào." Người đến là một cô gái chừng hai mươi tuổi, đeo khẩu trang, gương mặt lộ ra bên ngoài cũng hằn sâu nỗi lo lắng đến tiều tụy, trong tay cô ấy đang ôm một cái lồng hàng không.
Dường như chú mèo bên trong có chút nhát gan, nó đang thu mình vào góc lồng, không dám ló đầu ra ngoài quan sát.
Vừa có khách đến, Lục Cảnh Hành đã dặn Quý Linh thả Giọng Gió trở lại trong lồng, còn anh bước nhanh qua, nhã nhặn hỏi: "Xin chào, con mèo của cô làm sao vậy?"
"Tôi đã xem qua các video của các anh... khi anh phổ cập khoa học có nói, nếu trên thân con mèo có cục nhỏ cứng cứng, thì đó chính là bệnh hắc lào ở mèo."
Quả thật anh đã từng nói những lời này.
Hơn nữa anh còn đặc biệt nhấn mạnh rằng, nếu phát hiện bệnh hắc lào ở mèo, phải sớm cho nó đi trị liệu kịp thời, càng kéo dài bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng.
"Đúng vậy, Hoa Hoa bị bệnh hắc lào, tôi thấy trên mình nó xuất hiện một cái mụn nhọt, cứng cứng, xung quanh không có lông, soi đèn vào không thấy màu. Mà cục mụn này không cậy ra được, cũng không bóp đi được, chắc chắn là bệnh hắc lào ở mèo rồi!"
Lục Cảnh Hành gật đầu, anh nhanh chóng cầm lấy chiếc lồng hàng không, nhẹ nhàng bắt chú mèo ở bên trong ra khỏi lồng.
Mặc dù con mèo này có chút nhát gan, nhưng cũng may tính tình khá là ngoan ngoãn, ngay cả khi chủ nhân lật nó lại sờ bụng, nó không tức giận cũng không cắn người.
Để xác nhận xem có phải chú mèo này đã mắc bệnh hắc lào hay không, Lục Cảnh Hành kiểm tra cơ thể nó rất nghiêm túc.
Tới bây giờ, anh đã rất thành thạo mấy vụ kiểm tra kiểu này rồi, không cần kêu Dương Bội qua xem nữa.