Hai ngày sau.
Cơ Khôn tự mình đến động phủ của Đới trưởng lão nhận lỗi, nhưng hắn ta đứng ở bên ngoài suốt một canh giờ mới có người mời vào.
Hắn ta hơi tức giận nhưng trong lòng lại nghĩ tới lời Trần Tầm nói, gương mặt cố gắng nặn ra nụ cười.
Trong động phủ vang lên tiếng mắng chửi, nhưng mỗi lần Cơ Khôn muốn phát giận lại nghĩ tới lời Trần Tầm, không còn cách nào chỉ đành vừa cười xòa, vừa giải thích.
Cuối cùng, tiếng mắng chửi kia cũng nhỏ dần, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười to.
Đới trưởng lão nói mọi chuyện đều đã qua, còn nói Cơ Khôn có lòng thành như vậy, lão ta đã cảm nhận thành ý của hắn ta.
Cho nên Cơ Khôn cũng bỏ qua chuyện của vị nữ đệ tử Luyện Khí kỳ kia, chớ sinh thêm chuyện.
Lão ta không muốn tự vả vào mặt mình, lão ta cũng có thể đoán được mục đích của Cơ Khôn một, hai phần.
Nhưng Cơ Khôn vốn dĩ không để ý chút nào, chỉ nói vì nhận lỗi giải thích, tuyệt không phải ý của hắn ta, càng không có ý giết hại đồng môn, tỏ vẻ trong lòng đã buông bỏ thù hận.
Đối với tính cách của Cơ Khôn, Đới trưởng lão rất hài lòng, trong lời nói không ngừng để lộ ra ý mời chào.
Người này là một nhân tài, co được dãn được, hơn nữa vừa mới đột phá Trúc Cơ kỳ, tính dễ thích nghi quá mạnh mẽ.
Cơ Khôn không ngừng cười lớn, chỉ nói cần cần nhắc một chút, chuyện trọng đại, liên quan đến tiền đồ của bản thân, nhưng không có bất kỳ ý đụng chạm nào.
Đới trưởng lão tỏ ra đã hiểu, bảo Cơ Khôn trở về cân nhắc thật kỹ, còn hứa hẹn sẽ có rất nhiều chỗ tốt, mỗi câu nói đều mang theo ý tán thưởng.
Còn nói sau này mặc kệ hắn ta lựa chọn người nào, chỉ bằng hành động hôm nay của hắn ta, ân oán của hai người họ đều xóa bỏ toàn bộ, còn biểu hiện cho Cơ Khôn xem một phen như thế nào là bụng dạ phóng khoáng.
Cơ Khôn đi trên đường trở về, mặt lộ vẻ thâm trầm, trong đầu không ngừng vang lên từng câu nói của Trần Tầm.
Hắn ta luôn có cảm giác bắt được cái gì đó, nhưng lại giống như vẫn chưa thấy được hoàn toàn, trong miệng lẩm bẩm nói: “Cuối cùng cuối cùng, giữ vững tư tưởng ban đầu…”
Nhưng hiện tại, sơ tâm của hắn ta nhất định phải giết chết nữ nhân kia, sau đó gia nhập phe đối thủ một mất một còn của Đới trưởng lão là Lý trưởng lão, cũng là một thế lực lớn trong chấp sự của ngoại môn, căn bản không sợ người này.
Nhưng nữ nhân kia chắc chắn không thể giết được, ngay cả Đới trưởng lão cũng đoán được hắn ta muốn làm cái gì.
Lại qua mấy ngày, Cơ Khôn chính thức tuyên bố gia nhập dưới trướng Lý trưởng lão.
Đới trưởng lão nghe được tin tức này huyết áp lập tức lên cao, mấy ngày liên tục đều không thể định thần, trong lòng càng nghĩ càng tức.
Những ngày sau đó, Cơ Khôn xuất thân tán tu, dám giết dám liều mạng, lộ ra tâm huyết cùng thực lực vượt xa đệ tử tông môn, vì tông môn liên tiếp lập công lớn, Lý trưởng lão cảm thấy vô cùng vui mừng.
Ngay cả lúc các trưởng lão ngoại môn hội họp, Lý trưởng lão cũng không ngừng nhắc tới Cơ Khôn.
Nói chấp sự của ngoại môn chính là cần người dám chém dám giết như vậy, những trưởng lão còn lại cũng không ngừng gật đầu khen ngợi.
Huyết áp của Đới trưởng lão lại tăng lên không ít, ý niệm trong đầu càng ngày càng không hiểu nổi, trong lòng có nỗi khổ khó nói nên lời, Cơ Khôn rõ ràng phải ở dưới trướng mình cơ mà.
Lão ta nhớ tới lời nhận lỗi hôm đó của Cơ Khôn, có thể nói là những câu nói tận đáy lòng, mà chuyện năm đó quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ, ngay cả Chấp Pháp điện của tông môn cũng chưa đưa ra kết luận.
Đới trưởng lão dần dần hướng mũi nhọn về phía Tô Dạ Đồng, chính người này ở giữa châm ngòi ly gián, khiến cho lão ta mất đi một vị đại tướng Trúc Cơ kỳ!
Mà thật ra đêm nào Tô Dạ Đồng cũng bị ác mộng đánh thức, Cơ Khôn vậy mà có thể đột phá Trúc Cơ kỳ, muốn giết một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng mười như nàng ta quả thực là dễ như trở bàn tay.
Nhưng Cơ Khôn chưa bao giờ tới gây phiền toái cho nàng ta, ngược lại càng khiến nàng ta càng ngày càng sợ hãi, đây là đang tru tâm nàng ta ư!
Danh vọng của hắn ta ở chấp sự của ngoại môn càng ngày càng cao, mỗi ngày nàng ta đều lo lắng hãi hùng hơn một phần, còn không bằng trực tiếp dúng một đao giết nàng ta đi!
Nhưng nàng ta sớm đã chuẩn bị sẵn đường lui, cho dù Cơ Khôn dám đến giết nàng ta, nàng ta sẽ kéo hắn ta chết chung, cho dù nàng ta chết tông môn cũng có thể tra ra được do Cơ Khôn làm.
Nhưng Cơ Khôn không có bất kì động tĩnh nào, cả ngày lẫn đêm nàng ta luôn bị danh vọng tăng vọt của Cơ Không tra tấn đến phát điên, có khi tóc tai bù xù, thậm chí gặp phải một nam nhân còn kêu lên sợ hãi.
Nàng ta thậm chí còn nổi điên nói với người khác Cơ Khôn muốn giết nàng ta, cuối cùng tìm chỗ che chở ở chỗ Đới trưởng lão.
Đới trưởng lão thấy nữ nhân này lại càng tức giận, Cơ sư đệ người ta vốn dĩ không để ngươi trong mắt, bộ dáng nàng ta giương nanh múa vuốt khắp nơi khiến lão ta cảm thấy vô cùng ghê tởm, khó coi.
Sau đó Đới trưởng lão sai khiến nàng ta đi làm mấy cái nhiệm vụ khá nguy hiểm, cuối cùng Tô Dạ Đồng đã chết trong một lần ngoài ý muốn, thi thể của nàng ta bị yêu thú gặm nhấm, hài cốt không còn, kết cục vô cùng thê thảm.
Cái việc nhỏ này không đủ kinh động nổi lên bất cứ gợn sóng nào, một vị đệ tử Luyện Khí kỳ mất mạng vì thi hành nhiệm vụ là quá mức bình thường.
Cơ Khôn đang chấp hành một nhiệm vụ khác, có bằng chứng chính xác hắn ta rõ ràng không có mặt ở đó.
Sau khi hắn ta trở lại tông môn, có không ít người nịnh bợ Cơ Khôn nói nàng ta chết quả là điều tốt, biết ngay năm đó Cơ sư thúc bị oan uổng!
Thậm chí bởi vì nữ tử này chết, còn nghĩ Cơ Khôn phản kháng là đúng, vô số đệ tử chấp sự của ngoại môn đều chửi rủa Tô Dạ Đồng, bậc tiểu nhân này há có thể oan uổng cho Cơ sư thúc.
Hiện giờ người Cơ Khôn đầy sát khí, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, không thèm để tâm tới những người nịnh bợ này.
Mà tự mình trở lại trong động phủ, trong lòng hắn ta không ngừng sinh ra chấn động lớn, thần sắc lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Trong mắt hắn ta nữ tử này trong chấp sự của ngoại môn mang đủ loại điên khùng, hắn ta cũng thấy khá đã ghiền, cũng may lúc trước hắn ta không hành động lỗ mãng gì.
“Nếu Cơ sư huynh không thể trở về, đệ sẽ giúp huynh xử lý nàng ta bốc hơi khỏi thế gian này, tông môn chắc chắn cũng không tra ra được chút dấu vết nào.”
“Chúc mừng Cơ sư huynh lên Trúc Cơ thành công, nhưng oan gia nên giải không nên kết, một nữ đệ tử Luyện Khí kỳ thôi, hà tất phải đặt mình vào chỗ nguy hiểm, thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chúng ta cần phải tuân thủ nghiêm ngặt tông quy!”
Trong đầu Cơ Khôn không ngừng vang vọng lời Trần Tầm nói, trong mắt càng ngày càng khiếp sợ, đồng tử cũng đang rung rung không ngừng, Hắc Ngưu sư đệ đơn thuần vĩnh viễn nở nụ cười kia …
“Ha ha, hẳn là ta suy nghĩ nhiều rồi, Trần Tầm sư đệ đơn thuần như vậy, Cơ Khôn à Cơ Khôn.”
Cơ Khôn lắc đầu thở dài, lại tự mình nghĩ không đâu rồi, xem ra đã ở chấp sự của ngoại môn quá lâu rồi, vậy mà lại đi nghĩ người quan trọng nhất đối với mình thành người như vậy.
Bốp!
Hắn ta hung hăng cho tát vào mặt mình, không ngừng thầm chửi bản thân, Trần Tầm là khối đất trắng cuối cùng trong lòng hắn ta, không ai có thể làm ô uế nó, cho dù là bản thân hắn ta…
Chỉ là thấy nàng ta có kết cục thê thảm như thế, trong miệng hắn ta hung hăng phun ra một đống lời thô tục, thật sự là hả lòng hả dạ, hiện giờ hắn ta lại gia nhập dưới trướng Lý trưởng lão, ngày nào cũng khiến Đới trưởng lão kia tự tìm phiền phức.
Mà bởi vì hắn ta chịu nhận lỗi, cộng thêm từ trước đến nay không để ý tới nữ nhân kia, nên cho tới giờ Đới trưởng lão này ngược lại chưa chĩa mũi nhọn vào hắn ta.
Trong lòng Cơ Khôn cảm thấy lời nói Trần Tầm càng ngày càng đúng, thật sự là bớt đi một số phiền toái lớn.
Trong tay hắn ta cầm Truyền m phù, đi tới Linh Dược Viên của tông môn.
…
Hiện giờ Trần Tầm đang thổ nạp thiên địa linh khí, Truyền m phù trên người đột nhiên tỏa ra ánh sáng nhạt, hắn chậm rãi mở mắt để lộ một nụ cười, xem ra Cơ sư huynh đã giải quyết được tất cả phiền toái.
Hắn tự mình đón Cơ Khôn vào động phủ trong Linh Dược Viên, người sau cũng bị cảnh đẹp này làm rung động, thấy Trần Tầm cùng Hắc Ngưu sống thoải mái như thế hắn ta rất yên tâm.
Hắn ta trò chuyện với Trần Tầm rất nhiều, những gì trải qua trong hơn nửa năm này đều tỉ mỉ kể ra, chuyện của nữ nhân kia bọn hắn không nhắc tới một chữ.
Đại Hắc Ngưu ở bên cạnh nghe vậy hai mắt trừng to, hóa ra ngoài tông môn còn có nhiều nơi hung hiểm như vậy, thậm chí còn có tà tu tồn tại.
Trần Tầm nghe thấy hô to cho đã ghiền, trong động phủ không ngừng vang lên tiếng cười lớn.
Cơ Khôn vốn rất nghiêm túc đối với chuyện này, lại bị bọn hắn không ngừng cười đùa, sự việc vốn đặc biệt nguy hiểm qua miệng Trần sư đệ đều thay đổi.
Ví dụ như tà tu thật sự dùng tu tiên giả tu luyện sao? Trưởng thành như thế nào? Ăn linh thú sao? Có phải sẽ biến thành một lão già mặc áo đen cười quái dị không? Và một loạt câu hỏi kỳ quái.
Đại Hắc Ngưu càng nghe vẻ mặt càng kinh hoảng sợ hãi, đầu trâu dựa trên người Trần Tầm, nhưng trong mắt lại không ngừng lộ ra sự tò mò, nó vẫn muốn nghe…
Sau đó bọn hắn lại đi tới Cống Hiến điện, hai người không kiểu cách chút nào, đổi toàn bộ trận pháp cho Đại Hắc Ngưu, nếu không phải Trần Tầm vội vàng ngăn cản, Cơ Khôn đã dùng hết toàn bộ cống hiến.
Nhưng ở trước mặt người ngoài hai người vẫn là giữ vững quy củ tông môn, đạt giả vi tiên, Trần Tầm làm sư huynh, Cơ Khôn làm sư đệ, không để bất kì kẻ nào kể lại câu chuyện này.
Nhưng trong lòng Cơ Khôn, Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu vĩnh viễn là sư đệ của hắn ta, bọn hắn đấu pháp không tốt, nếu có gì ngoài ý muốn, cho dù hắn ta liều mạng này cũng phải bảo vệ chu toàn cho bọn hắn…
Cho dù chuyến đi ở núi Nam Đẩu năm đó, Cơ Khôn vẫn luôn cho rằng vì vận khí bọn hắn hưng thịnh, không phải dựa vào đấu pháp có được, cứ 20 năm trong chuyến đi ở núi Nam Đẩu, lớn nhỏ trong tông môn đều sẽ có người như vậy.