Chương 62: Trời bừng nắng hạ, là ngày tốt để nói lời từ biệt

"Lão Ngưu, trên danh sách là bốn trăm bảy mươi tám, năm trăm điểm cống hiến ổn thỏa cả rồi, chỉ cần thời gian hai ngày mà chúng ta làm còn nhiều hơn hai năm!"

Trần Tầm nằm trên lưng Đại Hắc Ngưu, hắn kiểm tra hoàng phù trong tay. Đại hội vừa kết thúc là hắn có thể đến đại điện tông môn để đổi cống hiến rồi.

“Ọ ò”

Đại Hắc Ngưu quay đầu lại, nó đau lòng nhìn Trần Tầm.

“Lão Ngưu, việc này đâu đã là gì chứ, lúc chúng ta ở thành Bàn Ninh, có ai có cuộc sống dễ dàng đâu chứ, chẳng phải chúng ta cũng vẫn sống sót được trong kẽ hở đó sao?”

Trần Tầm thản nhiên cười nói:

"Bị thương mà có thể đổi lấy nhiều cống hiến như vậy coi như chúng ta kiếm lời rồi, mà cũng phải cảm tạ tông môn đã cho chúng ta cơ hội này.”

“Ọ ò”

Đại Hắc Ngưu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ nếu nó có thể thay Trần Tầm bị thương thì tốt rồi, nó da dày thịt béo.

Trở lại dược cốc, Trần Tầm lấy lại tinh thần rồi đắp thuốc lên khắp cơ thể, Đại Hắc Ngưu không làm gì cả nên cũng canh giữ bên cạnh hắn.

“Tích Cốc đan chỉ có thể dùng lúc khẩn cấp, hơn nữa chúng ta cũng không thiếu thời gian ăn cơm.”

Trần Tầm lấy ra một viên đan dược màu vàng đất, năm ngoái hắn cũng có mở lò luyện đan một lần. Sau khi hắn ăn thử Tích Cốc đan thì quả thật không cảm thấy đói bụng nữa, nhưng cũng không cảm thấy no bụng, cảm giác rất tẻ nhạt vô vị.

“Ọ ò”

Đại Hắc Ngưu vô cùng cảm động, Tích Cốc đan này không ngon như mấy món ăn dân dã trong núi, ăn vào cứ như trong bụng có một đống cỏ khô vậy.

“Lão Ngưu làm việc đi, chăm sóc dược cốc.”

Trần Tầm đã đắp xong thuốc lên người, hắn mỉm cười nói,

"Sao bọn họ có thể làm ta bị thương được chứ, đây đều là do ta cố ý không tránh.”

“Ọ ò”

Đại Hắc Ngưu cứ đi một bước lại ngoái đầu ba lần. Nhưng dược viên đã hai ngày không có chăm sóc rồi nên nó nhất định phải đi xem.

Sau khi Đại Hắc Ngưu biến mất khỏi tầm mắt.

"Tê…" Trần Tầm đau đến nhe răng trợn mắt, mặc dù hắn không bị chấn thương bên trong, nhưng vết thương ngoài da thật sự rất đau.

Vài ngày sau, đại hội tông môn kết thúc, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chạy như bay về phía đại điện của tông môn. Hoàng phù không bị tông môn thu lại, nói là để lại cho đệ tử làm kỷ niệm.

“Trần sư đệ!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Trần Tầm, vẻ mặt hắn ta vui vẻ.

"Không ngờ thật sự là ngươi.”

“Cơ sư huynh!"

Trần Tầm cũng vui vẻ nhìn Cơ Khôn, khuôn mặt hắn ta kiên nghị hơn nhưng vẫn là một bộ dáng vẻ khỉ ốm như cũ. Trần Tầm không nén nổi xúc động, cho dù bọn hắn ở cùng một tông môn mà muốn vô tình gặp nhau cũng mất hai năm.

“Trần sư đệ không đi chấp sự ngoại môn sao?”

“Ta đi quản lý dược viên, trước kia nhà ta đã làm qua việc này.”

Bọn hắn đi đến một chỗ yên tĩnh dưới tàng cây, bắt đầu nhớ lại chuyện cũ. Đại Hắc Ngưu đi theo phía sau, nhìn bọn hắn dừng bước thì nằm rạp trên mặt đất.

“Trần sư đệ, dược viên này cũng không phải là một nơi tốt, bọn họ đều nói ở đó mất đi lý tưởng.”

Cơ Khôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên vội khuyên giải:

"Nơi đó toàn là mấy lão huynh trong tông môn tự cảm thấy cả đời này không còn gì cố gắng, chỉ khi bọn họ đạt Trúc Cơ kỳ mới được rời khỏi đó. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian tốt đẹp, Trần sư đệ không thể lười biếng được!”

“Ý tốt của Cơ sư huynh ta xin nhận, nhưng thật sự ta không thích đánh đánh giết giết.”

Trần Tầm cũng lộ vẻ khó xử, hắn hiểu ý tứ của Cơ Khôn, cơ hội chấp sự ở ngoại môn rất nhiều, những cơ hội đó đối với việc tăng cường sức mạnh tuyệt đối là chuyện tốt.

"Này, Trần sư đệ, có điều ngươi chưa rõ rồi. Ngươi có biết đệ tử trong tông môn đối đãi đệ tử tán tu chúng ta ra sao không hả?"

Cơ Khôn tỏ ra khó chịu, một tay hắn ta chống lưng, một tay siết chặt nắm đấm.

“Ta quả thật không biết việc này."

Trần Tầm lắc đầu, hắn cảm giác các sư huynh sư muội này rất tốt, hắn cũng chưa từng bị kỳ thị bao giờ.

"Bọn họ nói chúng ta là... đá kê chân, ngay cả trưởng lão Trúc Cơ kỳ cũng không muốn gặp chúng ta."

Hai năm nay Cơ Khôn đều làm chấp sự ở ngoại môn, nơi đó phe phái đông đảo, mọi người không ngừng lục đục với nhau, có lúc cống hiến cũng bị tham ô hết.”

"Cơ sư huynh, đây là có ý gì?"

Trần Tầm bình tĩnh hỏi, nếu là trước đây có khi hắn sẽ lập tức móc ra ba thanh búa Khai Sơn trực tiếp khai chiến.

“Còn ba năm nữa bí cảnh núi Nam Đẩu sẽ mở, nhưng đa số người đi đều là tán tu.”

“Ừm, việc này ta biết, nếu không chúng ta sẽ không có cơ hội được gia nhập tông môn đâu.”

"Trần sư đệ có biết mỗi hai mươi năm đi bao nhiêu người và có thể sống bao nhiêu người không?"

Cơ Khôn hít một hơi sâu, hắn ta nhỏ giọng nói:

"Bảy trăm người, trở về không tới trăm người, hơn nữa nếu không hái được linh dược Trúc Cơ thì cũng coi như không đạt được gì.”

“Đen đủi như vậy sao?”

Trần Tầm kinh ngạc nói, tuy rằng hắn đã sớm biết bọn hắn đi làm bia đỡ đạn, nhưng lại không biết đã đen đủi đến mức độ này.

“Đương nhiên rồi, chúng ta bị thập đại Tiên Môn sàng lọc giữa những tán tu còn lại. Bề ngoài nhìn vào thì thấy đối xử bình đẳng nhưng mà không có trưởng lão nào để mắt tới chúng ta hết.”

Ánh mắt Cơ Khôn âm u, hai năm qua rất nhiều ảo tưởng của hắn ta đều bị đánh tan, con người cũng trở nên u ám hơn rất nhiều. Những tán tu có khả năng Trúc Cơ đã sớm được thập đại Tiên Môn đón nhận về, còn bọn hắn nếu muốn Trúc Cơ thì chỉ có thể bước lên con đường máu kia thôi.

"Ý của Cơ sư huynh là định đi bí cảnh núi Nam Đẩu sao?"

Trần Tầm quan sát hai mắt Cơ Khôn, bây giờ hắn ta vẫn đang ở Luyện Khí kỳ tầng tám, có thể sẽ không đủ thực lực.

“Không sai!”

Cơ Khôn gật đầu thật mạnh.

"Bây giờ ta đã đủ cống hiến rồi nên định chuẩn bị bế quan khổ tu. Nếu ta đột phá được Luyện Khí kỳ tầng chín thì tỷ lệ sống sót cũng sẽ cao hơn một chút.”

“Cơ sư huynh, ngươi có thể đợi hai mươi năm nữa. Ngươi còn trẻ như vậy, cứ tăng sức mạnh lên trước cũng được mà.”

"Trần sư đệ, hai mươi ba năm sau, khí huyết của ta cũng đã sa sút, thực lực giảm mạnh, đến lúc đó ta còn tranh đấu gì nữa!”

Cơ Khôn siết nắm đấm càng lúc càng chặt, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ không cam lòng, hắn ta thật sự không cam lòng.

Lời này làm cho Trần Tầm âm thầm chấn động, đúng vậy, thời kỳ Luyện Khí không quá trăm năm, thoáng qua rồi biến mất, tu tiên giả lại có bao nhiêu quãng thời gian hai mươi năm nữa chứ.

“Trần sư đệ, hôm nay trời bừng nắng, là ngày tốt để tạm biệt.”

Cơ Khôn hòa nhã mỉm cười, hắn ta rất thích Trần Tầm, cảm giác như hắn chưa từng có ý xấu nên cư xử rất thoải mái. Làm việc ở điện chấp sự ngoại môn hai năm giúp hắn ta phát hiện ra bằng hữu như Trần Tầm càng thêm đáng quý, có lẽ hắn lựa chọn đi dược viên cũng tốt.

“Cơ sư huynh, ngươi chờ ta một chút.”

Trần Tầm vội vàng lục túi trữ vật, hắn lấy ra hai viên Trọng Vũ Đan và một bình Tích Cốc Đan.

"Cơ sư huynh, Trọng Vũ Đan này là ta mua ở Cửu Tinh cốc, còn thừa hai viên dược tính chưa mất.”

Bây giờ hắn cũng đã hiểu được đạo lý đại ân như đại thù nên cũng không dám thể hiện quá nhiều, sợ phá hỏng tình nghĩa giữa hai người.

“Vậy mà là Trọng Vũ đan.”

Cơ Khôn kinh ngạc nói, đây là bảo đan Luyện Khí kỳ, giá cả rất đắt đỏ đó.

"Trần sư đệ, ta không có mục đích gì cả, xin hãy thu hồi lại, ngươi cũng rất cần mà.”

“Cơ sư huynh, hiện nay ngươi cần nó hơn ta, chúng ta quản lý dược viên rất tốt, hàng năm có rất nhiều cống hiến.”

Trần Tầm chân thành cười nói rồi vội vàng đặt chúng vào tay Cơ Khôn.

“Lòng tốt khó từ chối, nhưng ta chỉ nhận một viên Trọng Vũ đan, những thứ khác ngươi thu lại đi."

Cơ Khôn trịnh trọng tiếp nhận, lời nói cũng không cho phản bác.

“Ơ kìa, được rồi." Trần Tầm lặng lẽ thở dài, hắn cất lại những thứ khác vào túi trữ vật.

“Trần sư đệ, Ngưu sư đệ, ta đi trước, các ngươi cũng cẩn thận.”

Cơ Khôn chắp tay rồi lại nhìn Đại Hắc Ngưu.

Đại Hắc Ngưu vội vàng đứng lên, nó cất lên một tiếng gầm gừ.

Dưới tàng cây, Cơ Khôn rời đi, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn bóng lưng hắn ta đi xa, trơ trọi mà kiên nghị như vậy.

“Cơ sư huynh nhất định sẽ đột phát được Trúc Cơ, lão Ngưu, ngươi nói có đúng không?"

Trần Tầm lẩm bẩm nói.

“Ọ ò”

Đại Hắc Ngưu cũng gật đầu, trong tông môn này Cơ Khôn coi nó là sư đệ, công đức trên người nó sẽ phù hộ cho hắn ta.

“Lão Ngưu đi thôi, chúng ta cũng trở về đi, mũ rơm còn chưa đan xong đâu.”

“Ọ ò”

Một người một trâu đi về hướng dược cốc, một trận gió mát thổi qua, dưới tàng cây lá rụng lả tả vô cùng đẹp mắt.