Chương 60: Sư đệ, ngươi còn kiên trì nổi sao?

Năm tháng luân chuyển, trong nháy mắt lại đến cuối năm, điểm trường sinh vẫn được cộng vào pháp lực.

Trần Tầm dẫn Đại Hắc Ngưu và mang theo linh dược đến đại điện tông môn để nhận hai trăm điểm cống hiến ổn định.

"Lão Ngưu, giữ lại đi, không cần tiêu xài. Chúng ta đi tham gia đại hội so tài của tông môn!" Trần Tầm cẩn thận nhét lệnh bài bát quái vào trong túi trữ vật.

“Mu mu!” Đại Hắc Ngưu nghe vậy thì vui sướng không thôi.

Trần Tầm dẫn theo Đại Hắc Ngưu đi báo danh, trong tay hắn còn có thêm một lá bùa dẫn đường, đến lúc đó hắn sẽ biết nên đi đến võ đài nào.

Vài ngày sau, tiếng chuông vang lên, đại hội trên núi kín người đầy chỗ, vô cùng náo nhiệt như những năm trước.

Tuy nhiên, năm nay Thương Sương và Bạch Sĩ vẫn chưa thấy tham gia, nghe nói bọn họ đã được một trưởng lão thu nhận và trở thành đệ tử nội môn.

“Đại hội so tài của tông môn chính thức bắt đầu!” m thanh cuồn cuộn vang vọng khắp nơi.

Phù chú trong tay Trần Tầm vang lên, hắn lập tức nhìn về phía nào đó của võ đài, dẫn theo Đại Hắc Ngưu rời đi, trong mắt hắn lộ ra vẻ háo hức muốn thử.

Trên võ đài, đối diện là một vị đệ tử Luyện Khí kỳ tầng tám, tên là Trương Trùng. Trong mắt hắn ta lộ ra vẻ kinh ngạc, người đối diện này cũng là Luyện Khí kỳ tầng tám, hắn còn mang theo một con linh thú, xem ra đây sẽ là một trận chiến khốc liệt.

“Vị sư huynh này xin hãy thủ hạ lưu tình, ta mới vừa đột phá Luyện Khí kỳ tầng tám thôi.”

Trần Tầm cười ha ha, trong mắt hắn tràn đầy cảnh giác, thủ đoạn của đệ tử này rất kỳ quái, hắn ta có rất nhiều pháp lực nên hắn tuyệt đối không thể sơ suất.

Sau khi trải qua một năm quan sát, hắn phát hiện ra rằng nằm trong khoảng danh sách năm trăm vị trí đầu của Luyện Khí kỳ tầng tám tương đối an toàn, cũng sẽ không quá thu hút sự chú ý.

“Đương nhiên, đại hội so tài của tông môn sẽ không để ta làm tổn thương tính mạng của sư đệ.”

Trương Tùng có hơi không hiểu, một người một trâu mang theo một cái mũ rơm, thật sự có hơi buồn cười và kỳ quái.

“Sư huynh, chúng ta bắt đầu chứ?”

“Được…”

Trương Tùng cảm thấy có hơi không nói nên lời, quanh eo người này có treo ba thanh búa Khai Sơn, trông giống như được đúc bằng sắt bình thường, thậm chí còn không phải là pháp khí, nhưng hắn ta biết mình không thể khinh địch.

Ánh mắt hắn ta càng ngày càng sắc bén, hai ngón tay bỗng dưng cựa quậy liên tục, từng luồng hơi nước đột nhiên hóa thành băng, sau đó như nước chảy mây trôi, mang theo vô số tàn ảnh lao tới.

Từng lưỡi băng lần lượt phóng về phía Trần Tầm, Đại Hắc Ngưu kia cùng lắm chỉ ở Luyện Khí kỳ tầng ba, mục tiêu của hắn ta là chủ nhân của nó, bắt giặc thì phải bắt vua trước.

"Thật mạnh quá đi!" Trần Tầm hét lớn một tiếng, thân hình không ngừng né tránh, hai người bọn hắn bị truy đuổi đến mức phải chạy trốn chật vật: "Không hổ là sư huynh!"

Mỗi lần lưỡi băng sắp bắn trúng Trần Tầm thì hắn lập tức di chuyển, vừa đúng lúc có thể tránh thoát được. Linh thú đi theo hắn cũng không ngừng chạy trốn.

“Sư đệ, đừng trốn nữa.” Trương Tùng đứng yên tại chỗ, hai ngón tay của hắn ta cử động càng lúc càng nhanh, góc độ của từng lưỡi băng cũng càng ngày càng xảo quyệt.

Trần Tầm lấy ra một thanh búa Khai Sơn, dùng búa bổ các lưỡi băng, sau đó hắn lại bắt đầu tránh né liên tục. Cả người hắn đầm đìa mồ hôi, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.

“Sư đệ, đệ muốn trốn đến khi nào!”

Trương Tùng tỏ vẻ sốt ruột, tại sao hắn ta đánh mãi không trúng, pháp lực trong cơ thể hắn ta đã cạn kiệt: "Ta sẽ không hạ thủ lưu tình!"

Lời vừa dứt, trên trán Trương Tùng nổi lên mấy đường gân xanh, các ngón tay của hắn ta đụng vào nhau, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Lúc này, một số lưỡi băng xuất hiện từ trong hư không, không hề báo trước mà chém về phía Trần Tầm. Trương Tùng bước lên thanh kiếm, hắn ta đi theo sau những lưỡi băng, chặn tất cả các đường lui của Trần Tầm.

“Thật đáng sợ.” Thân hình của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu co rụt lại, biến mất tại chỗ.

Đồng tử của Trương Tùng co rút lại, cả pháp lực và hắn ta đều vô ích.

"Hỏa Cầu Thuật." Trần Tầm hét lớn một tiếng, mấy quả cầu lửa nhỏ bắn nhanh về phía hắn ta, ánh mắt Trương Tùng ngưng trọng, bàn tay to lớn của hắn ta vung lên, lưỡi băng lại xuất hiện.

Tại trung tâm của võ đài, các lưỡi băng đã tan chảy thành một vũng nước lớn. Trương Tùng vốn đã biết người này khó chơi, e rằng chỉ dùng pháp thuật thì khó có thể đánh bại.

Hai người nhanh chóng chiến đấu trên võ đài, trận đánh này khó phân thắng bại. Trong lòng Trương Tùng khẩn trương, tại sao hắn ta đánh mãi vẫn không trúng!

Đại Hắc Ngưu đang đứng một bên xem kịch? nó không ngừng kêu ọooo òoooo, như thể đang hò hét cổ vũ, võ đại bên cạnh có người đã thắng hai trận.

Sau khi chiến đấu hơn nửa canh giờ, Trương Tùng đổ mồ hôi đầm đìa như mưa, Trần Tầm cũng ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, như thể giây phút tiếp theo hắn sẽ không thể trụ nổi nữa.

“Chỉ có thể dùng át chủ bài, không ngờ trận đầu tiên của đại hội so tài đã gặp phải đối thủ khó chơi như thế.”

Trương Tùng do dự, nhưng hắn ta không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, hắn ta vỗ túi trữ vật, vài kỳ trận tọa lạc tứ phương.

Đột nhiên một trận gió to thổi qua, Trương Tùng còn chưa kịp phản ứng lại thì hai kỳ trận của hắn ta đã bị rút… rút đi rồi?!

Này, đánh lén!

Một bóng đen bất ngờ ập đến, Đại Hắc Ngưu cong người dữ dội. Lúc này Trương Tùng bay lên không trung, biểu tình của hắn ta mờ mịt, sau đó cơ thể hắn ta nặng nề rơi xuống bên ngoài võ đài.

“Ta là ai, ta đang ở đâu?! Vừa rồi đã xảy ra cái gì?!”

Trương Tùng đau đớn rên rỉ, đôi mắt vẫn còn mang theo sự mờ mịt, hắn ta nhìn về phía Trần Tầm với một dấu chấm hỏi to.

“Sư huynh, đa tạ, đa tạ.” Trần Tầm thất tha thất thểu bước xuống võ đài, trả lại kỳ trận cho Trương Tùng, trên môi hắn còn mang theo một nụ cười ngượng ngùng.

“Sư đệ, tốc độ của ngươi thật sự rất nhanh.”

Trương Tùng lui về phía sau một bước, tiếp nhận kỳ trận. Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ sợ hãi, tốc độ nhanh đến mức có thể làm gián đoạn việc thi triển pháp lực của hắn ta sao?

“Gặp may thôi, nếu không phải võ đài này hạn chế thì sao sư đệ có thể là đối thủ của sư huynh đây.”

“Ha ha, sư đệ quá khiêm tốn rồi.” Trương Tùng lắc lắc đầu, không ngờ bản thân hắn ta lại gặp phải kết cục thê thảm như vậy.

Trần Tầm gian nan đi tới trước mặt một vị quản sự của võ đài, cung kính nói: "Sư thúc, đệ tử muốn tiếp tục."

“Được.” Sư thúc nhàn nhạt đáp một tiếng, dùng một luồng pháp lực đánh vào tấm hoàng phù của Trần Tầm, tiếp theo hắn sẽ đánh với người chiến thắng ở vòng thứ nhất.

Ở vòng thứ hai, hắn đấu với một đệ tử mặt lạnh tên là Lưu Đào, tu vi của người này hóa ra đang ở Luyện Khí kỳ tầng chín.

“Sư đệ, hiện tại ngươi nhận thua vẫn còn kịp đấy, tránh cho da thịt phải chịu đau khổ.”

Lưu Đào vô cảm nhìn về phía Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, tình trạng của người sau thoạt nhìn rất tệ.

“Đệ còn phải nhờ sư huynh… chỉ giáo rồi.” Trần Tầm miễn cưỡng cười, hắn ngồi xếp bằng xuống, như thể đang khôi phục pháp lực.

“Hừ, không biết điều.”

Bàn tay to lớn của Lưu Đào đánh một chiêu, một vòng tròn khổng lồ màu đen xuất hiện, chiếc vòng tròn đó từ nhỏ biến thành lớn, không ngừng xoay tròn giữa không trung. Một trận gió đen gào thét, như thể đang khóa lấy thân thể Trần Tầm.

Vòng tròn khổng lồ màu đen rung chuyển dữ dội, lao thẳng đến phía Trần Tầm, là một pháp khí sát phạt hoàng giai thượng phẩm!

Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Trần Tầm, để lại tàn ảnh tại chỗ, nhưng vòng tròn khổng lồ dường như có thể xác định kẻ thù, nó không ngừng đuổi theo Trần Tầm.

“Nếu sư đệ không thể chống cự thì hiện tại nhận thua vẫn còn kịp.” Lưu Đào cười lạnh một tiếng, nhìn Trần Tầm đang chật vật chạy trốn, động tác trong tay lại không chậm lại một chút nào.

Hắn ta giơ tay phải lên rồi vung một cái, vòng tròn khổng lồ hiện lên ánh sáng vàng, sau đó vòng tròn đó biến lớn hơn rồi từ trên không rơi xuống Trần Tầm.

"Không hổ là sư huynh Luyện Khí kỳ tầng chín." Trần Tầm không quên tán thưởng một tiếng, nói xong, đột nhiên hắn tung ra một quyền, hung hăng nện vào vòng tròn khổng lồ phía trên!

Nhưng vào lúc này, biến cố chợt nảy sinh!

Ầm!! Một trận âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, ánh sáng vàng của vòng tròn khổng lồ bị một quyền này làm mờ đi, Trần Tầm tận dụng khoảng trống kia, hắn lập tức chạy ra khỏi.

Sắc mặt Lưu Đào đại biến, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ đến cực điểm. Mặc dù đối với người ngoài đứng xem, bọn họ chỉ nhìn thấy pháp khí này giống như không có vấn đề gì, nhưng hắn ta có thể nghe thấy được âm thanh chấn động ở bên trong.

Vẻ mặt của hắn ta dần dần trở nên nghiêm túc, tuy rằng trạng thái của vị sư đệ này rất không tốt, giống như vừa trải qua một trận chiến kịch liệt nên vẫn chưa hồi phục, nhưng hắn ta cũng không thể khinh địch.

"Hỏa Cầu Thuật!" Trần Tầm bấm tay niệm chú, ngay lập tức có một số quả cầu lửa nhỏ lao về phía Lưu Đào.

Trong mắt Lưu Đào lộ ra vẻ khinh thường, sử dụng loại pháp lực cấp thấp như Hỏa Cầu Thuật này mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ sao, hắn ta đột nhiên hét to: "Viêm Hỏa Thuật!"

Trên võ đài bùng lên một trận lửa, những quả cầu lửa nhỏ nháy mắt bị nuốt chửng. Trần Tầm đột nhiên lao ra từ biển lửa, trên tay hắn ta cầm một thanh búa Khai Sơn, bổ về phía Lưu Đào!

Lưu Đào hừ lạnh một tiếng, một thanh trường kiếm xuất ra, võ đài lại bắt đầu lâm vào đại chiến. Lưu Đào từng bước ép sát, vững vàng chém về phía Trần Tầm.

Nửa giờ sau, Lưu Đào đổ mồ hôi đầm đìa, pháp lực đã yếu đi rất nhiều, vẻ mặt hắn ta rất tức giận: “Sư đệ, rốt cuộc ngươi còn có thể kiên trì hay không?!”

“Còn… Còn tiếp tục được.” Trần Tầm suy yếu nói, giống như ngay sau đó hắn sẽ ngã gục xuống.

Lưu Đào thiếu hụt pháp lực, đôi mắt trợn trừng, tại sao hắn ta lại cảm thấy Trần Tầm luôn nhanh hơn mình một bước chứ? Bây giờ tâm thần của hắn ta đã tổn hao rất nhiều rồi.